Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hà Lộ Lộ cũng ở đó sao?" Dương Minh nghĩ đến trò diễn của Hà Chí Bác và lão Diêu.

"Vâng. Vậy anh tới đón em. Lát nữa nói chuyện" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói vậy, còn tưởng hắn muốn hiểu tình hình của Hà Lộ Lộ và cậu. Lần trước Dương Minh dặn nàng, nàng cũng từ miệng Hà Lộ Lộ nghe được một chút.

Dương Minh cũng không ngờ Lâm Chỉ Vận đáp ứng nhanh như vậy, dù sao cũng hơi muộn rồi.

Lâm Chỉ Vận cũng không nói gì thêm. Lâm Chỉ Vận nói với mẹ mình ra ngoài đi dạo với Dương Minh, Trầm Nguyệt Bình tự nhiên đáp ứng ngay.

Khi Dương Minh đến, Lâm Chỉ Vận đã thu dọn xong, chẳng qua cậu Lâm Chỉ Vận, Hà Lộ Lộ và Trầm Nguyệt Bình, Lâm Trường Thanh vẫn đang vây quanh bàn cơm nói chuyện.

Hà Lộ Lộ sớm không còn kiêu ngạo nữa, rất nhu nhược ngồi bên bàn, rất yên tĩnh. Nghe Trầm Nguyệt Phong và Trầm Nguyệt Bình nói chuyện còn bé, thường thướng hé miệng cười, ăn khá ngon.

Dương Minh chẳng muốn nói chuyện với cô ta, chỉ chào Trầm Nguyệt Phong, chào hỏi Trầm Nguyệt Bình và Lâm Trường Thanh, sau đó cùng Lâm Chỉ Vận ra ngoài.

Sau khi thấy Dương Minh mạnh như vậy, Trầm Nguyệt Phong cảm thấy nhà chị gái đã xoay người. Nhà Hà Lộ Lộ chỉ trong nháy mắt bị cửa nát nhà tan, nhưng lái xe của Dương Minh đã ngay lập tức giải quyết được vấn đề.

Thực lực này quả thực là rất lớn. Sau này khi nói chuyện với Trầm Nguyệt Bình mới biết Lâm Chỉ Vận bây giờ còn là Tổng giám đốc công ty châu báu, Trầm Nguyệt Phong càng kinh ngạc.

Quy mô công ty châu báu mặc dù không lớn mấy, nhưng ít nhất lớn hơn công ty Hà Chí Bác chục lần. Nghĩ đến Hà Lộ Lộ bình thường rất kiêu ngạo, Trầm Nguyệt Phong không khỏi có chút xấu hổ. bạn trai của Lâm Chỉ Vận nhiều tiền hơn nhà Hà Lộ Lộ nhiều, nhưng không kiêu căng như Hà Lộ Lộ.

"Cậu, Hà di không có gì đặc biệt" Lâm Chỉ Vận gọi Hà Lộ Lộ như vậy cũng không tự nhiên. Hà Lộ Lộ chỉ lớn hơn Dương Minh và nàng vài tuổi.

Dương Minh gật đầu.n Hà Lộ Lộ không giống người đang đóng kịch. Như vậy quan hệ giữa cô ta và Trầm Nguyệt Phong là như thế nào?

Thực ra Dương Minh nghĩ oan cho Hà Lộ Lộ rồi. Hà Lộ Lộ không biết kế hoạch của Hà Chí Bác.

Hà Chí Bác trước cũng không muốn con gái tham gia. Bởi vì Hà Chí Bác sớm ẩn mình ở Tùng Giang. Người ngoài nghĩ Hà Chí Bác rất bình thường.

Mà Hà Lộ Lộ và Trầm Nguyệt Phong ở bên nhau chỉ là ngẫu nhiên. Dương Minh xuất hiện rất ngẫu nhiên, vì có quan hệ với Lam Lăng nên mới lọt vào mắt Hà Chí Bác. Mà quan hệ với các nữ sinh khác, lúc đầu Hà Chí Bác cũng không chú ý.

Đối với Trầm Nguyệt Phong, Hà Chí Bác tự nhiên cần điều tra. Mới đầu khi vừa điều tra Trầm Nguyệt Phong, Hà Chí Bác thấy đó là một thằng nghèo, có một chị ở trong nước cũng không giàu mấy. Vì thế Hà Chí Bác mới đầu rất phản đối.

Chẳng qua sau khi điều tra chị Trầm Nguyệt Phong ở Tùng Giang, trong lúc vô tình nhận được một tian đó là con gái Trầm Nguyệt Bình là một trong số các phụ nữ của Dương Minh. Đương nhiên đây là chuyện sau khi Dương Minh để Lâm Chỉ Vận làm Tổng giám đốc công ty châu báu.

Cho nên thái độ của Hà Chí Bác thay đổi hẳn, mới diễn vở kịch này. Hà Chí Bác thích cá độ là đúng, nhưng hắn rất biết khống chế. Chuyện lần này người bị lừa là tên kia.

Đương nhiên khúc chiết trong đó Dương Minh không đoán ra, hắn tưởng Hà Lộ Lộ cũng tham dự.

"Được rồi, kệ bọn họ" Dương Minh gần đây rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, nghĩ nhiều vô dụng, chờ bọn chúng tự nhảy ra. Chẳng qua nhất định phải đề phòng.

"Hả, mặc kệ? Vậy anh gọi em ra." Lâm Chỉ Vận có chút buồn bực, vốn tưởng Dương Minh gọi nàng ra gấp như vậy là vì chuyện của Hà Lộ Lộ, không ngờ lại thành như vậy.

"Mang em đến một nơi" Dương Minh cười cười.

"Đi đâu?" Lâm Chỉ Vận có chút khó hiểu.

"Đến rồi biết"

Chờ xe đến cửa Thiên thượng nhân gian, Lâm Chỉ Vận mới kinh ngạc nhìn đây: "Sao anh lại đưa em đến đây?" Trước đây mỗi lần đi qua Lâm Chỉ Vận đều cúi đầu làm mình không chú ý đến đây.

Chẳng qua sau khi có quan hệ với Dương Minh, hai hôm trước lại có quan hệ thân mật nhất với Dương Minh, Lâm Chỉ Vận đã không còn cảm xúc như trước nữa.

Dù nói như thế nào đây là nơi đầu tiên nàng và Dương Minh. lúc ấy hai người không tỉnh táo. Mà Lâm Chỉ Vận cũng không thấy vui sướng gì khi đó.

Hôm nay Dương Minh mang nàng đến đây, Lâm Chỉ Vận thoáng cái hiểu ra Dương Minh có suy nghĩ giống mình.

"Lần đó. anh xin lỗi" Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận mà nói." Bây giờ còn nói vậy làm gì. Anh đưa em đến đây không phải để xin lỗi thôi đó chứ?"

"Không phải, muốn lên trên thử nghiệm không?" Dương Minh nói.

"Thử nghiệm gì?" Lâm Chỉ Vận ra vẻ không hiểu.

"Đi lên là biết" Dương Minh xuống xe, sau đó mở cửa bên, kéo tay Lâm Chỉ Vận đi vào Thiên thượng nhân gian.

"Dương ca" bảo vệ cửa nhận ra Dương Minh, vội vàng chào hỏi.

Dương Minh gật đầu nói với Lâm Chỉ Vận: "Nơi này trước đây là sản nghiệp nhà Vương Chí Đào, bây giờ là của anh"

"Hả" Lâm Chỉ Vận cũng không biết trước đây có chuyện này.

"Nói ra anh còn phải cảm ơn Vương Chí Đào" Dương Minh nhún vai nói.

"Sao phải cảm ơn hắn ta?"

"Nếu không có hắn, hai người chúng ta sao có thể ở bên nhau?" Nếu không phải hắn tính kế anh, anh có thể hạ quyết tâm hạ hắn sao, cũng sao có được nhiều sản nghiệp như vậy" Dương Minh.

"
." Lâm Chỉ Vận đỏ mặt, chẳng qua trong lòng cũng phải thừa nhận.

Vừa vào trong đã có nhân viên phục vụ cung kính đi tới, đưa thẻ phòng cho Dương Minh.

Vẫn là phòng lúc trước, Dương Minh ra vẻ lơ đãng nói: "
Anh đã hỏi mấy nhân viên phục vụ lúc đó nhưng không thấy ga giường kia. Đáng tiếc"

"
Cái gì." Lâm Chỉ Vận mơ hồ biết Dương Minh muốn nói gì.

"
Chính là ga giường lúc trước hai chúng ta." Dương Minh nói: "Nếu không được anh sẽ hỏi Hạ Tuyết xem cô ta thấy không?"

"
Anh. đừng hỏi. ga giường đó ở chỗ em" Lâm Chỉ Vận xấu hổ, chẳng qua không thể không nói với Dương Minh. Nàng sợ Dương Minh tìm Hạ Tuyết.

Điểm ấy Dương Minh thực ra đã sớm đoán được, vừa nãy chỉ là làm không khí mập mờ thôi. Dù sao tối nay tìm Lâm Chỉ Vận đến đây rồi vào phòng, hắn sợ Lâm Chỉ Vận nghĩ gì đó.

Dương Minh đóng cửa phòng, lại hạ rèm cửa sổ xuống. Ở đây hắn không sợ ai lắp máy quay.

"
Anh muốn làm gì?" Lâm Chỉ Vận mơ hồ đoán được Dương Minh làm gì.

"
Em biết ngay" Dương Minh từ từ đi về phía Lâm Chỉ Vận.

Lâm Chỉ Vận không nói gì, mà nhẹ nhàng nhắm mắt, lông mi dài nhếch lên, trông thật đáng yêu.

Dương Minh cúi đầu hôn lên đôi môi của Lâm Chỉ Vận. hai tay Lâm Chỉ Vận ôm chặt Dương Minh lại.

Đôi nam nữ yên nhau không cần nhiều lời, nhiều lúc chỉ dùng động tác cơ thể để thổ lộ tình yêu. Lâm Chỉ Vận nếu đã nghĩ thông sẽ không từ chối Dương Minh, rất nhanh hai người trần như nhộng nằm trên giường.

"
Tối không về được chứ?" Đôi nam nữ điên cuồng gần tiếng rốt cuộc đã nghỉ tạm.

"
Em. không biết." Quan hệ giữa Lâm Chỉ Vận và Dương Minh, Trầm Nguyệt Bình sớm biết, nên không cần giấu. Nhưng đêm không về đúng là có chút xấu hổ.

"
Anh gọi điện cho Trầm di" Dương Minh biết Lâm Chỉ Vận xấu hổ, vì thế lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi xin phép Trầm Nguyệt Bình.

Vừa định gọi thì điện thoại di động vang lên. Ở góc độ này Lâm Chỉ Vận thấy được màn hình, chẳng qua khi nàng thấy tên người hiện lên, mặt liền trắng bệch. Lâm Chỉ Vận dán vào lòng Dương Minh, hơi sợ mà nói: "
Em. em về nhà thôi"

Cần đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, Dương Minh thở dài một tiếng vỗ vỗ lưng Lâm Chỉ Vận an ủi: "
Không có gì, đừng nghĩ loạn"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK