Triệu Oánh gật gật đầu, có chút căm giận nói.
- Cấm kỳ thật là chuyện đơn giản, nhưng căn bản mấu chốt là không có chứng cớ.
Dương Minh lắc lắc đầu:
- Ai rảnh mà ngồi rình nơi này cả hai mươi bốn giờ chỉ để xem bọn chúng có rải đinh hay không? Với lại người qua đường đại đa số đều chạy đua với thời gian, cũng không có ai đi nhìn chằm chằm trên đường!
- Vậy chẳng lẽ cứ để cho chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không ai truy cứu sao?
Triệu Oánh tuy rằng cũng thừa nhận lý do Dương Minh đưa ra, nhưng vẫn còn có chút tức giận, bất bình.
- Hay để ta đi phá nát cái chỗ sửa xe này.
Dương Minh cười cười:
- Tuy rằng chỉ là một tiệm, có lẽ vẫn còn rất nhiều chỗ nữa nhưng có thể giải quyết một cái thì được một cái!
- Hay là thôi đi! Loại chuyện này tốt nhất giao cho những người có chức trách, ngươi đừng có thích làm anh hùng!
Triệu Oánh cũng không muốn Dương Minh lại đi gây chuyện:
- Thời gian đến trường không phải ta đã nói qua rồi sao? Các ngươi thấy việc nghĩa hăng hái là tốt, nhưng có những chuyện không nên can thiệp vào. Loại tình huống như vậy, nếu ngươi có thể nắm được chứng cớ thì đi báo chính quyền là ổn, không cần phải tự mình động thủ!
- A.
Dương Minh nở nụ cười, một phen kéo tay Triệu Oánh lại gần:
- Đúng vậy, Triệu lão sư!
- Ngươi làm cái gì. Dương Minh đồng học, sao ngươi kéo tay. lão sư?
Triệu Oánh sắc mặt đỏ lên, bị Dương Minh gọi là lão sư, nàng thực sự vẫn thấy ngượng.
- Ngươi không nghe nói qua, có loại trò sắm vai sao?"
Dương Minh cười tà ác:
- Kỳ thật, ta cũng rất thích thân phận lão sư a!
- Dương Minh. Ngươi, ngươi đừng náo loạn!
Triệu Oánh trong lòng căng thẳng, nghe Dương Minh nói cái gì cũng đều có chút ngượng ngùng. Tuy rằng trong lòng quyết tâm bước qua vách chắn cuối, cùng Dương Minh ở chung một chỗ, nhưng Dương Minh lại nhắc đến thân phận trước kia của hai người, khiến Triệu Oánh có chút có chút không biết phải làm sao!
Vốn nàng có chút thất vọng, thầm nghĩ Dương Minh chung quy không có xem mình là bạn học của hắn, trong lòng của hắn, ta còn là lão sư của hắn. Chỉ là câu tiếp theo của Dương Minh, khiến Triệu Oánh quẫn bách vô cùng!
Người sắm vai? Thích thân phận lão sư?
Triệu Oánh đã lớn như vậy, tự nhiên sẽ không thuần khiết như tờ giấy trắng, mặc dù không có tự mình xem qua, nhưng ở trên truyenfull.vn đã từng gặp, một ít bộ phim có liên quan đến 'nữ giáo viên' cùng. bộ dạng tựa hồ như rất được hoan nghênh.
Dương Minh thích mình, Triệu Oánh tất nhiên là vui vẻ, nhưng nếu vào trong cái trò sắm vai, Triệu Oánh còn có chút thẹn thùng!
- Hắc hắc, ta chỉ là tùy tiện nói chơi.
Dương Minh cười làm lành nói:
- Oánh tỷ, nói thật lúc còn là học sinh, nam sinh trong trường rất thích ngươi, nếu so sánh với Trần Mộng Nghiên thì còn nhiều hơn! Ngươi chính là tình nhân trong mộng của nam sinh trường ta a!
- Vậy sao? Ngươi đừng nói lung tung.
Triệu Oánh tuy ngoài miệng nói vậy, song trong lòng không nhịn được mà vui vẻ ra mặt. Cho tới nay, Trần Mộng Nghiên đính xác là một cái tâm bệnh của nàng. Nàng luôn cho rằng mình không bằng Trần Mộng Nghiên, cũng vô pháp làm được như Trần Mộng Nghiên, ở trong lòng Dương Minh có địa vị không thể thay thế. Nhưng sau khi nghe Dương Minh nói, khi đó mình là tình nhân trong mộng của nam sinh trong trường, liền nhịn không được hỏi:
- Vậy còn ngươi?
- Ta cũng vậy a!
Dương Minh không che dấu chút nào, gật đầu thừa nhận:
- Hơn nữa, lần đầu tiên của ta là hiến cho Oánh tỷ ngươi à!
- Ca!
Triệu Oánh vừa nghe liền hoảng hốt. Cái gì mà lần đầu tiên của hắn là mình? Nào có lần đầu tiên nào? Hai người cho tới bây giờ còn chưa có tiếp xúc qua thân thể nhau nha, đừng nói chi tới lần đầu tiên! Chẳng lẽ cái hắn ám chỉ không phải là cái lần đầu tiên kia?
Chẳng lẽ là lần đầu tiên hôn? Cũng không đúng nha, mình và hắn hôn môi, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn ở hội chùa a, kỳ thật cũng không tính là hôn!
Hơn nữa, cho dù là hôn môi thì lần đầu tiên của hắn phải là Trần Mộng Nghiên nha. Đúng rồi, nghe nói còn có tiểu la lỵ gọi là Lam Lăng?
Cho nên lần đầu tiên. Nào có cái lần đầu tiên gì?
Đang lúc Triệu Oánh nghĩ tới nghĩ lui, Dương Minh lại cho nàng một lời giải thích:
- Có đôi khi, buổi tối ta ngủ không yên, rồi ảo tưởng thân hình của ngươi, sau đó triệt để quan tâm.
Dù sao bên trong xe cũng không có người khác, chỉ có Dương Minh cùng Triệu Oánh hai người, cho nên Dương Minh không để ý, đem khứu sự của mình nói ra.
- Triệt để quan tâm?
Triệu Oánh sửng sốt, suy nghĩ một hồi, lập tức sắc mặt càng lúc càng hồng, gần như phát sốt. Nàng như thế nào lại không rõ cái Dương Minh gọi "Triệt để quan tâm" là có ý gì,
Coi như ban đầu có chút nghi hoặc, song từ ngữ rõ ràng như vậy, Triệu Oánh vẫn có thể hiểu ý nghĩa trong đó:
- Dương Minh, ngươi nói lung tung cái gì?
- Hắc hắc.
Dương Minh cười khan hai tiếng:
- Đối tượng ảo tưởng lần đầu tiên của ta chỉ có là Oánh tỷ ngươi nha!
"."
Triệu Oánh có cảm giác dở khóc dở cười, hóa ra mình trước kia là đối tượng để hắn thỏa mãn ý dâm? Nghĩ đến những buổi tối, Dương Minh trốn ở phòng mình, vẻ mặt cười xấu xa mà làm mấy cái chuyện này. Triệu Oánh liền một trận rét lạnh.
Mất hình tượng nha, quá mất hình tượng! Song, tuy Triệu Oánh cảm thấy Dương Minh có chút vô sỉ, nhưng trong lòng lại không có quá nhiều mâu thuẫn, trái lại còn có chút mừng thầm.
Triệu Oánh thật sự rất muốn hỏi một câu - Vậy tối nay, ngươi có muốn ảo tưởng biến thành sự thật hay không?, nhưng lại không cách nào mở miệng được. Lúc trước tình thế cấp bách mới dám lớn gan lớn mật như vậy, nhưng hiện tại, Triệu Oánh lại quay về tính cách cũ, căn bản không dám nói ra những lời đáng xấu hổ.
- Được rồi, sau này không được tiếp tục nói lung tung việc này!
Triệu Oánh bất đắc dĩ nhìn Dương Minh:
- Để Mộng Nghiên nghe được, tâm tư nàng hẳn là.
- A.
Dương Minh cười cười. Lúc trước, hắn cùng Triệu Oánh ngả bài có nói ra một số sự tình, nhưng có thể vì thời gian dài không gặp nhau, nên luôn có cảm giác không hiểu nhau, một loại cảm giác nói không nên lời, nhìn không thấy sờ không tới, nhưng lại thật sự cảm giác được!
Bởi vì chủ đề hai người nói chuyện cũng không mấy thoải mái, một là toàn nói chính sự, hay là luôn trầm mặc.
Dương Minh cũng cố hết sức, đem khứu sự của mình bộc bạch, làm cho quan hệ hai người trong nháy mắt trở nên gần gũi hơn rất nhiều, cái cảm giác thân thuộc trước kia cũng bất tri bất giác trở lại.
Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe tải cách đó không xa đang chạy nhanh lại đây, Dương Minh cùng Triệu Oánh cũng đình chỉ nói chuyện với nhau, xuống xe.
Lúc này, trên xe tải nhảy xuống một tiểu thanh niên mặc áo đầu lâu, vừa nhìn đã biết chẳng phải tốt lành gì, thuộc loại người sống tạm bợ qua ngày. Bất quá Dương Minh cũng không thể nào khinh bỉ những người này, bởi vì chính hắn cũng từng như bọn họ, không sai biệt lắm, duy chỉ khác là Dương Minh chỉ xuất thủ vì kẻ yếu.
Đây là hai loại bản chất khác nhau, cho nên trời ban ân khi thấy Dương Minh hăng hái làm làm việc nghĩa, được một cái kính mắt thần kỳ, mà cái tên đầu lâu thì không biết!.!