Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu xác định là không đổi ý?" Vương Tung Sơn trừng mắt nhìn Dương Minh, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy: "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cho cậu lựa chọn lần cuối cùng! Rốt cục cậu có chuyện cưới hay không? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không chịu cưới, sua này vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ đặt chân vào Hồ Điệp gia tộc nửa bước, tuyệt đối không còn cơ hội lần hai!"

"Con. không đổi ý!" Dương Minh cắn răng nói, lần này mình cần phải kiên trì, nếu dao động, Vương Tung Sơn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp gây sự. Dương Minh buồn bực, mình ưu tú lắm sao? Vương Tung Sơn không gả con gái cho mình là không được à? Con gái của ông ta không phải là một người quái dị chứ?

Nếu thật sự xinh đẹp như thiên tiên, gả cho ai mà không được, tại sao lại phải bắt gả cho mình? Nghĩ đến đây, Dương Minh nhất thời rùng mình.

"Thật tốt quá, rốt cục đã xong!"

Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ quái vang vào trong đầu của Dương Minh! Đây là giọng nói của Vương Tung Sơn! Dương Minh nhất thời có chút khó hiểu, Vương Tung Sơn nói như vậy có ý gì? Hơn nữa ông ta đâu có mở miệng. Đúng rồi, Dương Minh bỗng nhiên nhớ đến một dị năng mà đã lâu rồi mình không có dùng đến! Năng lực nhìn thấu suy nghĩ của người khác! Chỉ trong lúc tập trung tinh thần cao độ, mà tinh thần của đối phương cũng đang tập trung cao độ, thì dị năng này mới có hiệu quả, mà Vương Tung Sơn liên tiếp ép buột mình nên trong lòng tự nhiên sẽ khẩn trương, thế là dị năng đột nhiên xuất hiện. vậy Vương Tung Sơn cũng đang khẩn trương sao?

Dương Minh đoán không sai, Vương Tung Sơn quả thật rất là khẩn trương. Ông ta sợ Dương Minh không chịu nổi áp lực, đột nhiên đổi ý, đáp ứng yêu cầu của mình, cưới con gái của mình! Nếu như Dương Minh thật sự đồng ý, như vậy thì sẽ không được chơi tiếp nữa! Cho nên, tinh thần của ông ta mới khẩn trương cao độ, vì thế khi Dương Minh đưa ra quyết định cuối cùng, khẳng định là không đổi ý, thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, và xuất hiện cái suy nghĩ" Thật tốt quá, rốt cục đã xong!"

Nhưng mà những lời này truyền vào trong đầu của Dương Minh lại gây khó hiểu, Dương Minh nghĩ mãi cũng không rõ! Cái gì mà quá tốt? Lẽ nào mình hối hôn thì ông ta nghĩ là quá tốt? Nếu như quá tốt, vậy chẳng phải là mâu thuẫn lắm sao?

Thấy bộ dáng hận không thể giết chết mình của Vương Tung Sơn, Dương Minh đều cho rằng ông ta không gả con gái cho mình là không được! Nhưng mà những cái này thì không phù hợp với lời nói của ông ta nãy giờ!

Lẽ nào bên trong còn có vấn đề! Tế bào thần kinh của Dương Minh nhanh chóng vận chuyển, nếu như không nghe được những lời này, Dương Minh sẽ không hoài nghi gì, như bây giờ nghe được suy nghĩ của Vương Tung Sơn, Dương Minh liền cảm thấy khác thường! Nhưng mà, cho dù Dương Minh nghĩ nát óc, thì cũng không đoán ra được mục đích thật của Vương Tung Sơn! Dương Minh tuyệt đối không ngờ rằng, Vương Tung Sơn là cha của Vương Tiếu Yên! Tuy rằng hai người đều họ Vương, nhưng mà theo Dương Minh thấy, đây chỉ là trùng họ mà thôi, họ Vương trên đời này rất nhiều, hai người căn bản là không có liên hệ.

Liên hệ gì chứ? Dương Minh không cho rằng một người ở Tùng Giang lại có liên hệ gì với Hồ Điệp gia tộc ở đây cả.

Dương Minh tập trung tinh thần, muốn tiếp tục nhìn suy nghĩ của Vương Tung Sơn, nhưng mà thật đáng tiếc, hắn ta không thu hoạch được gì! Bên Vương Tung Sơn đã không còn suy nghĩ mới, hẳn là đã thả lỏng tinh thần ra, không còn tập trung cao độ nữa!

Khi một người không còn tập trung tinh thần, thì Dương Minh không có biện pháp dò ra suy nghĩ của người đó được! Điểm này Dương Minh biết rất rõ, nhưng mà ngay cả như vậy, Dương Minh cũng cảm thấy rằng năng lực của mình đã rất giỏi rồi, năng lực nhìn thấu suy nghĩ của người khác, đã nhiều lần báo động cho mình, và mình cũng chiếm không ít chổ tốt từ nó.

Nếu như đã không nghe được suy nghĩ mới của Vương Tung Sơn, Dương Minh đành phải từ bỏ ý định dùng dị năng mà thôi. Trong lòng hắn nghĩ, có thể Vương Tung Sơn làm như vậy mà vì mặt mũi sao? Trong lòng ông ta thật ra cũng không muốn gả con gái cho mình, nhưng bởi vì vấn đề mặt mũi của gia tộc, đành phải làm ra một hành động, để người ngoài nhìn vào, người muốn từ hôn là Dương Minh, chứ không phải là bên Vương Tung Sơn.

Tuy rằng Dương Minh không rõ rốt cục có phải là như vậy hay không, nhưng theo tình huống bây giờ cho thấy, Dương Minh cũng chỉ có thể đoán như vậy, giọng nói của Vương Tung Sơn một lần nữa vang lên, làm cho Dương Minh nhất thời không còn kịp nghĩ gì nữa.

"Tốt lắm, nếu như vậy, Hồ Điệp gia tộc chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ với cậu!" Vương Tung Sơn nói: "Sau này không còn quan hệ nữa, cậu có đồng ý không?"

Dương Minh nhìn Phương Thiên, không còn quan hệ là sao? Lẽ nào muốn đoạn tuyệt thật? Phương Thiên và Vương Tung Sơn là bạn bè nhiều năm rồi, nếu như nói đoạn tuyệt. Dương Minh muốn Phương Thiên mở miệng nói vài câu, nhưng mà ông già này cứ ngồi như là cục đá vậy, đơ mặt ra, ngoại trừ cái vẻ cười như không cười trên mặt của ông ta, thì cũng không có nói bất kỳ câu nào cả, Dương Minh nhìn ông ta nửa ngày, giống như nhìn một pho tượng vậy, tuy rằng Dương Minh rất buồn bực, nhưng mà cũng không có biện pháp! Hắn biết có thể là Phương Thiên không muốn liên quan đến chuyện này, Phương Thiên cũng có chổ khó xử của mình, vô luận là ủng hộ bên nào cũng không tốt, cho nên đành phải trơ mắt ra nhìn thôi.

Dương Minh cũng không muốn làm khó Phương Thiên, vì thế thở dài nói: "Vương tiền bối, ngài muốn con đoạn tuyệt quan hệ với Hồ Điệp gia tộc, cái này thì con không có ý kiến gì, nhưng mà Phương Thiên sư phụ và ngài là bạn tri kỉ với nhau, như vậy."

"Hắn đương nhiên là không đoạn tuyệt với ta, ta đang nói cậu đó!" Vương Tung Sơn vung tay lên, chặn lời nói của Dương Minh.

"Vậy thì tốt rồi! Dương Minh gật đầu: "Nếu Vương tiền bối nói như vậy, thì con cũng yên tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến giao tình của Vương tiền bối và sư phụ của con là được!"

"
Hắn là hắn, cậu là cậu, tôi không hồ đồ đến nổi nhập cả hai làm một!" Vương Tung Sơn khoát tay.

"
Vậy thì xin cảm ơn!" Dương Minh ôm quyền, nếu Vương Tung Sơn đã không muốn truy cứu gì rồi, thì Dương Minh cũng không cần phải nói nữa.

"
Cậu tự giải quyết cho tốt đi!" Vương Tung Sơn đứng lên, chuẩn bị rời đi, Phương Thiên cũng đứng lên, tiễn Vương Tung Sơn đi, hai người còn chưa ra đến cửa, thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp.

Dương Minh nhíu mày, Vương Tung Sơn và Phương Thiên đến đây, không để ý đến tấm bảng"
xin đừng quấy rầy" ở ngoài cửa cũng là vì có nguyên nhân, bọn họ đều là trưởng bối, Dương Minh không thể nói được gì cả. Nhưng mà người khác chạy đến gõ cửa như vậy, hình như không biết quy tắc thì phải?

Quả nhiên, không chỉ là Dương Minh nhíu mày, ngay cả Vương Tung Sơn cũng nhíu mày, ông ta khẳng định là đã nghĩ đến điểm này, lạnh giọng hỏi: "
Ai? Có chuyện gì?"

"
Gia chủ, ngài quả nhiên là ở đây!" Bên ngoài truyền vào một giọng nói đầy vẻ lo lắng.

Vương Tung Sơn mất hứng, đi ra mở cửa, ánh mắt lạnh lùng liếc người này: "
Ai phái cậu đến đây? Tại sao không chút quy tắc gì thế? không biết tôi đang nói chuyện với khách sao? Cậu cũng là một người có thân phận trong gia tộc, tại sao làm việc lại lổ mãng như vậy?"

"
Gia chủ, ngài hiểu lầm rồi, nếu không phải là đại sự, con cũng không có khả năng chạy đến đây tìm ngài gấp như vậy" Người này cẩn thận nói.

"
Chuyện gì? Nói đi!" Cơn giận của Vương Tung Sơn cũng tạm thời giảm đi một chút, ánh mắt nhìn người này cũng bớt lạnh.

"
Gia chủ, bên ngoài Hồ Điệp gia tộc có người muốn đến gây chuyện!" Người này vội vã nói.

"
Gây chuyện? Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào ngay cả một kẻ đến gây rối mà các người cũng không xử lý được?" Vương Tung Sơn vừa nghe xong, lông mày nhíu lại, tuy rằng Hồ Điệp bảo danh tiếng lẫy lừng, nhưng mà cũng không thiếu những kẻ không biết tự lượng sức chạy đến đây quậy phá, theo những người này nghĩ, nếu có thể đánh bại Hồ Điệp gia tộc thì có thể nổi tiếng ngay lập tức, cho nên có rất nhiều người liều mạng tìm đến đây.

Đương nhiên, những người này cũng phải trả giá về hành động của họ, tuy rằng không đến nổi mất mạng, nhưng mà để lại một tay hay một chân gì thì mới được trở về.

"
Cho nên, khi Vương Tung Sơn nghe thấy có người đến gây chuyện, suy nghĩ đầu tiên cho rằng người này là một kẻ không biết tự lượng sức muốn dùng Hồ Điệp gia tộc để nổi tiếng! Nhưng mà sợ rằng suy nghĩ của người này tuy hay, nhưng trên thực tế lại không có khả năng.

"Gia chủ, người này rất lợi hại, mọi người đã khuyên nàng rời đi, đừng ở đây gây chuyện, nhưng mà nàng ta không nghe, bọn con không thể làm gì khác hơn là cho mấy người lên mạnh mẽ đuổi nàng ta đi, nhưng không ngờ rằng, nàng ta vừa ra tay đã đánh ngã bốn người!" Người kia cẩn thận kể lại cho Vương Tung Sơn nghe.

"Cái gì? Người này có thực lực?" Vương Tung Sơn nghe xong cũng sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK