Trần Mộng Nghiên không biết những lời này có nên nói ra không, nàng cũng rất mau thuẫn, làm bạn gái của Dương Minh, chuyện này với nàng rất mẫn cảm, bởi vì nếu đối phương thật sự là Tô Nhẫ, Trần Mộng Nghiên sẽ không thể giấu việc này, vậy quả thật mọi chuyện đều không tốt!
Thành thật mà nói, trong lòng của nàng, nàng không muốn Tô Nhã trở lại vớn Dương Minh, Trần Mộng Nghiên rất rõ địa vị của Tô Nhã trong lòng Dương Minh, Trần Mộng Nghiên không biết nàng ta và mình, bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng cũng hiểu được một điều rằng, Tô Nhã khẳng định là không yếu thế hơn mình!
Điều này làm cho nàng rất lo lắng, nàng sợ, sợ rằng một khi Tô Nhã trở lại bên cạnh Dương Minh, thì Dương Minh sẽ không còn yêu thương mình, mà Tô Nhã sẽ lấy hết của mình.
Trần Mộng Nghiên giãy dụa trong suy nghĩ, hô hấp trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm cái màn hình máy tính, không biết nên nói gì.
Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên cũng rất mâu thuẫn, nếu, mình đã biết chuyện này, mà lại gạt Dương Minh, hoặc là làm bộ như không biết, vậy, nếu có một ngày Dương Minh bết được sự thật, sẽ có suy nghĩ về mình thế nào?
Phải biết rằng, giấy sẽ không gói được lửa, với trình độ si tình của Tô Nhã, sớm muộn gì cũng có một ngày thẳng thắn với Dương Minh, đến lúc đó chẳng phải mình thành tiểu nhân sao?
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên cắn răng một cái, lập lại dòng chữ vừa rồi, nhắm mắt, nhấn enter, và gửi.
Mà bên phía Thư Nhã, nhìn thấy tin của Trần Mộng Nghiên gửi đến, cũng nhất thời biến sắc, có chút hoảng sợ khó hiểu nhìn vào tin tức trước mắt. Thân phận của mình chưa từng nói qua với bất kì người nào, mà tại sao một người trên mạng chưa từng gặp mặt lại biết thân phận thật của mình?
Thư Nhã cảm thấy vô cùng nhức nách. à nhầm, nhức đầu, cùng với rất nhiều kinh ngạc! Ngay cả Dương Minh cũng không biết thân phận thật của mình, thì làm sao mà người này biết được? Chẳng qua, Thư Nhã lập tức bình tĩnh, bởi vì, ở rất nhiều nơi phát âm tiếng phổ thông không chuẩn, chữ" thư" trong Thư Nhã, cần phải đánh lưỡi khi phát âm, nhưng người nào bị ngọng thì sẽ không phát âm kiểu đó được, cho nên chữ" thư" sẽ phát âm thành giống chữ" su", dùng phép ghép vần, thì rất dễ dàng nhầm lẫn từ Thư Nhã thành Tô Nhã!
Mà người bạn trên mạng của mình, [thế giới nào có chân tình], không phải nói là có đi coi buổi trình diễn của mình sao? Những lời mình nói tại buổi trình diễn, khẳng định là cũng là cho hắn hiểu được, nickname [ta là đại minh tinh] chính là Thư Nhã!
Cho nên, chuyện này nói cho bạn gái của hắn, cũng không có gì kì quái, vì thế, Thư Nhã bình tĩnh đáp lại: "Đúng vậy, mình là Thư Nhã!" (Ám thị tự kỉ, con này chắc chắn bị ám thị tự kỉ, ngồi lảm nhảm tự bảo trước màn hình máy tính và tự thuyết phục bản thân rằng điều đó đúng)
Trần Mộng Nghiên thấy đối phương không chịu thừa nhận, nhíu mày, chẳng qua, nếu đã lật bài ngửa với nhau, thì đã không còn đường quay lại, chỉ phải tiếp tục hỏi tiếp: "Không phải Thư Nhã, là Tô Nhã, cô có hiểu ý tôi không?"
Trần Mộng Nghiên cũng rất khẩn trương, trong lòng thầm mong Thư Nhã tiếp tục phủ nhận chuyện này, như vậy mình sẽ không cần phải phiền lòng nữa, nhưng rồi, bản thân lại khẳng định một điều, đối phương chính là Tô Nhã! Bởi vì giác quan thứ sáu của con gái vô cùng nhạy bén và chuẩn xác.
"Cô là ai?" Thư Nhã nhìn thấy tin mà Trần Mộng Nghiên gửi qua, mức độ chấn động và shock thì không cần phải nói nữa rồi, đây là bí mật của nàng, một cái bí mật gần như là không ai biết. Nhưng tại sao đối phương lại biết? Điều này sao có thể? Điều này làm cho Thư Nhã không khỏi hoài nghi thân phận của đối phương.
"Cô thừa nhận rồi, đúng không?" Trần Mộng Nghiên không trả lời, mà tiếp tục hỏi.
"Cô có mục đích gì?" Thư Nhã kì thật cũng không sợ thân phận của mình bị lộ, chỉ là cha của mình sẽ bị ảnh hưởng. Tuy rằng ở Hồng Công, nhưng khó trách được kẻ thù năm đó tìm đến nhà, cho nên, Thư Nhã phải cẩn thận.
"Nửa giờ sau, gặp nhau tại quán cafe trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian, đến lúc đó cô sẽ biết" Trần Mộng Nghiên đã bình ổn lại sự kích động trong tâm hồn, bình tĩnh nói.
"Được." Thư Nhã rốt cục cũng gõ xong chữ được. Bởi vì chuyện này đề cập đến bí mật lớn nhất của nàng, mà đã bị người ta biết, hỏi Thư Nhã có thể không khẩn trương không?
Khi Thư Nhã mang cái mắt kính đen to thật to, đội mũ lớn bước vào trong quán cafe, phát hiện ra Trần Mộng Nghiên đang ngồi trên một cái bàn cách đó không xa, đang ngồi uống cafe một mình.
Thư Nhã kì quái là tại sao Trần Mộng Nghiên không đi cùng Dương Minh, chẳng qua, nếu đã gặp, vẫn lễ phép bước lại chào hỏi.
"Chào em, Mộng Nghiên, thật là trùng hợp, em cũng ở đây sao?" Thư Nhã cố gắng che dấu sự bất ổn trong lòng, nói chuyện với Trần Mộng Nghiên." Ngồi đi, chị Tô, em chờ chị đã lâu" Trần Mộng Nghiên buông ly cafe xuống, mỉm cười nói với Thư Nhã.
"Cái gì." Thư Nhã sửng sốt, lập tức hoảng sợ nhìn Trần Mộng Nghiên, hai chữ" chị Tô" ấy như một mũi kiếm đâm thẳng vào trong lỗ tai của nàng.
"Nickname của em là [thế giới không có chân tình], chúng ta vừa mới nói chuyện xong, chị không nhớ sao?" Thật ra thì Trần Mộng Nghiên cũng đang tỏ vẻ bình tĩnh! Nàng cũng đang phải giữ lấy hình tượng trấn định của mình, không thể gọi bằng Thư Nhã, bởi vì như vậy là coi thường Tô Nhã! Nếu nàng ta thật sự đến vói Dương Minh, nếu khí thế của mình yếu đi, thì ngày sau không bị ăn hiếp đến chết sao? (Cọp cái phát uy =)))
"Là em!" Thư Nhã không tin nhìn Trần Mộng Nghiên: "Em chính là [thế giới không có chân tình]?"
Trần Mộng Nghiên gật đầu: "Là em"
"Vậy [thế giới nào có chân tình] là." Thư Nhã không dám tin.
"Là Dương Minh" Trần Mộng Nghiên cười nói: "Vậy, chị đã biết vì sao em lại đoán chị là Tô Nhã rồi chứ?"
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của Thư Nhã trở nên tái nhợt, chẳng qua, cuối cùng thở dài, ngồi xuống đối diện Trần Mộng Nghiên, khí thế có vẻ đã yếu đi, nói: "Em muốn thế nào?"
Thư Nhã tin rằng Trần Mộng Nghiên tìm đến mình để lật bài ngửa ra, ba mặt một lời, à không, hai mặt thôi, dù sao bây giờ Trần Mộng Nghiên mới là bạn gái chính thưc của Dương Minh, còn mình chỉ là một kỉ niệm.
"Hắn. còn thích chị!" Một hồi lâu thật lâu sau, Trần Mộng Nghiên mới khó khăn nói ra được một câu.
Bây giờ trong lòng của Trần Mộng Nghiên cũng rất chua xót, cứ một lần rồi lại một lần dung túng cho Dương Minh, làm cho những cô gái bên cạnh hắn càng lúc càng nhiều, còn mình, trừ việc tha thứ và ngầm đồng ý, thì còn làm gì được nữa?
Tuy rằng, trong lòng nàng, ngàn lần vạn lần triệu lần không muốn Tô Nhã trở lại với Dương Minh, nhưng Trần Mộng Nghiên cũng rất rõ tính cách của Dương Minh, nếu mình che giấu chuyện này, về sau để Dương Minh biết được, không biết sẽ tự trách và làm gì với mình nữa.
Hơn nữa, Trần Mộng Nghiên cũng biết rằng, không có biện pháp ngăn cản Tô Nhã gặp lại Dương Minh, mà một khi đã như vậy, không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Cho dù bên cạnh Dương Minh có Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai thì cho đến bây giờ Trần Mộng Nghiên vẫn không hề có cảm giác rằng, các nàng sẽ lay động được vị trí của mình trong lòng Dương Minh.
Nhưng lần này, Tô Nhã xuất hiện làm cho nàng lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ, Trần Mộng Nghiên không ngốc, biết cố tình gây mâu thuẫn là chỉ gây thêm phiền toái cho mình, dù sao người ta quen biết với Dương Minh sớm hơn mình rất nhiều! Cho nên, Trần Mộng Nghiên mới quyết định, nếu làm đối thủ, mình không nắm chắc là sẽ đánh bại được Tô Nhã, vậy thì không bằng cứ làm bạn, như vậy có thể tranh thủ được địa vị của mình trong lòng Dương Minh nhiều hơn.
Trần Mộng Nghiên không nói cụ thể" hắn" ở đây là ai, nhưng rõ như ban ngày rồi, nàng và Tô Nhã đều biết rõ" hắn" là ai rồi, căn bản là không cần nói rõ.
"Vì sao lại nói với chị cái này?" Thư Nhã nghi hoặc nói: "Em không sợ chị xuất hiện sẽ mang phiền toái đến cho em sao?"
"Thật sao?" Trần Mộng Nghiên cười tự giễu, nói: "Thành thật mà nói, em rất sợ"
"Vậy vì sao em lại tìm đến chị?" Thư Nhã khó hiểu.
"Bởi vì trong lòng hắn rốt cục không thể quên chị" Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói: "Chị Tô, em có phải rất ích kỉ không?"
"Em gái ngốc" Thư Nhã nhất thời cảm động, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mộng Nghiên, nói: "Em mới chính là bạn gái của Dương Minh, chị và hắn, cho dù thật sự có đến với nhau, thì với thân phận của chị, em cho rằng chị sẽ có bao nhiêu thời gian ở cùng hắn?"
Thư Nhã nói như vậy, cũng có ý muốn thử, trong giọng nói mơ hồ để lộ ý là nàng nguyện ý cùng Trần Mộng Nghiên chia xẻ tình yêu của Dương Minh, nhưng không biết Trần Mộng Nghiên có chấp nhận hay không.
"hihi, em không có ý đó." Trần Mộng Nghiên nghe Thư Nhã nói xong, cũng hơi yên lòng, Thư Nhã nói đúng, với thân phận là đại minh tinh, thì sẽ có nhiều thời gian riêng tư sao?
"Cảm ơn em" Thư Nhã đột nhiên nghiêm mặt, chân thành nói. Cho đến bây giờ, đây chính là tâm bệnh lớn nhất của Thư Nhã, là thái độ của Trần Mộng Nghiên về vấn đề này, chẳng qua hôm nay xem ra, tựa hồ Trần Mộng Nghiên không hề có địch ý gì với mình.
Trần Mộng Nghiên ngại ngùng cười cười, chính cô ta cũng không biết hành độn hôm nay của mình là đúng hay sai, chẳng qua, không thể không thừa nhận một điều rằng, Trần Mộng Nghiên đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, ít nhất là thành thục hơn một năm trước.
"Em. vì sao lại chắc chắn, chị là Tô Nhã?" Đây chính là điểm kì quái của Thư Nhã, vì sao Dương Minh tiếp xúc với mình lâu như vậy mà vẫn không hề nhận ra, còn Trần Mộng Nghiên chỉ vừa nói chuyện mấy câu thôi đã lập tức đoán ra. (Mịa, tại con này có máu liều, thằng kia không có=)))
"Cảm giác thôi. câu chuyện của chị, trước đó Dương Minh cũng có kể với em, trên đời này có trùng hợp nhiều như vậy sao?" Trần Mộng Nghiên cươi nói: "Em cũng là con gái. lúc chị nhìn Dương Minh, trong mắt lơ đãng toát ra cái gì đó, em đều nhìn thấy, còn nữa, những bài hát của chị, tất cả đều nói về hắn?"
Thư Nhã gật đầu nói: "Nhưng mà, bộ dáng của chị và Tô Nhã không giống nhau, sao em có thể khẳng định như vậy?"
"Tướng mạo có thể thay đổi, không có gì kì quái! Không chừng chị mang mặt nạ da người thì sao" Trần Mộng Nghiên nói như vậy, sở dĩ nàng có thể khẳng định như vậy, cũng bởi vì nàng không có dị năng của Dương Minh, đây chính là nguyên nhân thành cũng chết mà bại cũng chết.
Dị năng của Dương Minh mang đến sự trợ giúp lớn lao, đồng thời cũng chính là dị năng mới khiến cho Dương Minh nhận địn Thư Nhã và Tô Nhã là hai người.
Thư Nhã cười mất tự nhiên, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: "Ở giữa có chút khúc mắc, không thể nói hết bằng vài lời được"
Trần Mộng Nghiên cũng không ép hỏi, loại chuyện này nàng cũng không quan tâm, chỉ cần biết người này là Tô Nhã là đủ rồi.