Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý do của Dương Minh nghe rất buồn cười, cũng rất vớ vẫn, nhưng rất dễ dàng làm cho người khác ngộ nhận.

Tình nhân trong lúc cãi nhau cũng thường xuyên có những chuyện này, cho nên tất cả đều trở nên hợp lý.

"Chú em, đi ra ngoài chơi, không cần phải so đo nhiều, con gái mà, nên để cho các nàng riêng tư một chút, không cần phải lo lắng quá!" Người lái xe vừa lái vừa nói với Dương Minh.

"Dạ, em biết, sau khi nàng hết giận, em sẽ nói chuyện lại với nàng" Dương Minh gật đầu: "Bây giờ nàng đang nổi nóng, phỏng chừng là em nói cái gì nàng cũng không nghe"

"Cũng đúng!" Người lái xe cười cười, nói: "Anh chỉ có thể giúp chú đi theo thôi, còn về phần kia thì phải dựa vào chú"

Vương Tiếu Yên đang tập trung chú ý đến đoàn xe phía trước, cho nên căn bản là không chú ý đến chiếc xe đang theo dõi phía sau! Về phần lý do theo dõi của Vương Tiếu Yên còn buồn cười hơn nữa, nàng nói là bạn trai của mình đang ở trong đoàn xe phía trước, nàng sợ bạn trai đi lêu lổng với người khác, cho nên mới lén đi theo dõi.

Không khác gì so với Dương Minh, cũng rất hoang đường, nhưng mà người lái xe vẫn tin như thánh!

"Em gái, không phải là anh nhiều chuyện. nhưng mà em làm vậy là không được." Người lái bất đắc dĩ cười nói với Vương Tiếu Yên: "Em quản bạn trai quá nghiệm, ngược lại chẳng phải là chuyện tốt đâu!"

"Vì sao?" Vương Tiếu Yên tuy rằng không có bạn trai thật, nhưng vì đang đóng kịch nên cũng phối hợp.

"Nhìn bạn trai em đi chung trong đoàn xe này, hẳn là một nhân sĩ đúng không?" Người lái xe nói: "Đàn ông thành công, luôn cần phải ra ngoài xã giao. Cho nên lêu lỏng một chút là không tránh khỏi! Có đôi khi, nhắm một con mắt, mở một con lại tốt hơn."

Vương Tiếu Yên nghe người lái xe nói vậy xong, cũng lặng lẽ thở dài, nghĩ đến bản thân của mình sau này chắc sẽ như thế, không biết chồng tương lai của mình sẽ là loại người gì!

Ra ngoài có dịp đi chơi thì không sao, chỉ cần trong lòng còn mình là được rồi? Nhưng mà, cái này có thể sao? Gả cho một người đàn ông không có tình cảm gì, mình không thích hắn, thì hắn cũng sẽ không thích mình, chứ đừng nói là trong lòng có mình, vớ vẫn! Đến lúc cưới không biết là gặp mặt được bao nhiêu lần nữa.

Nghĩ đến đây, Vương Tiếu Yên không khỏi im lặng.

Người lái xe còn tưởng rằng Vương Tiếu Yên đang suy nghĩ lời nói của mình, cũng không nói thêm gì, loại chuyện cần phải cân nhắc này, có nhiều lời cũng vô ích!

Quả nhiên, giống như Vương Tiếu Yên đã dự đoán, đoàn xe đi vào trong một biệt thự, hiển nhiên nơi này cũng là tư nhiên, không cho phép người ngoài tiến vào.

"Em gái à, anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi, nơi này là đất tư rồi, xe của anh không thể vào" Người lái quay sang nói với Vương Tiếu Yên.

"Được rồi" Vương Tiếu Yên còn đang suy nghĩ về chuyện ra tay, cho nên không yên lòng, đưa cho người lái một trăm bồ tệ, cũng không cần tiền thối, xuống xe đi ra ngoài.

Người lái xe lắc đầu rồi lái xe rời đi.

Mà chiếc xe của Dương Minh đang ngồi cũng dừng lại cách đây khoảng vài trăm mét, người lái xe nói: "Chú em, bạn gái của chú đang xuống xe rồi, anh thấy nên dừng ở đây, không đi lên được nữa!"

"Được rồi!" Dương Minh gật đầu nói: "Làm phiền anh!"

"haha, phiền cái gì, chú là khách hàng của anh! Từ từ suy nghĩ đi, khuyên bạn gái của chú như thế nào" Người lái cười nói.

"Ừ, em biết" Dương Minh phất tay nói với người lái rồi bước đi.

Người lái xe còn tính nói tiếp, nhưng mà quay đầu lại thì không thấy người, muốn nhớ lại khuôn mặt của người ta nhưng không nhớ nổi! Cẩn thận suy nghĩ đặc điểm thì cũng không có!

Dương Minh cũng không đi đến phía trước, sau khi đoàn xe đi vào trong biệt thự, thì Vương Tiếu Yên liền đứng ở cửa, cũng hiểu được tình hình ở đây cũng giống như hồi nãy, căn bản là không cho người lạ tiến vào, xem ra Vương Tiếu Yên lại đến tay không rồi.

Dương Minh không nhịn được buồn cười, sát thủ mà, không giống như khủng bố. Nếu đổi lại là khủng bố thì cho dù mày có phòng vệ an toàn hay không an toàn, có cho người lạ vào hay không vào cũng mặc kệ, cầm súng trực tiếp xông vào, không được thì dùng máy bay ném bom thế là xong!

Nhưng sát thủ thì khác, sát thủ có thể coi là bí ẩn, khi giết mục tiêu, cũng không được làm bại lộ thân phận của mình, bằng không cho dù hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Tuy rằng mục đích của Trịnh Thiếu Bằng chính là muốn dụ Vương Tiếu Yên đi giết hắn, nhưng không thể làm ảo quá, phải làm cho nàng cảm thấy khó, mới càng thêm chân thật!

Cho nên, căn cứ theo sự chuẩn bị của ông chủ, cần thiết phải dụ Vương Tiếu Yên lọt bẫy.

Nhìn vô số đồ ăn ngon trên bàn, nhưng Trịnh Thiếu Bằng nuốt không nổi một miếng! Nói không sợ, đúng là vớ vẫn! Ai mà không sợ chết? Nhưng sợ thì sao, hắn cũng không lùi bước.

Trịnh Thiếu Bằng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, ông chủ dạy hắn kỹ năng, từ một tên côn đồ biến thành một cố vấn cao cấp, chuyện ở giữa này chỉ có một mình Trịnh Thiếu Bằng biết.

"Trịnh tiên sinh, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm ngài không có chuyện gì" Một trong hai người vệ sĩ tựa hồ đã nhìn ra tâm tình của hắn, liền an ủi một câu.

"Không sao. cho dù có chết, tôi cũng không để ý, chỉ là tâm tình khó có thể bình tĩnh thôi." Trịnh Thiếu Bằng cười khổ lắc đầu.

Người vệ sĩ này lại vỗ vai của Trịnh Thiếu Bằng, cười nói: "Chúng ta đều là những người bán mạng vì ông chủ, nhưng mà, nếu có chết thì cũng là hai chúng tôi chết trước."

Nghe người vệ sĩ này nói xong, Trịnh Thiếu Bằng cũng an lòng, uống một ngụm rượu, sau đó cắn răng nói: "Thời gian gần đến chưa?"

Người vệ sĩ kia nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Năm phút nữa, điện thoại của ngài sẽ reo lên, sau đó chúng ta cứ làm theo kế hoạch!"

Trịnh Thiếu Bằng gật đầu, sau đó lựa lựa đồ ăn, bắt đầu ăn một chút.

Năm phút sau, điện thoại của Trịnh Thiếu Bằng vang lên, hắn hít sâu một hơi, rồi móc điện thoại ra.

"Alo, xin chào" Trịnh Thiếu Bằng đi đến hướng nhiều người để nghe điện thoại.

"Thiếu Bằng, có thể hành động" Người gọi điện đến chính là ông chủ.

"Tốt, tôi biết rồi" Trịnh Thiếu Bằng gật đầu.

Cúp điện thoại xong, Trịnh Thiếu Bằng liền đi tìm vị hội trưởng, xin phép: "Trương hội trưởng, trong nhà tôi có chút chuyện, bây giờ phải về xem một chút, ông xem."

"Được rồi, anh có việc thì cứ đi trước đi, dù sao hội nghị cũng đã xong, bây giờ chính là liên hoa, mọi người ở lại cũng chỉ tâm sự thôi, không tham gia cũng không sao!" Trương hội trưởng cũng nhìn thấy Trịnh Thiếu Bằng nghe điện thoại, cho nên không hoài nghi.

Tuy rằng ông trên danh nghĩ là hội trưởng, nhưng là do mọi người tôn kính đề cử mà lên thôi, chỉ có tác dụng tổ chức, chứ không có tư cách đi quản chuyện của người khác!

Trịnh Thiếu Bằng nghe xong, liền vội vàng xoay người rời đi, mấy người quen biết hắn liền lại hỏi: "Lão Trịnh, phải đi à?"

"Ừ, có chút chuyện, đi trước. Lần sau chúng ta gặp lại!" Trịnh Thiếu Bằng cười có lệ.

Ra khỏi biệt thự, hai người vệ sĩ một trước một sau đi theo bảo vệ hắn, tên đi trước ngồi vào vị trí người lái, khởi động xe, còn tên đi sau và Trịnh Thiếu Bằng thì leo lên xe.

Chiếc BWM chậm rãi ra khỏi biệt thự.

Tuy rằng trước đó người thuê không nói cho Vương Tiếu Yên biết địa điểm mà Trịnh Thiếu Bằng sẽ đi tối nay, nhưng đã nói cho nàng tên và thân phận, vì thế Vương Tiếu Yên không thể không đi điều tra một chút.

Hình của Trịnh Thiếu Bằng nàng cũng có, hơn nữa cũng biết hắn bình thường hay ngồi chiếc BMW biển số XX-YY-MM, bên cạnh lúc nào cũng có hai vệ sĩ, nhưng mà thân thủ rất bình thường. Nhưng nàng ta không biết rằng hai vệ sĩ bên cạnh Trịnh Thiếu Bằng đã bị đổi thành người khác.

Nhìn tấm ảnh trong tay, thấy chiếc BMW đi ra khỏi cửa, thần kinh của Vương Tiếu Yên lập tức căng thẳng! Đúng vậy, chính là chiếc xe này, mà người ngồi trên xe, Vương Tiếu Yên lấy kính viễn vọng ra nhìn thấy rất rõ.

Trong xe, hai tên vệ sĩ cũng đang cầm hai tấm hình, một là của Vương Tiếu Yên, còn một tấm kia là của Dương Minh.

Đối với Dương Minh, hai người này chỉ là nhận nhiệm vụ lâm thời, bọn họ chỉ phụ trách thu phục Vương Tiếu Yên, Dương Minh có thể hay không cũng được. Nhưng mà, một con cừu thì đương nhiên không bằng hai con cừu rồi.

Chỉ là không biết vì sao ông chủ lại dặn bọn họ phải cẩn thận Dương Minh, người thanh niên này có gì lợi hại?

Vương Tiếu Yên lại đón một chiếc taxi đuổi theo, và Dương Minh cũng đón một chiếc khác.

Vương Tiếu Yên lúc này lại dùng cái lý do thần thánh khi nãy để nói với người lái. Nhưng Dương Minh thì không thể dùng mãi một chiêu được, cùng một thủ đoạn, dùng nhiều lần khó tránh sẽ mất tự nhiên.

Cho nên Dương Minh làm ra vẻ như đang nói chuyện điện thoại, vừa lên xe đã nói: "Ừ, anh lên xe rồi, em nói đi, anh bảo tài xế đi theo!"

Lên xe xong, Dương Minh liền nói với người lái: "Anh ơi, anh cứ lái đi, em nói đi đâu thì anh đi đó!"

"Ờ!" Người lái cũng nghe thấy Dương Minh nói chuyện, nghĩ rằng Dương Minh không quen đường ở đây, chỉ đành vừa nói chuyện vừa dẫn đường, cho nên cũng nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe.

"Quẹo phải ở đường phía trước." Dương Minh thấy chiếc taxi mà Vương Tiếu Yên ngồi đổi hướng, vì thế liền nói.

Người lái còn tưởng rằng người trong điện thoại kêu Dương Minh đi như vậy, cho nên căn bản là không nghi ngờ, trực tiếp đi theo lời của Dương Minh chỉ.

Chiếc BMW kia cũng không chạy nhanh, nhưng mà, ở trong nội thành Macao, cũng không thể lái nhanh được.

Vương Tiếu Yên cau mày nhìn chiếc xe mà Trịnh Thiếu Bằng đang ngồi, nơi này là khu náo nhiệt, rất khó có cơ hội xuống tay, cho dù có làm được, thì cơ hội thoát thân của mình cũng không quá lớn, cách đầu đường không xa còn có cảnh sát nữa.

Bây giờ Vương Tiếu Yên không rõ Trịnh Thiếu Bằng rốt cục muốn đi đâu, nhưng mà không lâu sau, nàng liền mỉm cười! Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK