Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, Tùy Dược Dân dù kinh ngạc, nhưng cũng biết chuyện này hắn không quản được, ở Tùy gia, hắn là người có địa vị thấp nhất.

Hơn nữa, xét cho cùng thì đây cũng không thuộc chuyện của Tùy gia, vả lại Ngụy gia ở Tùng Giang còn có thế lực cường đại hơn nhiều.

Tạm thời không nghĩ đến chuyện Dương Minh có gặp đám người của Ngụy Tiến hay không, chuyện trước mắt phải xử lý cho tốt mới được.

Tùy Dược Dân vội vàng gỏi phục vụ đỡ Ngụy Tiến và Trâu Nhược Quang vào trong phòng khác nghỉ ngơi, sau đó nói với mọi người: "Xin lỗi mọi người, bây giờ xảy ra chuyện, không ai ngờ được, nhưng Ngụy Tiến đã bị thương, cũng không thể tiếp tục được nữa. Lát nữa tôi sẽ an bài chổ ăn tối và giải trí cho mọi người, muốn ở lại thì sẽ có chổ dừng chân, còn nếu không muốn thì tôi sẽ cho xe chở mọi người về nội thành"

Bởi vì những người này đều là bạn học của Ngụy Tiến, cho nên Tùy Dược Dân xử lý rất thỏa đáng, bằng không sau khi Ngụy Tiến tỉnh lại sẽ trách mình làm hắn mất mặt. Cho nên, trong trường hợp này giải quyết như vậy là rất tốt.

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy rằng thiếu Ngụy Tiến thì sẽ không còn náo nhiệt nữa, nhưng dù sao trước đó cũng đã trả năm mươi đồng rồi, vả lại người ta chuẩn bị rất tốt, cho nên đều gật đầu ở lại.

Ngụy Tiến chỉ bị đập đầu mà thôi, được Tùy Dược Dân tìm vài bác sĩ trung y đến xoa bóp đầu liền tỉnh lại, còn Trâu Nhược Quang thì chỉ bầm vài chổ trên người mà thôi.

Sau khi thu xếp xong tất cả, bác sĩ cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ngụy Tiến và Trâu Nhược Quang.

"Con mẹ nó!" Ngụy Tiến chịu đựng đau đớn trong đầu, mắng to: "Tức chết thật! Không biết những đám người Chu Tiểu Minh có chặn đứng Dương Minh hay không, nếu chặn được thì đánh cho bỏ mẹ luôn, đánh chết càng tốt!"

"Đúng vậy, tên này quả thật rất đáng giận" Trâu Nhược Quang đồng ý, vả lại hắn cũng có thù với Dương Minh, nên Dương Minh bị đánh chết hắn càng vui.

"Vốn kế hoạch hôm nay rất tốt, nghĩ rằng ngày mai sẽ ôm mỹ nhân về nhà, nhưng không ngờ lại xảy ra rủi ro!" Ngụy Tiến tức giận nói.

"Thật ra, chuyện này muốn trách thí trách Triệu Tiểu Diễm kia, nàng ta làm nhiệm vụ thất bại, thì cũng không nên nói ra trước mặt nhiều người như vậy!" Tuy rằng Trâu Nhược Quang cũng rất say mê vẻ đẹp của Triệu Tiểu Diễm, nhưng mà hắn cũng biết nàng ta làm chuyện này không tốt, ngay cả bản thân hắn cũng thấy có chút quá mức.

"Con mẹ nó!" Ngụy Tiến hung hăn mắng: "Con đĩ khốn nạn! Dám đâm lão tử một dao! Cầm tiền của lão tử mà không làm ăn được gì cả! Nếu không có bệnh, lão tử hôm nay sẽ chơi chết mẹ cho thỏa nỗi hận trong lòng!"

"Bệnh? Bệnh gì?" Trâu Nhược Quang nghe Ngụy Tiến nói xong, không khỏi sửng sốt.

"Xi da!" Ngụy Tiến thở dài nói: "Vốn muốn để cho nó lây bệnh cho Lưu Bảo Cường, như vậy thì Lưu Đình sẽ không có khả năng đến với hắn nữa, nhưng không ngờ. kế hoạch lại thay đổi nhanh như vậy!"

"Cái gì?.Sao?" Trâu Nhược Quang sửng sốt, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Xi da? Trước đó. em không nói trong kế hoạch?"

"Đúng vậy, xi da, thì sao?" Ngụy Tiến khó hiểu nhìn Trâu Nhược Quang, còn tưởng rằng hắn đang sợ do dùng xi da hại người, lỡ như có người biết thì sẽ chịu liên lụy, vì thế nói: "Đây là do em nghĩ ra bất chợt, chẳng qua cũng không có gì, kể hoạch không thành, thì cái này cũng vô dụng"

"Thật. thật không?" Trậu Nhược Quang sợ đến mức giọng nói run rẩy! Cái gì, Triệu Tiểu Diễm có bệnh xi đa? Con mẹ nó, sao trước đó mày không nói cho tao biết? Lão tử đã xx nàng hơn mười lần, khẳng định là bị dính sầu riêng rồi!

Một cơn giận nhất thời xông lên trong lòng Trâu Nhược Quang, hắn đem tất cả đổ lên đầu Ngụy Tiến cùng với con mẹ Cổ tỷ gì đó!

"Anh họ, anh sao thế?" Ngụy Tiến nhìn thấy Trậu Nhược Quang có vẻ không bình thường, vì thế kì quái hỏi.

"Không. không có gì." Trâu Nhược Quang lắc đầu, không dám nói là hắn có bệnh xi da, chẳng qua trong lòng càng lúc càng căm hận!

Nếu không phải Ngụy Tiến kêu hắn đi bắt gian, nế không phải Cổ ty đi tìm một con gà có bệnh, nếu không phải Ngụy Tiến không nói cho hắn biết. thì tất cả đều sẽ không xảy ra!

Bây giờ, trong đầu của Trâu Nhược Quang hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn có xúc động muốn giết Ngụy Tiến, nhưng mà, hắn cũng biết điều này không có khả năng, nhưng mà, hắn muốn trả thù, thì nhất định phải trả thù!

Hắn không cam lòng, hắn mới hai mươi tuổi mà đã mắc bệnh nan y, tương lai tốt đẹp đều trở thành bọt nước, về sau hắn làm sao bây giờ? Đừng nói về đau đớn do bệnh tật mang lai, chỉ là tiền trị liệu thôi hắn cũng đã không thể gánh nổi!

"Em họ, anh đi ra ngoài." Trâu Nhược Quang không muốn ở trong phòng nữa, hắn sợ mình trong lúc xúc động sẽ giết Ngụy Tiến!

Tuy rằng trong lòng Trâu Nhược Quang rất muốn làm vậy, nhưng hắn không dám, hắn sợ không giết được Ngụy Tiến, mà mình còn phải vào tù. Hơn nữa, con đĩ tên là Cổ tỷ vẫn chưa bị trừng phạt xứng đáng!

Trâu Nhược Quang chỉ có một mình, cho nên hắn phải im lặng, tìm phương pháp vẹn cả đôi bên, vừa có khả năng xử lý Ngụy Tiến vừa phải giải quyết luôn con mụ Cổ tỷ kia!

"Anh đi ra ngoài làm gì? Anh cũng bị thương mà, ở đây nghỉ ngơi đi!" Ngụy Tiến quan tâm nói.

Nhưng mà, sự quan tâm của hắn trong mắt của Trâu Nhược Quang lại trở thành dối trá, làm cho Trâu Nhược Quang cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

Đang muốn mở miệng nói chuyện thì cửa được mở ra, Cổ tỷ liền chạy vào, nhìn thấy Ngụy Tiến bị thương, lập tức sợ đến mức phát khóc: "Ngụy thiếu gia, Ngụy thiếu gia, em sao thế. chị nghe nói em bị thương, làm chị sợ muốn chết."

"Không sao cả, không sao cả, Cổ tỷ, chị yên tâm đi, những tên đã đánh em, em nhất định sẽ bắt hắn trả gấp trăm lần!" Nói xong, Ngụy Tiến liền đưa tay ra, kéo Cổ tỷ nằm trong lòng ngực, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, em không sao."

"Làm chị lo lắng muốn chết." Cổ tỷ thuận thế ngã xuống lòng ngực của Ngụy Tiến, làm nũng nói.

"Ừ, ừ, tiểu bảo bối, em không sao mà, chỉ là bị thương ngoài da thôi." Ngụy Tiến bị Cổ tỷ làm vậy, lập tức nổi dục hỏa lên, không nhịn được nói: "Bảo bối, lên giường."

"A. Ngụy thiếu gia. vết thương của em." Cổ tỷ hoảng sợ, bây giờ sao có thể làm cái kia được chứ?

"Hắc hắc, em không cần phải cử động, chị nằm ở trên cũng được vậy." Trên mặt Ngụy Tiến xuất hiện một tia dâm đãng.

"Nhưng mà." Cổ tỷ nhìn thoáng qua Trâu Nhược Quang đang ngồi bên cạnh.

Ngụy Tiến lập tức hiểu được ý của Cổ tỷ, sau đó nói với Trâu Nhược Quang: "Anh họ, không phải anh nói muốn ra ngoài sao, khi nào thì đi?"

"Ồ, anh đi ngay bây giờ" Trong lòng Trâu Nhược Quang đang cực kì căm phẫn đôi gian phu dâm phụ này, bây giờ hắn căn bản không thể làm gì, cho nên đành phải làm ra vẻ tự nhiên.

Đứng lên, đi ra đến cửa, vừa đi được một nửa, một ý nghĩa tà ác bỗng nhiên chui vào trong đầu của Trâu Nhược Quang!Trên mặt của Trâu Nhược Quang lập tức lộ ra một nụ cười đê tiện, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Chẳng qua, Trâu Nhược Quang không có đi xa, mà vẫn đứng ở cách đó không xa, nghe bên trong truyền ra tiếng rên" a a" này này, làm cho dục hỏa của hắn bắt đầu sôi trào, chẳng qua. không có vấn đề gì, có thể giải quyết ngay.

Mười phút sau, âm thanh trong phòng dừng lại, Trâu Nhược Quang thầm mắng, con mẹ nó mau thật, còn nhanh hơn cả mình, đúng là một thằng thất bại.

Một lát sau, nhìn thấy Cổ tỷ đi từ trong phòng ra, vừa đi vừa sửa lại quần áo, bỗng nhiên, Trâu Nhược Quang đứng ra chặn lại, sắc mặt nhất thời đỏ ửng, nhưng không hổ là tú bà, liền nhanh chóng khôi phục lại sự ngượng ngùng.

"Anh. sao anh lại đứng ở cửa?" Cổ tỷ nhìn Trâu Nhược Quang, kì quái hỏi.

"Là như vậy, Cổ tỷ, tôi có chuyện cần tìm cô." Trâu Nhược Quang đã thu hồi vẻ mặt dâm đãng khi nãy, ra vẻ nghiêm túc nói.

"Tìm tôi? Anh tìm tôi làm gì?" Cổ tý khó hiểu hỏi.

"Là về Ngụy Tiến. haizzz." Nói đến đây, Trâu Nhược Quang cố ý thở dài, trước đó hắn đã nhìn thấy Cổ tỷ rất quan tâm Ngụy Tiến, biết rằng con đàn bà này vô cùng để ý đến Ngụy Tiến, cho nên hắn đã cố ý dụ dỗ nàng.

Quả nhiên, nghe nói đến Ngụy Tiến, hơn nữa lại thấy Trâu Nhược Quang như vậy, Cổ tỷ liền sốt ruột nói: "Ngụy thiếu gia làm sao?"

"Chúng ta đừng nói chuyện ở đây, ở đây nhiều người, tìm một chổ không người rồi nói" Trâu Nhược Quang làm như sợ Ngụy Tiến nghe thấy vậy, nhỏ giọng nói.

"Tốt, anh theo tôi!" Cổ tỷ như thế nào cũng không ngờ rằng Trâu Nhược Quang muốn gây bất lợi cho minh, cũng không đề phòng gì, liền gật đầu với yêu cầu của Trâu Nhược Quang.

Cổ tỷ mang Trâu Nhược Quang đến phòng của mình, sau đó rớt cho Trâu Nhược Quang một chén trà, mới ngồi xuống. Lo lắng hỏi: "Trâu thiếu gia, rốt cục là có chuyện gì? Ngụy thiếu gia làm sao?"

"Haizzz!" Trâu Nhược Quang thở dài nói: "Ngụy thiếu gia đắc tội với một người!"

"Đắc tội với ai? Người nào?" Cổ tỷ sửng sốt, nàng ta đương nhiên cũng nhìn ra, Ngụy Tiến đắc tội với người ta, cho nên mới bị đánh cho bầm dập như vậy.

"Người mà hắn đắc tội chính là." Nói đến đây, Trâu Nhược Quang đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Cổ tỷ, nói nhỏ bên tai nàng.

Cổ tỷ còn tưởng rằng là đại nhân vật gì, làm cho Trâu Nhược Quang không dám nói lớn, cũng không đề phòng, cẩn thận nghe Trâu Nhược Quang nói.

"Người mà hắn đắc tội, chính là tôi!" Trâu Nhược Quang bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó ôm lấy Cổ tỷ, đè nàng xuống giường.

"Anh. anh muốn làm gì?" Cổ tỷ giật mình, kêu lớn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK