"Thật mà. Nếu không em nói xem, trong sách có viết nam nữ về nông thôn du lịch, sau đó bị lạc, N năm sau được cứu ra, lúc này đã có con. Nếu như không phải chưa làm đã biết, chẳng lẽ học từ động vật?" Dương Minh nghĩ đến tình tiết của một quyển tiểu thuyết.
"Nói linh tinh" Trần Mộng Nghiên hiển nhiên biết Dương Minh nói là thật, nhưng cũng không muốn đồng ý với quan điểm của hắn.
Dương Minh cười cười, vươn tay ra ôm Trần Mộng Nghiên vào lòng: "Mấy hôm nữa là tết dương lịch, đến nhà anh làm khách nhé?"
"A?" Trần Mộng Nghiên ngạc nhiên, đến gặp bố mẹ chồng? Nhanh như vậy sao? Mặc dù Trần Mộng Nghiên đã nhận định Dương Minh, chẳng qua nàng vẫn hơi nhăn nhó: "Được không? Chúng ta mới năm thứ nhất mà"
"Có gì không được. Mẹ anh sớm biết em rồi, suốt ngày bảo anh dẫn em về nhà chơi" Dương Minh nói: "Sao vậy, không thích đến à?"
"Ai không thích. chỉ là em đến. mẹ anh có hung dữ với em không?" Trần Mộng Nghiên có chút lo lắng, nàng xem phim trên Tv, thấy các bà mẹ chồng. nên trong lòng khá lo lắng.
"Không đâu, nguyện vọng lớn nhất của mẹ anh chính là anh mang một người vợ về. Mẹ anh nhất định thích em còn không hết. Hơn nữa em không phải đã nói chuyện qua điện thoại với mẹ anh rồi sao?" Dương Minh nói.
"Vậy thì. thôi được" Trần Mộng Nghiên mặc dù cảm thấy chuyện này khá xấu hổ, nhưng trong lòng lại thất ngọt ngào. Dương Minh dẫn mình về nhà, như thế chứng tỏ điều gì? Nói rằng mình rất quan trọng trong tim Dương Minh. Mang mình về gặp bố mẹ hắn, tức là gián tiếp xác nhận thân phận con dâu Dương gia của mình.
Lam Lăng kia nhất định không được đãi ngộ như thế này? Đạo lý rất đơn giản, nếu Dương Minh đã dẫn Lam Lăng về nhà, vậy không thể dẫn mình nữa. Cho nên Trần Mộng Nghiên chỉ hơi do dự một chút đã đồng ý.
"Vậy em có nên chuẩn bị gì không? Mua quà gì đó, còn có em nên ăn mặc như thế nào? Thành thục một chút hay tươi trẻ một chút?" Trần Mộng Nghiên hỏi hỏi.
"Ha ha, bình thường em như thế nào thì cứ như vậy, hôm nay rất đẹp này" Dương Minh cười nói: "Về phần đồ gì, hai chúng ta cùng mua. Bố anh thích uống rượu, mua hai chai cho bố là được"
"Ừm, vậy được, em nghe lời anh" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói.
Xác định chuyện này, Dương Minh thở dài một hơi. Lúc trước mẹ đã lập quân lệnh trạng, tết dương lịch phải dẫn Trần Mộng Nghiên về.
Lúc đó quan hệ giữa hai người đang trong chiến tranh lạnh, nên Dương Minh rất lo lắng. Dù sao chuyện tình cảm không phải nói tốt là tốt được, bây giờ tâm bệnh này đã được giải quyết, Dương Minh thoải mái hơn nhiều. Cuối cùng cũng có câu trả lời với mẹ.
"Chờ chút, anh đi Wc" Vừa nãy uống hơi nhiều, lại không đi Wc, nước tiểu kéo đến, Dương Minh vội vàng nói.
"." Trần Mộng Nghiên không nói gì. Tình cảm đang sâu đậm, hoàn cảnh bây giờ vừa lúc hôn thêm lần nữa. Thực ra Trần Mộng Nghiên cũng rất muốn cảm nhận hương vị vừa nãy, tê tê dại dại như điện giật, làm người ta si mê. Mặc dù lần đầu tiên hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể vượt qua. Không ngờ Dương Minh lại nói ra câu mất hứng như vậy.
Dương Minh đứng dậy, đi qua khoang của Trương Tân. Trương Tân thuận miệng nói: "Mày đi đâu thế?"
"Đi Wc" Dương Minh đáp.
"Chờ chút, tao cũng đi" Trương Tân cũng uống nhiều, đang chuẩn bị đi xả nước.
Hai người đi qua phòng Điền Đông Hoa, Điền Đông Hoa cũng nói giống Trương Tân: "Bọn mày đi đâu thế?"
"Xả nước" Trương Tân đáp: "Mày đi không?"
"Đi, cùng đi nào" Điền Đông Hoa đứng lên, ba người cùng nhau đi đến Wc.
Chu Giai Giai thấy đám Dương Minh đã rời đi, vì vậy đứng lên đi về phía khoang của Trần Mộng Nghiên. Nàng bây giờ muốn làm chính là lợi dụng tất cả cơ hội khiến quan hệ giữa mình và Trần Mộng Nghiên tốt hơn.
"Ồ? Giai Giai, sao bạn lại tới đây?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt, không nghĩ tới Chu Giai Giai lại đi tới.
"Mình ở bên kia ngồi hơi chán, nên đi lại chút, ha ha" Chu Giai Giai tùy ý nói, làm cho Trần Mộng Nghiên không cảm thấy nàng cố ý đến đây.
Chu Giai Giai thực ra là cô gái rất thông minh, nếu không cũng không thể trở thành hacker thiên tài. Chẳng qua những vấn đề liên quan Dương Minh, nàng lại ngây ngốc, đây có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Đúng rồi, Điền Đông Hoa và Vương Tuyết, bạn ở bên cạnh. cũng khá xấu hổ" Trần Mộng Nghiên nghĩ đến mình và Dương Minh vừa làm chuyện đó, không khỏi đỏ mặt. Nếu như có người thứ ba ở đây, không những bọn họ xấu hổ, người thứ ba chẳng phải càng xấu hổ sao?
"Ừ. đúng là thừa. Ha ha, có lẽ Điền Đông Hoa hận chết mình" Chu Giai Giai nói.
Trần Mộng Nghiên vừa nãy cũng có giây phút kích tình với Dương Minh, hiển nhiên hiểu rõ nỗi xấu hổ trong lòng Chu Giai Giai, vì thế an ủi: "Không có gì, sao bạn không tìm bạn trai? Như vậy lần sau đi chơi sẽ hay hơn nhiều"
"Bạn trai?" Chu Giai Giai lắc đầu cười khổ: "Mình thích hắn. nhưng hắn không thích mình."
Thấy vẻ mất mát của Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên không khỏi thầm thương xót. Nàng không ngờ Chu Giai Giai lại yêu đơn phương. Cô gái xinh như vậy, không ngờ lại yêu đơn phương.
"Hắn biết bạn thích mình không?" Trần Mộng Nghiên có chút đồng tình hỏi.
"Có le biết, nhưng có thể không. chẳng qua hình như hắn rất ghét mình" Chu Giai Giai thản nhiên nói: "Ghét? Không phải đâu, bạn đẹp như vậy, có nam sinh nào ghét bạn được chứ?" Trần Mộng Nghiên khó hiểu. Rất nhiều nam sinh không phải đều coi sắc đẹp của nữ sinh là tiêu chuẩn lựa chọn đầu tiên sao?
"Đẹp có ích gì chứ." Chu Giai Giai lắc đầu nói: "Bạn thật hạnh phúc."
"Mình?" Trần Mộng Nghiên nghe xong có chút xấu hổ? Hạnh phúc sao? Đúng, mình từng rất hạnh phúc, nhưng bởi vì Lam Lăng, nên tình yêu vốn đang rất đẹp bây giờ có một tia ngăn cách.
"Sao thế?" Chu Giai Giai thấy vẻ mặt Trần Mộng Nghiên không đúng, hình như có lời khó nói, vì thế hỏi.
"Mình." Trần Mộng Nghiên vốn không dễ dàng nói tâm sự của mình với người khác, huống chi đó lại là Chu Giai Giai không quá quen thuộc. Nhưng hôm nay nàng uống chút bia, có men say trong người, không nhịn được nói: "Chu Giai Giai, bạn nói nếu bạn trai của bạn, ngoài bạn, còn thích cô gái khác, bạn sẽ làm như thế nào?"
"." Chu Giai Giai ngạc nhiên? Trần Mộng Nghiên hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy nhận ra? Nghĩ đến đây, nàng giật mình. Chẳng qua thấy vẻ mặt bình thường của Trần Mộng Nghiên, ánh mắt nhìn mình chỉ có chút buồn phiền, không có vẻ tức giận trong đó, nàng yên tâm. Chu Giai Giai khẽ thở dài: "Mình không biết, mình chỉ biết là nếu như hắn có thể thích mình một chút, mình đã thấy đủ rồi. Không cần biết hắn có thích ai khác hay không."
Trần Mộng Nghiên nghe Chu Giai Giai nói như vậy, vô cùng kinh ngạc. Chu Giai Giai không ngờ nói ra lời này. Thích một chút. Trần Mộng Nghiên ngây ngốc nhìn Chu Giai Giai, đây là cô gái như thế nào?
Cô ấy yêu một người, không ngờ yêu đến mức như thế này, có thể dung túng người mình yêu như vậy. Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu nhìn Chu Giai Giai: "Bạn thực sự không ngại hắn có bạn gái khác?"
"Tại sao lại phải để ý?" Chu Giai Giai lắc đầu: "Quan tâm nhiều như vậy, cuối cùng người buồn chính là mình. Huống hồ, mình có tư cách đó sao? Bây giờ mình chỉ hy vọng được yêu một chút là đủ, mình sẽ rất thỏa mãn"
"Vậy ư?" Trần Mộng Nghiên không biết làm sao, lắc đầu. Chẳng lẽ mình quá truyền thống sao? Triệu Oánh khuyên mình. Lời nói của Chu Giai Giai quá kinh người. Chẳng lẽ mình đã sai sao? Yêu là ích kỷ, chẳng lẽ mình muốn tình yêu trọn vẹn cũng khó như vậy sao.
"Mình cho rằng như vậy." Chu Giai Giai cười cười. Nàng sở dĩ nói như vậy cũng là đề tỉnh Trần Mộng Nghiên trước, để Trần Mộng Nghiên chuẩn bị tâm lý.
"Ha ha, vậy mình chúc giấc mơ của bạn sớm thành hiện thực" Trần Mộng Nghiên không biết nên nói gì, đành phải an ủi Chu Giai Giai như vậy.
Chẳng qua đây chính là lời Chu Giai Giai muốn nghe nhất. Lời này do Trần Mộng Nghiên nói, làm nàng rất vui vẻ.