Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh ôm con gấu đồ chơi, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về thân phận của người theo dõi kia, người này thật không đơn giản, Dương Minh đã cố gắng nhớ kỹ tướng mạo của hắn, nhưng mà vẫn không tìm được một đặc điểm gì cả.

Bữa nay trên phố giải trí còn có nhiều trò chơi hơn cả ngày hôm qua, hôm qua là đầu năm, cho nên có thể là vài tiểu thương muốn nghỉ ngơi một ngày, nên không dọn quán, chẳng qua, hôm nay đã đều đi ra rồi.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, đi đến một trò chơi mô phỏng của đánh golf, Vương Tiếu Yên hiển nhiên là vô cùng hứng thú, chả là vừa rồi nàng ta thấy Trần Mộng Nghiên lấy được giải thưởng lớn nhất, vừa hâm mộ, đồng thời nổi lòng hiếu thắng lên, cũng muốn đoạt lấy giải thưởng lớn để biểu hiện năng lực của mình.

Xét cho cùng, thì Vương Tiếu Yên vẫn chỉ là một cô bé mười tám mười chín tuổi, căn bản là không thể lạnh lùng như ngoài mặt được rồi. Về phần bên ngoài tại sao như vậy, thì hoàn toàn xuất phát từ phản cảm với Lý Nhất Tầm.

Nhìn thấy Vương Tiếu Yên thích, đoàn người cũng dừng lại, Trần Mộng Nghiên cũng đưa vài thẻ trò chơi, muốn chơi vài ván. Nhưng tiếc là loại trò chơi yêu cầu kỹ năng này, Trần Mộng Nghiên chơi không được tốt.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, có bốn hàng ngang chuyển động trước mặt người chơi, mỗi hàng có tám lỗ, không gian đủ để chứa một quả bóng, hàng thứ nhất đều là màu đỏ, hàng thứ hai có hai lổ là màu xanh lam, mà những lổ khác là màu đỏ, rồi hàng thứ ba có hai bóng động là màu vàng, còn lại cũng là màu đỏ, và hàng thứ tư đều là màu đỏ.

Mỗi người chơi có ba lượt đánh bóng, chỉ cần hai trái bóng lọt vào hai lổ có màu khác nhau là có thể lấy được phần thưởng, nếu ba quả bóng lọt vào ba lổ có màu khác nhau thì có thể lấy được phần thưởng lớn nhất.

Chẳng qua, cái tỉ lệ này rất là nhỏ, mỗi lần vào được hai lổ có màu khác nhau thì dễ rồi, nhưng có thể vào được ba lổ khác màu thì có chút khó khăn!

Bởi vì hàng màu vàng và hàng màu xanh lam chuyển động gần như đồng thời, trừ phi có thể khống chế lực tay tốt cùng với quỹ đạo đường đi của bóng thì mới được. Cho nên, đánh vào hai lổ thì nhiều người làm được, nhưng vào ba lổ thì hơi hiếm.

Trần Mộng Nghiên vất vả nửa ngày, mà cũng chỉ có thể đánh vào hai lổ, còn trái bóng thứ ba do dùng sức quá nhiều nên nó chạy thẳng vào cái lổ màu đỏ luôn.

Phần thưởng đạt được là một cái đèn nháy báo điện thoại đến, nếu so với giá của thẻ trò chơi, thì mất nhiều hơn được. Chẳng qua, người ta chơi chỉ vì vui thôi, chứ chẳng ai so đo cái giá trị phần thưởng nữa, và cũng chẳng ai chơi lại cái trò này cả.

Nhưng mà, biểu hiện của Vương Tiếu Yên lại vô cùng tốt, ba trái bóng, hoàn mỹ lọt vào trong ba cái lổ khác màu, còn Lý Nhất Tầm thì đứng bên cạnh tán dương nịnh nọt um sùm.

Lúc này, Vương Tiếu Yên cũng đã nhận được một con gấu nhồi bông, thế là huề với Trần Mộng Nghiên rồi.

Thật ra thì Dương Minh cũng chú ý đến, dưới khuôn mặt lạnh lùng kia, cũng ẩn lộ một nụ cười! Thì ra, cô nàng này giả bộ! Trong lòng Dương Minh nghĩ thế đó.

Rốt cục, thời khác cuối cùng đã đến, Dương Minh tuy rằng vô cùng không muốn đối mặt, nhưng mà, cái gì đến thì nó đã đến rồi! mọi người đã kéo nhau để chổ người ghi danh.

Thấy ánh mắt tha thiết thiết tha của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh đành phải cắn răng bước tới.

"Tiểu Yên, để anh giúp em lấy phần thưởng lớn nhất nha" Lý Nhất Tầm nói: "Kỹ thuật leo núi của anh không tệ lắm!"

"Không cần, tôi muốn tự mình leo!" Vương Tiếu Yên lắc đầu, sau đó cũng không quản Lý Nhất Tầm nói cái gì nữa, tự bước lại chổ báo danh, mà Lý Nhất Tầm cũng vội vàng đuổi theo nàng.

Thấy Vương Tiếu Yên ghi danh, Lý Nhất Tầm đương nhiên không cam lòng yếu thế, cũng ghi danh theo luôn. Mặc dù phần lớn đều là con trai ghi danh, nhưng chẳng qua cũng có một số ít tình nhân cùng nhau tham gia.

Cho nên, khi Vương Tiếu Yên ghi danh cũng không có vẻ đột ngột, nhưng mà, bởi vì Vương Tiếu Yên ghi danh, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng động tâm, do dự một hồi, rồi nói với Dương Minh: "Em cũng muốn chơi."

"A. thôi bỏ đi, nguy hiểm lắm, anh sợ em sẽ ngã!" Dương Minh lo lắng nói.

"Anh xem, Vương Tiếu Yên đã báo danh rồi, hẳn là không có chuyện gì!" Trần Mộng Nghiên kiên trì nói.

"Được rồi, nhưng mà em nhất định phải cẩn thận" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên kiên trì, cũng không nói gì, về khoảng an toàn của trò này cũn không tệ, cho dù té xuống cũng không có vấn đề, cho nên Dương Minh cũng đồng ý cùng Trần Mộng Nghiên đi báo danh.

Lúc này, Dương Minh dùng tên thật của mình để tham gia trò chơi, một tay lại giả bộ che lại một bên làm cho Trần Mộng Nghiên không nhìn được, thật ra thì chỉ cần khác tên ngày hôm qua là được rồi.

Người tổ chức dành ra mấy phút để nói về vấn đề an toàn cũng như phạm quy cùng với những điều cần chú ý, sau đó chia cho mỗi người một bộ đồ bảo hộ. Hắn cũng không nhận ra Dương Minh, dù sao mỗi ngày khách đến đây rất nhiều, người đến người đi, hơn nữa những người giống nhau cũng rất nhiều, ngoài ra Dương Minh còn cố ý ăn mặc khác một chút, nên không bị nhận ra cũng là bình thường.

Trần Mộng Nghiên hiển nhiên là lần đầu tiên leo núi, có chút khẩn trương, nhìn những người ngã xuống, trong lòng có chút khiếp sợ: "Dương Minh, em sợ.!"

"Haha, sợ rồi thì đừng lên!" Dương Minh khuyên.

"Hổng được đau, ra trận mà bỏ trốn, rất là mất mặt!" Trần Mộng Nghiên vội vàng lắc đầu.

"Yên tâm đi, không ai cười em đâu, em là con gái mà!" Dương Minh an ủi.

Trần Mộng Nghiên do dự một chút, rồi hít sâu một hơi, sau đó nói: "Anh ở bên dưới bảo vệ em được không?"

"Được, không thành vấn đề" Dương Minh nói như là thánh vậy, cho dù không làm được như xì pai đờ men (Spider Man – Người Nhện), nhưng cũng không khác gì mấy.

Lúc leo núi, mỗi người chơi đều được chia cho một lộ tuyến nhất định, trước khi người kia xuống, thì không cho phép người nào lên bên dưới.

Làm như vậy cũng vì phòng ngừa xuất hiện nguy hiểm! Nói cách khác, lỡ như người ở trên ngã xuống, chẳng phải là đè lên người ở dưới sao? Cỡ như khủng long mà đè con kiến, không bị thương mới là lạ!

Nhưng mà, Dương Minh lại đưa ra yêu cầu với bên tổ chức rằng, muốn ở bên dưới thân của Trần Mộng Nghiên! Lúc đầu những người này sống chết cũng không đồng ý, vì dù sao làm như vậy thật sự có chút nguy hiểm!

Chẳng qua, sau khi Dương Minh quả quyết rằng, nếu có xuất hiện nguy hiểm thì tự gánh lấy hậu quả, bên phía tổ chức mới đồng ý! Dù sao lúc ký tên xác nhận, toàn bộ quá trình đã được một người luật sư chứng nhận, Dương Minh chỉ việc ký tên vào thôi. Cứ như vậy, cho dù Dương Minh xảy ra nguy hiểm gì, thì cũng không liên quan đến bên tổ chức!

Vừa rồi, trong khi bên tổ chức nói là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thì Trần Mộng Nghiên đã sửa lời không muốn Dương Minh làm vậy, nhưng Dương Minh lại vô cùng kiên quyết, nhất định phải ở bên dưới Trần Mộng Nghiên! Hơn nữa còn nói rằng có chuyện gì thì tự mình gánh lấy hậu quả.

Điều này làm cho Trần Mộng Nghiên vô cùng cảm động! Thường nghe nói là vợ chồng đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết, nhưng mình và Dương Minh chưa tính là vợ chồng, thế mà hắn lại vì an toàn của mình mà không để ý đến an toàn của bản thân. Cái này không làm cho Trần Mộng Nghiên cảm động mới là lạ đó nha! (ôi, con gái dễ bị lừa quá, nhưng đàn bà thì thật là khó dụ!)

Lý Nhất Tầm thấy Dương Minh làm vậy, cũng muốn học theo Dương Minh, nhưng nghĩ lại kỹ thuật của mình tồi tàn, hơn nữa cho dù có đưa ra yêu cầu này, thì Vương Tiếu Yên cũng sẽ không đồng ý, nên đành im lặng luôn.

Trần Mộng Nghiên, Vương Tiếu Yên, Lý Nhất Tầm ba người đồng thời bắt đầu bò lên vách núi, mà Dương Minh thì lại theo sát phía sau Trần Mộng Nghiên, sợ nàng xảy ra chuyện gì đó!

Lúc đầu, Trần Mộng Nghiên còn cảm thấy rằng vách núi này chẳng có gì đặc biệt, rất là đơn giản. Nhưng càng lên cao, càng cảm thấy mất lực, chẳng những lực trên tay đã không còn, lại lo lắng sẽ ngã xuống trúng Dương Minh bên dưới, làm cho cái trán của Trần Mộng Nghiên không khỏi lấm tấm mồ hôi.

Lý Nhất Tầm mặc dù là con trai, nhưng mà cũng chẳng khá hơn Trần Mộng Nghiên là bao, leo không được bao nhiêu, mà mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ra ào ào, chỉ có Vương Tiếu Yên là vẫn chưa cố hết sức, mặc dù là leo không thoải mái, nhưng mỗi bước chân đều rất là ổn định.

Cuối cùng, Lý Nhất Tầm không còn kiên trì được, buông tay ngã xuống, rơi xuống ngay túi khí bên dưới, nên không bị thương gì.

Lý Nhất Tầm ngã xuống, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng không kiên trì được lâu, liếc nhìn thấy" thảm trạng" của Lý Nhất Tầm, tay đột nhiên bị trợt, xém tí đã không nắm được! Không khỏi kinh hãi nói: "Dương Minh, anh mau tránh ra, em không. không kiên trì được rồi."

"Cố lên Mộng Nghiên, sắp lên đến đỉnh rồi!" Dương Minh không để ý, nói.

"Dương Minh, sẽ muốn ngã xuống, anh mau tránh ra đi!" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh không tránh, nhất thời khẩn trương, mồ hôi trên trán còn chảy ra nhiều hơn lúc nãy.

"Anh tránh, còn em thì sao?" Dương Minh cười nói: "Mộng Nghiên, nếu em không cố được, thì xuống đây đi!"

"Ai nha. Dương Minh, em nói thật với anh mà. lúc này không phải là lúc làm anh hùng đâu. em mà ngã xuống, sẽ trúng người anh đó!" Trần Mộng Nghiên gấp đến độ không chịu nổi nửa rồi, vừa tức giận nhưng cũng vừa cảm động. Nhưng mà, lực tay ngày càng nhỏ rồi, đã không thể cố vắng níu kéo được. (Thật là, chưa nghe câu miễn cưỡng không có hạnh phúc hả)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK