Thật sự mà nói, những thứ quý tộc như thế này bọn họ chỉ có dịp chứng kiến qua TV mà thôi, bọn họ có mơ cũng không mơ được sẽ có một ngày được nghỉ ngơi ở một nơi như vậy.
Bất quá trong lòng hai cha con Trương Tân càng kinh hãi Dương Minh hơn, nếu mà nói hắn chỉ quen biết sơ sài thì làm sao có bản lãnh thuê một lúc 3 căn phòng V.I.P như thế này được chứ?
"Trương Tân, anh và Trương thúc thúc về phòng số 1 nghỉ ngơi trước đi, có gì tôi sẽ liên lạc bằng điện thoại nội tuyến." Dương Minh cũng nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt bọn họ nhưng mà từ đầu đến cuối hắn vẫn không có nói cái gì.
"Uhm!" Trương Tân gật đầu trả lời.
"Đây là chìa khóa phòng của anh!" Dương Minh đưa chìa khóa phòng số 3 cho Kim Ngưu rồi nói.
"Cám ơn, thủ lĩnh" Kim Ngưu gật đầu trả lời.
Dương Minh vừa bước vào căn phòng số 2 thì một lúc sau tiếng thét chói tai của Vương Mị liền truyền đến.
Dương Minh liền mỉm cười, cũng không quấy rầy bọn họ nữa mà xoay người đi thẳng vào trong phòng.
Sau khi Dương Minh đi ra khỏi sòng bạc, Smith liền vội vàng báo cáo sự việc cho ông chủ của hắn.
Dù sao thì Kras cũng chết ở sòng bạc do Smith quản lý cho nên hắn rất rõ nếu hắn không có câu giải thích hợp lý thì rất có thể hắn sẽ mang họa sát thân.
Gia tộc South City cũng không phải chỉ kinh doanh có mấy cái sòng bạc mà sản nghiệp của gia tộc này còn vươn tay qua các ngành khác như sản xuất, công nghiệp. Vì thế mà đối với câu nói của Dương Minh, Smith cũng không hoàn toàn lo lắng lắm, bởi vì hắn biết rất rõ thực lực của gia tộc.
Bất quá thì dù sao Kras cũng là người ngoại tộc, hơn nữa phía sau hắn nghe nói còn có một thế lực rất lớn hỗ trợ, vì thế mà Smith phải báo cáo lại rõ ràng sự tình ngày hôm nay cho ông chủ của hắn rõ nếu không thì e rằng cái mạng nhỏ của hắn sẽ không được bảo toàn.
Uygur đang ngồi trong phòng làm việc đọc một số văn kiện. Hắn được sự hỗ trợ của gia tộc South City cho nên rất có khả năng sẽ được ngồi vào ghế nghị viện của Ma Cau.
Mặc dù thế lực của Uygur tại Ma Cau đã rất mạng nhưng mà từ xưa đến giờ đâu có ai chê quyền lực quá lớn bao giờ? Hơn nữa Uygur còn muốn là ông vua của Ma Cau khi mà trong tay của hắn vừa nắm quyền hắc đạo vừa chỉ huy bạch đạo.
Nếu như lần tranh cử này Uygur có thể vào được nghị viện thì hắn tin rằng cái ghế trưởng lão trong gia tộc cũng không thể thoát khỏi tay hắn.
Điện thoại đột ngột vang lên làm cho Uygur nhất thời có chút nhíu nhíu mày. Dạo gần đây không ai là không biết hắn muốn được ngồi vào ghế nghị viện cho nên nếu không có gì đặc biệt thì không có ai dám làm phiền hắn cả.
Bất quá linh tính cho biết có chuyện khẩn cấp cho nên Uygur liền vội vàng nhấc điện thoại lên.
"Uygur, xin nghe!" Nhấc điện thoại lên, Uygur trầm giọng nói một câu.
"Ông chủ, tôi là Smith!" Smith cẩn thận nói.
"Ồ hóa ra là Smith. Chuyện của Kras tiến hành thế nào? Rất thuận lợi phải không?" Mặc dù Uygur bị Smith làm phiền nhưng mà dù sao thì Kras cũng là do đích thân tộc trưởng dặn dò hắn phải phối hợp cho tốt vì thế mà Uygur không thể làm ngơ được.
"Ông chủ, tôi đúng là muốn báo cáo với ngài chuyện này." Smith do dự một chút, lờ mờ nói.
"Có phải là Kras rất hài lòng không?" Uygur tùy ý hỏi một câu, bởi vì trong mắt hắn thì chuyện này không quan trọng bằng chuyện tranh cử nghị viện được.
"Ông chủ, Kras đã chết rồi." Smith thở dài quyết định nói rõ.
"Uhm đã chết rồi sao." Uygur bỗng nhiên phát hiện cái gì đó liền vội vàng hỏi: "Cái gì? Chờ một chút, Smith, anh nói cái gì? Kras đã chết sao?"
"Vâng, Kras đã chết!" Smith thở dài nói.
Uygur nhất thời mở to đôi mắt, tựa hồ có vẻ không tin hỏi ngược lại: "Smith, anh có biết là anh đang nói cái gì không? Lúc này không phải lúc để nói đùa"
"Ông chủ, chuyện này đầu đuôi là như thế này." Smith bắt đầu chăm chú kể rõ từ đầu đến đuôi chuyện Dương Minh đánh cuộc mạng với Kras.
"Ý của anh nói là cái tên Dương Minh đó ra tay giết Kras phải không?" Uygur có chút bất ngờ, bởi vì hắn biết Kras có dẫn theo một đội lính đánh thuê rất tinh nhuệ, tại sao bọn họ lại không ra tay? Chẳng lẽ những người này tự nhiên biết mất sao?
"Đúng vậy thưa ông chủ, chính Dương Minh đã ra tay giết Kras" Smith nói tiếp: "Hơn nữa trước khi Dương Minh đi, hắn còn nói là cho tộc trưởng gia tộc chúng ta 24 giờ để đến khách sạn Douglas gặp hắn nếu không sẽ gánh hậu quả."
"Hừ! Khẩu khí cũng lớn quá nhỉ?" Uygur không thèm để những lời này của Dương Minh ở trong lòng. Hắn chỉ nghĩ là tên Dương Minh này có thể giết được Kras cho nên lòng tin bành trước không tư lượng sức mà thôi.
"Ông chủ, nhưng mà hắn." Smith còn đang định nói gì đó thì Uygur liền nói: "Tôi biết rồi, bây giờ anh đi làm việc của anh đi"
Uygur cau mày cúp điện thoại, trong lòng hắn hiện nay đang rất tức giận. Tuy rằng Kras không phải là thành viên của gia tộc nhưng mà lần này lại là đích thân tộc trưởng dặn dò hắn phải phối hợp tuyệt đối.
Mặc dù ban đầu tộc trưởng không bảo Uygur phải bảo vệ an toàn của Kras nhưng mà lần này Kras lại chết trên địa bàn của hắn cho nên hắn sẽ chịu không ít trách nhiệm.
"Mẹ kiếp! Tại sao vào giai đoạn này còn có thằng muốn kiếm chuyện với mình chứ" Uygur buột miệng mắng Dương Minh một câu.
Uygur tức giận cũng phải thôi, bởi vì đây là thời kỳ tranh cử nghị viện, nếu như hắn không có gia tộc South City chống lưng phía sau thì chắc chắn là không thể tranh cử thành công được. Bất quá lần này tộc trưởng chỉ giao phó một việc nhỏ như vậy mà hắn cũng không làm xong thì dĩ nhiên là sẽ không có chuyện chống lưng như lúc trước nữa.
Nghĩ tới đây, Uygur liền tức giận quát: "Dương Minh, con mẹ nó tao nhất định không tha cho mày" Uygur mặc kệ Dương Minh có thù hận gì với Kras, chỉ cần Dương Minh giết Kras trên địa bàn của hắn thì hắn sẽ không thể cho Dương Minh lành lặn mà rời khỏi Ma Cao được.
"Dương Minh, mày dám nói mày đang ở khách sạn Douglas thì đỡ tốn công tao đi tìm mày" Uygur cười lạnh nói: "Mày chết chắc rồi Dương Minh."