Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dương Minh rất tốt." Triệu Oánh do dự một chút rồi nói. tuy nói nàng nghiêng về quan điểm của mẹ, nhưng dù sao cũng là đoán mà. Hơn nữa bạn gái của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên, đây là sự thật không thể thay đổi.

"Người dù tốt đến đâu, mẹ cũng nói không ai mua xe, mau nhà cho tên ăn mày" Vương Quế Phân nhìn thấu mà nói: "Mẹ nói với con, Dương Minh nhất định có ý với con"

"Vậy như thế nào?" Triệu Oánh không muốn nói chuyện với Vương Quế Phân về vấn đề này: "Dương Minh bây giờ có bạn gái rồi mà"

"Đúng, giống con nói đó, có bạn gái thì sao?" Vương Quế Phân: "Bây giờ không phải vợ mà? Chỉ cần không kết hôn là con có cơ hội"

"Mẹ, mẹ nói gì?" Vương Quế Phân có chút sửng sốt, nghiêm mặt lại: "Mẹ bảo con đi phá hoại tình cảm của người ta?"

"Sao mà không được? Nếu Dương Minh không thích con, con mặt dày dán vào là phá vỡ tình cảm. Nhưng đây lại khác, hai người yêu thương nhau sao gọi là phá đám?" Vương Quế Phân nói.

"Mẹ, mẹ đừng có suy nghĩ đó được không?" Triệu Oánh nhíu mày: "Dương Minh căn bản không phải người có mới nới cũ. Trước không nói con thành công, cho dù thành công vậy mẹ sao có thể cam đoan sau này nếu có cô gái khác cũng cướp Dương Minh thì sao? "

"Hả" Vương Quế Phân không nghĩ xa như vậy. Bà chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt. nhưng Triệu Oánh vừa phân tích như thế làm Vương Quế Phân không khỏi cẩn thận suy nghĩ.

Đúng, Triệu Oánh nói có lý.

Nhưng nếu không tranh vậy nên làm như thế nào? Vương Quế Phân thật sự không thể chịu đựng tiền tài đến tay bay biến. bây giờ thấy một tia hy vọng, Vương Quế Phân sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

"Oánh Oánh, con không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hạnh phúc phải do mình đoạt, bỏ cơ hội này sẽ không có" Vương Quế Phân cắn răng nói. bà thật sự không nghĩ tương lai con gái như thế nào, lòng tham trỗi dậy mà. Vương Quế Phân không muốn mình là con gái tương lai.

Tuy nói Vương Quế Phân không thể bỏ qua hấp dẫn tiền tài nhưng lại nghĩ cho con gái nhiều hơn.

Trên thực tế đây là do tâm lý mà thành. Với điều kiện của Triệu Oánh bây giờ không nói tìm ông chủ giàu có, ít nhất tìm một nhân viên nhà nước có thu nhập ổn định thì không có gì khó. Chẳng qua Vương Quế Phân lo lắng quá nhiều.

"Mẹ, con có suy nghĩ của mình. Mẹ đừng làm loạn được không? " Triệu Oánh do dự một chút rồi nói. nếu mẹ cũng không phản đối chuyện của mình và Dương Minh, thậm chí còn dốc sức tác động. vì thế Triệu Oánh không giấu tâm tư của mình.

"Ồ?" Vương Quế Phân nghe xong con gái nói liền có chút giật mình: "Con đã có quyết định? Con quyết định như thế nào, nói với mẹ nghe chút?"

"Mẹ" Triệu Oánh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cả đời con không kết hôn, mẹ mắng con không?"

"Không kết hôn?" Vương Quế Phân đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức mơ hồ rõ ràng ý của Triệu Oánh: "Ý của con là làm."

"Mẹ, thực ra Dương Minh ngoài Trần Mộng Nghiên còn có cô gái khác" Triệu Oánh cũng nói hết những gì mình hiểu ra. Mặc dù quan hệ giữa mình và mẹ không quá hòa hợp, nhưng tương lai nếu mình đi bước này thì nhất định phải qua cửa của bố mẹ. không thể cả đời không về nhà được chứ? Cho nên lúc này nàng cần mẹ ủng hộ.

"Còn có?" Vương Quế Phân nghe xong nhíu mày. Nói thật Vương Quế Phân không phản đối cách làm của Triệu Oánh: "Vậy cậu ta còn đối tốt với con không?"

"Dương Minh không phải loại người đó?" Triệu Oánh hiểu tính cách của Dương Minh.

"Được, con đã có quyết định của mình, mẹ không nói gì nữa" Vương Quế Phân mặc dù có chút không hài lòng nhưng kết quả này có thể chấp nhận.

Vương Quế Phân cũng hiểu đám con nhà giàu. Biết nếu bọn họ chỉ vì chơi phụ nữ thì không thể bỏ nhiều tiền như vậy, càng không kiên nhẫn lâu như vậy.

"Mẹ, nói như vậy là mẹ ủng hộ con?" Triệu Oánh vui vẻ, cửa của bố mẹ là quan trọng nhất.

"Đương nhiên ủng hộ, chẳng qua Oánh Oánh, mẹ phải nhắc nhở con. Bây giờ tuy Dương Minh tốt với con. Nhưng con phải nhớ cái gì có thể cầm nhất định phải cầm. Nếu không tương lai chia tay sẽ khổ"

"Ồ." Triệu Oánh không để ở trong lòng.

Vương Quế Phân sao không nhìn ra. Nhưng bà biết nhiều lời vô ích.

"Vậy mẹ ra ngoài trước, con suy nghĩ kỹ nhé" Vương Quế Phân đứng dậy đi ra ngoài. bây giờ chỉ còn lại Triệu Oánh ngồi ở trong phòng.

Dương Minh vốn tưởng lúc này gần trường nhiều nhà hàng nên tình hình kinh doanh không tốt. nhưng Dương Minh lái xe tới mới thấy quán nào cũng rất đông khách.

"Mời ba vị"

"Ba vị ăn gì?"

"Nhà hàng chúng tôi có một món đặc sản là đùi dê nướng"

Tiếng chào hỏi không ngừng vang lên, Dương Minh không biết nên ăn gì. Đối mặt với một loạt cô gái nhiệt tình như vậy, Dương Minh không tiện từ chối, vì thế đành phải nhìn Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận.

"Chúng ta ăn nhà hàng nào?" Dương Minh cười khổ nói.

"Hay là ăn lẩu đi?" Trần Mộng Nghiên cũng có chút khó xử.

"Được đó" Lâm Chỉ Vận thì sao cũng được, nàng không kiêng ăn mà.

Dương Minh biết chủ quán vì lôi kéo khách hàng nên nhân viên chào khách đều được phần trăm. Vì thế bọn họ kéo được một người khách vào sẽ có một nguồn thu khá lớn.

Thấy ba người có quyết định, ba người khác liền lộ ra vẻ thất vọng, chẳng qua cũng không có cách nào khác. Mỗi ngành có quy củ ngành đó, không thể đoạt từ tay người khác mà.

Mà nhân viên hàng lẩu rất vui. Dù sao Dương Minh ăn ở chỗ bọn họ mà, vậy là được mấy chục tệ.

Ba người Dương Minh đang định đi vào thì nghe thấy bên cạnh có tiếng ồn ào.

"Làm gì thế? Đừng có làm phiền tôi"

Một giọng khác vang lên: "Con trai, bố là bố con. Sao con không nhận ra bố"

Hai giọng nói rất quen thuộc, Dương Minh không khỏi có chút kinh ngạc.

Hai người đang cãi nhau là Trần A Phúc và Trần Đại Tráng.

Trần Đại Tráng xem mấy chương trước là có.

Trần A Phúc bây giờ đang mặc quần áo nhân viên phục vụ. mà Trần Đại Tráng lại ở bên giữ chặt tay hắn không bỏ.

Trần Mộng Nghiên nghe thấy hai người nói chuyện, có chút kinh ngạc nhìn Trần A Phúc và Trần Đại Tráng.

Trần A Phúc và Trần Đại Tráng là bố con? Đây là việc mà Dương Minh không nghĩ ra.

Hai người kéo nhau, cãi nhau. Trần A Phúc không nhịn được muốn bỏ tay Trần Đại Tráng ra, sau đó lên một chiếc taxi gần đó rời đi.

Mà Trần Đại Tráng lại đứng đó mặt mũi thẫn thờ, đi tập tễnh nhìn Trần A Phúc lên xe, sau đó mới từ từ rời đi.

"Chú họ của em là bố Trần A Phúc?" Dương Minh có chút kỳ quái nhìn Trần Mộng Nghiên.

"Em đâu biết?" Trần Mộng Nghiên lắc đầu nghi hoặc nói: "Chú ấy từ khi em còn nhỏ đã vào tù, mà cô lại mang con theo người khác nên không còn liên lạc. Hơn nữa họ hàng không thân nên em không rõ. Nếu không học cùng khóa lâu như vậy sao em không biết mình có quan hệ họ hàng với Trần A Phúc"

Dương Minh gật đầu, Trần Mộng Nghiên nói đúng.

Chẳng qua Trần A Phúc và Trần Đại Tráng có quan hệ, điều này quá lạ.

Dương Minh nhún vai không để ý nữa. Chuyện này là chuyện riêng của người khác, hắn không quản nữa. Dương Minh, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng đi vào quán lẩu, bỏ chuyện vừa nãy ra khỏi đầu.

Trần A Phúc hôm nay thật sự là khó hiểu, đang rất bình thường có một người tự xưng là bố mình đi tới, hơn nữa còn cứ quấn lấy không tha.

Sư phụ có chuyện cần tìm hắn, cho nên Trần A Phúc phải mau chóng đi tới đó. Vì thế Trần A Phúc vứt lão già kia đi.

Gần đây không biết tại sao trên đường luôn có xe cảnh sát tuần tra, thi thoảng lại có đèn xe cảnh sát. Điều này làm Trần A Phúc rất khó xuống tay với các xe đi trên đường.

Sư phụ tìm hắn chắc cũng là nguyên nhân này. Trần A Phúc mặc dù không biết sư phụ luyện Tà cổ là cái gì. chẳng qua hai bên cùng có lợi nên Trần A Phúc vui vẻ đi làm.

Trần A Phúc cảm thấy mình nắm giữ vận mệnh của người khác. Chỉ cần mình xuất hiện là người ta sẽ mất mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK