Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hạo Minh chỉ trong nháy mắt đã giống như lời Dương Minh nói, vù một cái bay ra khỏi xe máy, như một con chó ngã xuống lề đường.

Về phần Dương Minh coi như nhanh nhẹn. Thời gian gần đây tập luyện đâu phải vô ích, năng lực phản ứng hiển nhiên mạnh hơn Tôn Hạo Minh rất nhiều. Mặc dù cũng bay ra ngoài, nhưng đã điều chỉnh được trong tâm cơ thể khi ngã xuống đất. Vì thế hắn không bị thương.

Xe máy còn đang bốc khói xanh, trượt dài trên mặt đất một đoạn, tiếng động cơ ầm vang.

Dương Minh lắc đầu cười khổ, sao lại như vậy? Đúng là bi kịch.

Dương Minh đứng lên, đi đến bên cạnh Tôn Hạo Minh: "Không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"

Tôn Hạo Minh không trả lời, chỉ đang lẩm bẩm một câu trong miệng: "Bạn học cấp ba. tên lửa"

"Miệng quạ đen của mày, sao chuẩn thế?" Tôn Hạo Minh đau đớn xoa xao chỗ đau, dựng xe máy lên tiếp tục chạy như điên. Mặc dù xe máy bị xước sơn nhưng coi như chắc chắn, không có vấn đề gì.

"Có quan hệ gì với tao? Mày không cười thì sao đổ xe được?" Dương Minh nói.

"đương nhiên là có quan hệ, mày nói bạn học cấp ba của mày chởi người. trên đường. thành tên lửa" Tôn Hạo Minh oán giận nói.

"." Dương Minh hết chỗ nói, quá trùng hợp.

Không lâu sau, hai người đến một câu lạc bộ nhỏ, Tôn Hạo Minh đi vào trước, Dương Minh theo sau.

"Bạch ca, đây là Dương Minh, bạn thân hồi cấp hai của em" Tôn Hạo Minh chỉ vào Dương Minh, giới thiệu với một thằng đang ngồi ăn.

"Ồ? Mày chính là Dương Minh?" Bạch ca nhìn Dương Minh: "Tao tên Bạch Khản, mọi người trên đường gọi tao là Bạch ca"

"Ồ, chào anh, Bạch Khản" Dương Minh gật đầu với hắn, không có gọi hắn là Bạch ca.

Mặt Bạch Khản hơi đổi. Dương Minh gọi tên của hắn, đó là không coi thân phận trên đường của hắn vào mắt, điều này làm cho Bạch Khản rất khó chịu.

"Hạo tử, bạn của mày rất giỏi nhỉ" Bạch Khản cười lạnh một tiếng nói với Tôn Hạo Minh: "Thằng ngưu, không chịu thua thiệt"

"Ách." Tôn Hạo Minh mặt mày nhăn nhó, vội vàng nói với Dương Minh: "Dương Minh, mau gọi Bạch ca"

"Gọi anh ta?" Dương Minh lắc đầu: "Tao và anh ta chẳng có quan hệ họ hàng, cũng không quá quen thuộc"

Dương Minh mặc dù không nói rõ, nhưng đây cũng là cách từ chối. Cho nên làm Bạch Khản rất mất mặt, không khỏi tức giận: "Thằng ranh, mày ngưu nhỉ? Mày lăn lộn ở đường nào? Lão Đại mày là ai?"

"Tôi là sinh viên đại học công nghiệp Tùng Giang, tôi là con một, nhà của tôi không có Lão Đại, Lão Nhị" Dương Minh thản nhiên nói.

"A." Bạch Khản rất tức: "Giỏi, Dương Minh hả? Mày cảm thấy mày rất ngưu phải không?" " Anh nói phương diện nào?" Dương Minh ra vẻ không biết.

"Ra vẻ ta đây" Bạch Khản cười lạnh nói: "Hạo tử, bạn của mày cũng giỏi nhỉ? Đây là thằng bạn mà mày muốn giới thiệu cho tao?"

"Bạch ca. em." Tôn Hạo Minh khó xử: "Dương Minh, mày không thể làm mất mặt tao như vậy chứ. Bạch ca là Lão Đại của tao."

"Đúng, hắn là Lão Đại của mày, tao nể mặt mày nên mới đi với mày đến đây" Dương Minh nói.

"Hừ hừ." Bạch Khản lạnh lùng nhìn Dương Minh.

"Bạch Khản hả?" Dương Minh nhìn Bạch Khản, sau đói gằn từng chữ: "Anh là Lão Đại của Tôn Hạo Minh, hắn gọi anh là Bạch ca rất bình thường. Nhưng tôi và anh không có quan hệ gì hết, hay là anh gọi tôi Dương ca đi?"

"Được, bắt tao gọi mày là Dương ca, mày cũng phải có thực lực đó" Bạch Khản đã rất tức, cởi áo khoác ngoài ra: "Nghe nói thân thủ mày rất được, hai ta thử xem, mày nếu thắng tao, tao gọi mày là Dương ca"

"Tôi không động tay động chân với anh, anh cũng không cần gọi tôi là Dương ca" Dương Minh không thèm để ý đến hắn, trực tiếp từ chối.

Thấy không khí hai bên càng lúc càng căng thẳng, Tôn Hạo Minh không thể không đứng ra hòa giải: "Bạch ca, tính thằng bạn em là như vậy. Năm đó ở trên đường nó là thằng rất tàn nhẫn"

"Hừ, người tàn nhẫn sao?" Bạch Khản thaaysdm không có ý tỷ thí, vì Tôn Hạo Minh ở đây nên hắn cũng không thể cậy mạnh, dù sao Lão Đại cũng phải có mặt mũi. Vì thế Bạch Khản nói: "Được, lát nữa mày theo tao cùng nhau đi tham gia bữa tiệc của Lão Đại tao, đến nơi đó mày sẽ biết thế nào là người tàn nhẫn"

Dương Minh nhún vai, cười nói: "Không đi có được không? Anh muốn gặp tôi chứ không phải Lão Đại anh?"

"Mày nếu là đàn ông thì đi theo tao một chuyến. Mày không phải rất kiêu ngạo sao, đến đó tao xem mày còn kiêu ngạo được không" Bạch Khản trừng mắt, khích tướng.

"Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ đi theo một chuyến" Dương Minh không coi vào đâu, lập tức đáp ứng. Bạch Khản nói thật khó nghe, Dương Minh vốn định không để ý đến hắn. Nhưng vì nể mặt Tôn Hạo Minh nên không muốn làm quá. Nhìn Tôn Hạo Minh đang nháy nháy với vẻ xin xỏ, Dương Minh đành phải gật đầu.

Đi lần này không dùng xe máy, Bạch Khản có một chiếc xe còn cũ nát hơn cả con xe Jetta của Hầu Chấn Hám.

Xe này đi tạch tạch, khiến cho Dương Minh lo lắng, đừng có mà nửa đường chết máy.

Chẳng qua Bạch Khản vẫn ra vẻ ta đây, mặt vênh lên, tốt xấu cũng là có xe, mặc dù xe kém một chút.

Đường Hoàng Sơn? Dương Minh kinh ngạc, sao quen như vậy? Tên này hình như nghe ai đó nói? Dương Minh lắc đầu, gần đây rất nhiều chuyện, không phải chuyện quan hệ, hắn sẽ không nhớ rõ.

"Lễ khai trương công ty vệ sĩ Danh Dương" Một băng rôn bay trong gió. Công ty vệ sĩ? Dương Minh vỗ trán, ngất, thì ra là Bạo Tam Lập. Bạo Tam Lập hôm qua gọi điện cho mình nói lễ khai trương công ty vệ sĩ của hắn tổ chức ở đường Hoàng Sơn.

Chẳng lẽ Lão Đại mà Bạch Khản nói là Bạo Tam Lập? Rất có thể, đám côn đồ ở Tùng Giang bây giờ trên cơ bản đều là thủ hạ của Bạo Tam Lập.

Công ty vệ sĩ Danh Dương? Dương Minh có chút xấu hổ, tên này đọc sao giống như ***? Dương Minh, Danh Dương, không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của Hầu Chấn Hám.

"Chờ chút, các người có thiếp mời không?" Một người mặtruyenfull.vnple đen ngăn đường đám Dương Minh lại.

"Ách, còn cần giấy mời sao?" Bạch Khản sửng sốt: "Tôi đi theo Hải ca mà"

"Nói nhảm, không cầm giấy mời, tôi biết anh là ai?" Người này trừng mắt nhìn Bạch Khản: "Hải ca nào?"

"Tất Hải, Tất Hải ca" Bạch Khản cung kính nói.

"Ồ, là tiểu đệ của Hải ca sao, vậy chờ chút, Hải ca còn chưa đến" Người này hình như khá tôn kính Tất Hải, nhưng lại không coi Bạch Khản vào đâu.

"Được, được" Bạch Khản gật đầu, cúi người nói.

"Đứng sang bên, đừng chặn cửa như vậy" Người đứng cửa xua tay.

"Vâng" Bạch Khản gật đầu, sau đó kéo Tôn Hạo Minh và Dương Minh đứng sang bên.

"Anh không vào được?" Dương Minh cười cười nhìn Bạch Khản. Tôn Hạo Minh đi theo ai đây, quá kém cỏi? Không ngờ đi theo Tất Hải mà không phải là Bạo Tam Lập.

"Có giỏi mày vào cho tao xem?" Dương Minh trừng mắt nhìn Dương Minh: "Bên trong là Lão Đại Tùng Giang đó"

Dương Minh cười cười không nói gì thêm. Đi vào không phải dễ sao? Tùy tiện gọi điện cho Hầu Chấn Hám hoặc Bạo Tam Lập là được mà.

Một lát sau Tống Hàng tới. Thằng ranh này không ngờ dẫn Cát Hân Dao đến. Xem ra người này rất coi trọng lời Dương Minh nói.

"Hải ca, anh đã đến" Người đứng cửa lập tức thay đổi thái độ, hết sức cung kính gật đầu với Tất Hải. Xem ra Tất Hải hỗn không sai, hầu hết người ở đây đều biết hắn.

"Ừ" Tất Hải gật đầu.

"Đúng, Hải ca, bên kia có một người tự xưng tiểu đệ của anh, có cho hắn vào không?" Người này hỏi.

"Người nào? Là Tiểu Bạch à?" Tất Hải hỏi: "Thằng đó đáng lẽ không được đi đến đây, tôi gọi nó tới"

"Là ba người." Người này nói.

"Ba người? Sao lại ba người?" Tất Hải sửng sốt.

Mà lúc này Bạch Khản đã thấy Tất Hải, vội vàng chạy đến: "Hải ca, anh đã đến"

Tất Hải gật đầu: "Sao? Mày mang huynh đệ khác theo cùng?"

"Không ạ. là tiểu đệ của em. Em dẫn bọn chúng đến để kiến thức một chút" Bạch Khản cẩn thận nói.

"Tiểu đệ của mày?" Tất Hải nhíu mày: "Mày có biết tao mang mày đến đây đã là phá lệ không. Mày biết bên trong là ai không? Báo ca và Hầu ca, thân phận của hai người ấy, mày sao dám mang tiểu đệ đến đây?"

"Em." Bạch Khản đỏ mặt.

"Bỏ đi, cho hai bọn nó đến đây" Tất Hải phất tay, bất đắc dĩ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK