Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đổi nghề?" Người này tự nhiên không tin lời Dương Minh nói. công ty Tam Côn đã làm trong ngành này nhiều năm, mặc dù chất lượng không tốt bằng tập đoàn Danh Dương nhưng cũng có cửa tiêu thụ. Cho nên bọn họ nghĩ Dương Minh nói đùa mà thôi.

Không ngờ rằng ngày hôm sau báo chí đăng tỉa một tin tức rất chấn động. công ty Tam Côn tuyên bố phá sản. Điều này làm mọi người trợn mắt há mồm.

Dương Minh sau khi làm xong việc liền lái xe quay về Tùng Giang. Mặc dù không được nghỉ ngơi nhưng hắn chẳng muốn ở lại thành phố Phượng Hoàng.

Đến thì chậm nhưng về rất nhanh, đây là ảo giác của hầu hết người. Cùng một con đường đó nhưng Dương Minh cảm thấy lúc về nhanh hơn nhiều.

Vừa ra khỏi trạm thu phí cuối cao tốc, Dương Minh thấy một loạt xe cảnh sát đang đỗ phía trước ra hiệu cho xe qua lại dừng.

Dương Minh không để ý, hắn không chở quá tải nên chắc không ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng không ngờ hắn vẫn bị chặn lại.

"Xe tải biển số 9100 mau dừng sang bên"

Dương Minh bất đắc dĩ dỗ xe lại ven đường rồi cầm giấy tờ xuống xe.

Chẳng qua cảnh sát này có vẻ không có ý muốn xem giấy tờ của Dương Minh, mà dẫn Dương Minh đến một chiếc xe Iveco đằng trước: "Anh vào đó một chút"

Dương Minh có chút khó hiểu, chẳng qua vẫn theo ý cảnh sát. Dương Minh nghe lời như vậy vì hắn thấy quần áo và biển số xe cảnh sát là thật.

Sau khi lên xe cảnh sát, Dương Minh mới phát hiện trong xe ngồi rất nhiều người nhưng về cơ bản không phải cảnh sát. Xem ra đều là lái xe như Dương Minh.

Trước khi đỗ xe Dương Minh đã phát hiện thấy không ít xe vào trong thành phố bị dừng lại. Hơn nữa thấy nhiều xe hơi nên hắn nghĩ đây là hành động bắt xe, không ngờ không phải như vậy. Hai nữ cảnh sát đang nói gì đó với lái xe, Dương Minh nhìn kỹ thì thấy có người quen.

Hạ Tuyết cũng thấy Dương Minh nên ngẩn ra một chút. Khá nhiều ngày không gặp Dương Minh, không ngờ lại gặp ở tình huống này. Lần đó vào trong căn cứ của Vương gia, nàng thiếu chút nữa thì mạnh bạo với Dương Minh. Mặc dù do thuốc gây ảnh hưởng nhưng Hạ Tuyết mỗi lần gặp Dương Minh cũng đều xấu hổ.

Chuyện như thế này bình thường là nam xyz nữ, có bao giờ ngược lại đâu.

Nhìn thấy Hạ Tuyết, Dương Minh lại nghĩ đến Hoàng Nhạc Nhạc. Hắn lúc này mới phát hiện hai người thật sự rất giống nhau. Nếu như gặp nhau thì hay đây.

Suy nghĩ này làm Dương Minh giật mình. Hắn nghĩ gì cơ chứ? Còn sợ chưa đủ náo nhiệt sao? Bên cạnh có nhiều bạn gái như vậy, thế mà hắn còn có ý với Hạ Tuyết.

Huống hồ nếu hắn có gì với Hạ Tuyết thì nói sao cùng Trần Phi. Có lẽ Trần Phi biết sẽ tức chết. Hắn cưa con gái lão còn cưa cả đồng nghiệp của lão.

Dương Minh vội vàng vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu. Chẳng qua trong lòng không khỏi nghĩ đến vẻ quyến rũ và điên cuồng của Hạ Tuyết hôm đó.

Dương Minh thở dài một tiếng. Suy nghĩ và hành vi luôn có chênh lệch. Dương Minh đương nhiên cũng muốn thuận thế xyz Hạ Tuyết, nhưng hậu quả rất nặng khiến hắn lựa chọn lý trí.

"Mấy ngày nay Tùng Giang đã có thông báo. Nhưng các anh đều là người người đi xa mới về nên chắc không rõ, vì thế làm giảm tỉ lệ thương vong nên chúng tôi lập điểm tuyên truyền ở đây" Hạ Tuyết đang nói với mọi người nên không chào hỏi Dương Minh.

Các lái xe ngồi đó lẳng lặng nghe Hạ Tuyết nói. Không biết Hạ Tuyết nói như vậy làm gì nhưng bọn họ vẫn chăm chú lắng nghe.

"Tiểu Liêu, phát giấy cho mọi người"

Nữ cảnh sát Tiểu Liêu cầm lấy một tệp tài liệu phát cho mỗi lái xe một phần. Dương Minh cũng được một phần.

"Đây là bản đồ thường xuyên xảy ra sự cố. Hy vọng mọi người sau khi có được thì cẩn thận xem một chút cố gắng không nên lái xe qua đoạn đường này nhất là buổi tối" Hạ Tuyết chỉ vào điểm đỏ trên bản đồ rồi nói.

"Được được" Các lái xe lấy được bản đồ liền gật đầu. cảnh sát đã phải đặc biệt nhắc nhở, ai muốn đến đó mà chịu chết.

"Vậy được rồi. Các anh về đi, lái xe cẩn thận một chút" Hạ Tuyết gật đầu nói với mọi người: "Hả? Cứ như vậy là đi?" Các lái xe đi xuống đều có chút khó hiểu.

"Tôi còn tưởng mình vi phạm luật" lái xe khác nói

"Tôi còn tưởng phải nộp tiền" một lái xe khác cũng nói.

"Vẫn là cảnh sát giao thông Tùng Giang có trách nhiệm. Trời tối còn lập điểm ở đây để nhắc nhở chúng ta" Lái xe khác nói.

Biết mình không bị phạt còn được phát bản đồ miễn phí, mọi người đều cảm ơn cảnh sát giao thông.

Chẳng qua bọn họ đi nhưng Dương Minh không xuống xe. Đầu tiên hắn tò mò Hạ Tuyết không phải cảnh sát giao thông, điểm này Dương Minh biết rõ ràng. Hạ Tuyết là phó đội trưởng cảnh sát hình sự, không thể nào đến đầu cao tốc làm công việc của cảnh sát giao thông.

Nếu một phó đội trưởng cảnh sát giao thông không có việc gì làm và chạy đến đây làm thay cảnh sát giao thông thì an ninh trật tự của thành phố đó quá an toàn. Tùng Giang tự nhiên không đến mức đó. Vì vậy Dương Minh nghi ngờ Hạ Tuyết làm như vậy là tại sao?

Thứ hai, đã lâu không gặp Hạ Tuyết, Dương Minh biết mình dù muốn chạy thì Hạ Tuyết cũng gọi hắn lại.

Quả nhiên Hạ Tuyết thấy hầu hết lái xe đã xuống liền ho khan một tiếng nói với Dương Minh: "Anh lưu lại" Các lái xe kia tưởng Dương Minh phạm luật nên bị xử phạt.

Dương Minh không phạm luật, hắn cũng biết Hạ Tuyết không phải cảnh sát giao thông nên không thể phạt hắn.

Chờ các lái xe xuống hết, Hạ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm liếm môi. Trông nàng thật gợi cảm với động tác này. kết hợp bộ đồng phục trên người thì đúng là làm người ta say mê.

Dương Minh đang ngứa ngáy, nếu trước không có chuyện mập mờ với Hạ Tuyết thì hắn không xúc động như vậy. Nhưng bây giờ mỗi một động tác của Hạ Tuyết, Dương Minh đều thất rất gợi cảm.

Hạ Tuyết không phát hiện ra điều này, nàng lấy tay vuốt mấy sợi tóc trên trán rồi nói: "Vừa lúc tôi đang buồn không biết ăn gì. Cậu lại tự đưa lên cửa"

Hạ Tuyết không hề nương tay với việc hại tiền của Dương Minh. Mặc dù hai người có chút mập mờ nhưng không ảnh hưởng đến lời hứa phiếu cơm suốt đời của Dương Minh.

Chẳng qua nói đi cũng nói lại, Hạ Tuyết lúc trước nói như vậy cũng không có ý gì khác. Sau khi có chuyện kia với Dương Minh, Hạ Tuyết mới thấy như vậy là hơi mẫn cảm. Cẩn thận nghĩ lại lời mình nói với Dương Minh, hình như giống tình nhân. Chẳng qua ngay cả chuyện điên cuồng ngược đời kia cũng làm thì chuyện trước đó không đáng gì.

"Tôi có phải là bị bắt không?" Dương Minh ngẩn ra một chút. Sao Hạ Tuyết này giống quỷ đói vậy. Theo lý thuyết Hạ Tuyết còn độc thân, mà với chức vụ bây giờ thì tiền lương đủ nuôi cô ta mà. Hơn nữa bình thường tiền thưởng cũng không ít, sao lại tham bữa cơm của mình.

"Bắt? Tôi đây là tuyên truyền kiến thức giao thông cho cậu" Hạ Tuyết không thèm để ý mà nói: "Chẳng qua xem ra việc này với cậu không có tác dụng" Hạ Tuyết vẫn ấm ức chuyện tỉ thí thua Dương Minh.

Dương Minh căn bản không để ý đến sự cố giao thông. Theo hắn thấy đường T kia sao lại hay xảy ra tai nạn cơ chứ. Nếu vậy chỉ có một khả năng. Dương Minh lập tức nghĩ đến vụ án quỷ lúc trước.

Đúng rồi, vụ án đó là do Hạ Tuyết phụ trách? Dương Minh nghĩ đến đây liền thấy rất có khả năng. Nếu không tuyên truyền giao thông phải do cảnh sát giao thông phụ trách. Dù thiếu người đến đâu, Hạ Tuyết cũng không cần tự mình tham gia mà.

"Phó đội trưởng Hạ, tôi xuống đi một lát" Tiểu Liêu thấy Hạ Tuyết và Dương Minh biết nhau, hơn nữa Hạ Tuyết còn bảo Dương Minh mời mình ăn cơm. Vì thế Tiểu Liêu nghĩ Dương Minh là bạn trai của Hạ Tuyết. Tiểu Liêu không muốn ngồi đây làm bóng đèn.

Hạ Tuyết muốn giải thích gì đó nhưng lại nghĩ không cần. mình bây giờ là lãnh đạo nên cần gì giải thích với cấp dưới. Nàng gật đầu nói: "Cô thu dọn một chút, cũng sắp hết ca rồi. Lát nữa phó đội trưởng Lý sẽ đến thay chúng ta"

"Vâng" Tiểu Liêu nhìn đồng hồ rồi nghĩ rốt cuộc có thể về. Gần đây rất bận mà không có chút đầu mối gì. Đến nay vẫn không rõ con quỷ kia là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK