Triệu Oánh từng là cô giáo của mình, mà mình lại châm chọc nàng như vậy, nếu lỡ như nàng ta và Dương Minh quả thật không có gì? Hơn nữa, Trần Mộng Nghiên cũng thấy rằng, tựa hồ giữa Dương Minh và Triệu Oánh thật sự là không có gì, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm anh ấy?
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Mộng Nghiên quyết định cho Dương Minh một cơ hội giải thích, nếu hắn chịu gọi điện cho mình, vậy thì sẽ cho hắn một cơ hội giải thích!
Chỉ là, thật là đáng tiếc, đợi suốt cả buổi tối, Dương Minh cũng chẳng gọi điện đến. Sáng ngày hôm sau, Trần Mộng Nghiên đã không nhịn được, liền gọi đến nhà Dương Minh.
Gọi vào di động của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên vẫn cảm thấy rất mất mặt, dựa vào cái gì chứ, anh chọc em, mà còn bắt em phải chủ động gọi điện cho anh à? Nhưng gọi điện đến nhà Dương Minh, thì có thể lấy cớ là chúc tết cha mẹ Dương Minh!
Hơn nữa, mỗi lần mình gọi điện qua, Dương mẫu đều chủ động tìm Dương Minh lại nói chuyện.
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên liền trực tiếp gọi điện thoại đến nhà Dương Minh, người nghe chính là Dương mẫu, Trần Mộng Nghiên vội vàng nói: "Dì à, con là Trần Mộng Nghiên."
"À, là Mộng Nghiên nha" Dương mẫu nhiệt tình nói: "Sao thế, có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì cả, chỉ là gọi đến để chúc tết dì và chú" Trần Mộng Nghiên đương nhiên không thể nói là gọi để tìm Dương Minh.
"Haha, cảm ơn con, đứa nhỏ này, thật là có lòng. Đại Minh vừa mới đi, con liền sợ hai lão già này tịch mịch, nên gọi điện vấn an phải không?" Dương mẫu cười nói: "Dì thật cao hứng!"
"Cái gì? Dương Minh mới vừa đi? Đi đâu vậy dì?" Trần Mộng Nghiên kì quái hỏi.
"Đại Minh không phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn sao? Sao thế, con không biết à?" Dương mẫu cũng kì quái hỏi, theo lý thì nếu Dương Minh ra ngoài, Trần Mộng Nghiên không có khả năng là không biết."
"Ra nước ngoài. bàn chuyện làm ăn." Sắc mặt Trần Mộng Nghiên lập tức cứng đờ, vội vả đáp: "Con. con biết chứ. nhưng con tưởng anh ấy không đi."
"À, vừa đi tối qua!" Dương mẫu nói: "Mộng Nghiên, nếu có thời gian thì đến đây chơi, Đại Minh đi rồi, hai lão già ở nhà cũng chẳng có gì làm."
"Dạ." Trần Mộng Nghiên vội vàng nói rồi cúp điện thoại.
Ra nước ngoài? Dương Minh tự nhiên ra nước ngoài? Trần Mộng Nghiên ngơ ngác ngồi trên giường. tại sao lại như thế? Dương Minh, anh thật sự là quá đáng lắm, đi ra nước ngoài cũng không nói cho em biết?
Chẳng qua, buồn bực đi rồi, Trần Mộng Nghiên nhất thời sợ hãi! Lần trước vì hiểu lầm Dương Minh, làm cho hai người cãi nhau, kết quả là Dương Minh đã mang Lam Lăng về đến cửa. lần này không biết là Dương Minh sẽ mang ai về đây?
Trời ạ, cái gì thế này! Sao mà trùng hợp thế? Trần Mộng Nghiên cũng bất chấp tất cả, cầm lấy điện thoại gọi vào di động của Dương Minh. chỉ là bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Dương Minh ra nước ngoài, đương nhiên là không gọi được rồi, ở nước ngoài làm gì có sóng để mà liên lạc. Hơn nữa, di động của Dương Minh cũng không có công năng gọ cho toàn cầu. Và quan trọng hơn là, lần này đi giết người, làm sao Dương Minh có thể mang theo di động?
Sau khi đến nơi, Dương Minh mới tùy tiện mua một cái điện thoại dỏm xài tạm, đó cũng là lý do tại sao Tôn Khiết không liên lạc được với Dương Minh.
Không liên lạc được với Dương Minh, Trần Mộng Nghiên gấp đến độ muốn điên luôn, vậy bây giờ phải làm sao? Nếu lần này Dương Minh trở về lại mang theo một cô gái nữa, thì mình thật sự muốn đi chết cho rồi!
Trong lúc Trần Mộng Nghiên không biết làm gì, thì Triệu Oánh gọi điện đến, hẹn Trần Mộng Nghiên ra ngoài uống nói, Trần Mộng Nghiên bây giờ cũng không còn giận Triệu Oánh nữa, có người để thương lượng đương nhiên là tốt hơn một mình nhiều, huống chi bây giờ Triệu Oánh còn đang bị mình đổ oan mà.
Trần Mộng Nghiên đáp ứng xong, liền lo lắng chạy đến quán nước theo lời Triệu Oánh.
Quán cafe này cách hội chùa không xa, buổi sáng hôm nay Triệu Oánh đã đi tìm người tổ chức trò leo núi kia, đem chuyện này nói với ông ta một tiếng, hy vọng ông ta có thể giúp làm sáng tỏ một chút. Ông này thì không sao cả, hơn nữa hôm qua cũng nhìn thấy Dương Minh bị người ta kéo xuống, chỉ là nụ hôn chó ngáp phải ruồi, cho nên cũng vui vẻ gật đầu.
Trần Mộng Nghiên đi vào, đã thấy Triệu Oánh ngồi chờ ở đó, thấy Trần Mộng Nghiên bước lại, mỉm cười gật đầu, giơ tay hô: "Ở đây, Mộng Nghiên!"
Thấy Triệu Oánh nhiệt tình với mình như vậy, Trần Mộng Nghiên nhất thời cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt, bây giờ nàng đã biết rằng chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, nói cách khác, Triệu Oánh không thể không biết xấu hổ mà kêu mình ra gặp mặt được!
Hơn nữa, trước đó cha cũng đã nói qua rằng, những chuyện mắt thấy chưa chắc đã là thật, chỉ là hôm qua quá xúc động, cho nên là không nghĩ nhiều, sau khi về nhà rồi, bình tĩnh nghĩ lại mới thông suốt.
"Chị Triệu Oánh. em." Trần Mộng Nghiên lấp la lấp liếm, giống như đang ngồi trên đống lửa, không biết nên nói gì cho phải.
"Mộng Nghiên, em sao thế?" Triệu oánh thấy bộ dáng kì quái của Trần Mộng Nghiên, buồn bực hỏi.
"Không. ngày hôm qua. em. thật ra." Trần Mộng Nghiên càng giải thích thì càng sốt ruột, cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.
"Được rồi, Mộng Nghiên, để chị nói cho" Triệu Oánh cười cười, sau đó ôn nhu nói: "Chuyện ngày hôm qua, thật ra là vậy. em cũng biết nhà chị ở phía nam, chưa từng đi hội chùa của Tùng Giang bao giờ, năm nay trở về sớm hơn, cho nên chị muốn đi nhìn xem. Ở trong này chị không quen ai, vừa lúc Dương Minh đến sân bay đón chị, cho nên hai người mới đi đến hội chàu thôi. sau đó." Vì thế, Triệu Oánh đem chuyện xảy ra lúc leo núi nói cho Trần Mộng Nghiên nghe một lần.
"A! Thì ra là vậy." Trần Mộng Nghiên nghe Triệu Oánh giải thích xong, tuy rằng cảm thấy rất khó tin, nhưng mà cũng hiểu được chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.
"Đúng vậy, lát nữa chúng ta đến chổ leo núi, em hỏi ông chủ ở đó thì sẽ biết, ông ta biết toàn bộ quá trình mà" Triệu Oánh nói.
"Không cần đâu. chị Oánh, chuyện ngày hôm qua. thật xin lỗi." Trần Mộng Nghiên cũng không cần thiết phải đi hỏi ông chủ nữa, nếu Triệu Oánh đã dám nói như vậy, đương nhiên những lời này là thật rồi.
"Xin lỗi cái gì chứ!" Triệu Oánh trìu mến sờ sờ cái đầu của Trần Mộng Nghiên, nói: "Em và Dương Minh đều là học sinh của chị, bây giờ là em trai và em gái của chị, hai người cũng chỉ là đùa giỡn thôi, sao chị lại để trong lòng chứ!"
"A. chị Oánh, chị thật tốt với em." Bây giờ Trần Mộng Nghiên cũng đã tin rằng chuyện ngày hôm qua thật sự là hiểu lầm, quan hệ của Dương Minh và Triệu Oánh nàng cũng biết, tuy rằng cô trò, nhưng càng giống chị em hơn, cho nên, Triệu Oánh về Tùng Giang, Dương Minh ra đón cũng là lẽ bình thường.
Mình ngày hôm qua rất chủ quan, cho rằng giữa Dương Minh và Triệu Oánh có cái gì đó. Thật ra, cũng không thể trách Trần Mộng Nghiên được, trước đó Dương Minh giả làm bạn trai của Triệu Oánh, đã làm cho trong lòng của Trần Mộng Nghiên có chút không thoải mái, tuy rằng không nói ra, nhưng nàng rất sợ Dương Minh đùa giỡn lại thành thật.
Mà lúc nàng nhìn thấy Dương Minh và Triệu Oánh hun nhau, liền nhớ lại chuyện làm bạn trai giả theo bản năng, trong lòng không tự kiềm hãm được, nhớ lại chuyện kia, có phải là Dương Minh cố ý che dấu mình, nói là giả mạo, thật ra hai người đã sớm có.?
Cho nên, Trần Mộng Nghiên muốn không giận cũng khó, vì thế mới xảy ra cảnh phẫn nộ.
"Được rồi, lát nữa làm hòa với Dương Minh đi!" Triệu Oánh lắc đầu nói: "Hai đứa em, thật sự cứ như là oan gia vậy!"
"Lát nữa.chỉ sợ là không được, Dương Minh ra nước ngoài rồi." Trần Mộng Nghiên cười khổ lắc đầu.
"Cái gì? Dương Minh ra nước ngoài?" Triệu Oánh kinh ngạc, mở to hai mắt: "Ra nước ngoài cái gì? Ngày hôm qua không phải vừa gặp sao?"
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Triệu Oánh, không có vẻ giả bộ, Trần Mộng Nghiên rốt cục cũng yên tâm. Xem ra, quả thật giữa Dương Minh và Triệu Oánh không có quan hệ gì. Nói cách khác, Dương Minh ra nước ngoài, Triệu Oánh không thể biết được.
"Đi tối qua. chị không biết sao?" Trần Mộng Nghiên lắc đầu hỏi.
"Tối hôm qua? Ngày hôm qua sau khi em nổi giận bỏ đi, bọn chị cũng đi về. Chị cũng không biết hắn phải ra nước ngoài!" Triệu Oánh giật mình nói.
"Em cũng vừa mới biết." Trần Mộng Nghiên thở dài: "Buổi sáng em gọi điện đến nhà Dương Minh, dì nói là tối qua Dương Minh đã ra nước ngoài."
"Dương Minh này, ra nước ngoài tại sao không nói cho em biết?" Triệu Oánh tức giận nói: "Ngay cả chị cũng không nói, thằng nhóc này, thật là muốn bị đánh! Chờ hắn trở về. chị sẽ mắng hắn!"
Triệu Oánh chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, lúc còn đi dây, cũng đã đấu võ mồm với Dương Minh không ít lần, nhưng không thắng được lần nào, huống chi là bây giờ.
"Cũng không trách hắn. ai kêu lúc đó, em giận dỗi với hắn." Trần Mộng Nghiên cũng bất đắc dĩ nói: "Chị Oánh. em sợ lắm."
"Em sợ cái gì?" Triệu Oánh kì quái hỏi.
"Chị xem, lần trước em và Dương Minh cãi nhau, hắn đi Vân Nam, kết quả là mang về một cô gái tên là Lam Lăng. chị nói lần này hắn ra nước ngoài, có thể mang theo người nào về không?" Trần Mộng Nghiên cũng không còn giấu diếm Triệu Oánh chuyện gì, chuyện của Lam Lăng nàng cũng đã nói hết.
"Cài này. chắc là không đâu." Triệu Oánh cười nói: "Dương Minh đâu phải là người như vậy!"
Triệu Oánh thầm nghĩ, nếu Dương Minh là loại gặp một cái là yêu liền, thì chuyện của mình và Dương Minh trước kia, cũng không cần kéo dài như vậy. Chuyện của Lam Lăng nàng cũng biết, chỉ là ngoài ý muốn, chỉ do bất đắc dĩ thôi.
Vì thế nói: "Lần đó không phải do Trương Tân tự tiên chủ trương sao! Hơn nữa khi đó em và Dương Minh cũng không tính là đã yêu nhau.Tình yêu là tranh thủ, nếu biết tích cự thì Lam Lăng mới tính là người về trước, còn em chỉ là kẻ đến sau."
Triệu Oánh nói như vô tình, giáo huấn tư tưởng này cho Trần Mộng Nghiên, mà cũng thật ra đang nói với bản thân mình.
"Nói cũng phải." Trần Mộng Nghiên lúc này mới nhẹ nhàng thở dài: "Lần này. nếu hắn mang một ai đó về. em sẽ chia tay với hắn!" " Haha, chỉ sợ là em luyến tiếc thôi!" Triệu Oánh cười lắc đầu.
"Chị Oánh. chị cũng giễu cợt em!" Trần Mộng Nghiên xấu hổ, Triệu Oánh nói đúng tâm lý của nàng, quả thật Trần Mộng Nghiên rất luyến tiếc, nhất là khi trải qua chuyện Dương Minh cùng nàng leo núi. Quả thật Trần Mộng Nghiên không muốn xa Dương Minh.
Chẳng qua, bây giờ nàng đã thoải mái rất nhiều, đúng vậy, ngày hôm qua mình chỉ tức giận Dương Minh mà thôi, chứ không nói lời chia tay gì cả. hơn nữa, hai người đang trong thời kì chiến tranh lạnh, Dương Minh hẳn là không có tâm tư làm bậy đâu!
Ngoài ra, Dương Minh đi nước ngoài mà, mấy cô gái nước ngoài giống như ngựa giống vậy, Dương Minh hẳn là sẽ không thích đâu. Trần Mộng Nghiên tự an ủi mình.
Trở về phòng, trên mặt Dương Minh đầy sự đau khổ khi gọi điện cho Tôn Khiết.
"Dương Minh!" Điện thoại vừa mới chuyển, đã truyền đến tiếng hét của Tôn Khiết: "Cậu rốt cục đã xuất hiện!"
"Trời. cái gì mà xuất hiện. tôi luôn vậy mà." Dương Minh không phải là loại nói không giữ lời, nhưng quả thật lần này hắn đã quên! Trước đó chuyện của Trần Mộng Nghiên làm cho hắn đau đầu nhức nách rồi, sau đó trực tiếp đi với Phương Thiên làm nhiệm vụ, nên quên sạch chuyện của Tôn Khiết không còn một mảnh!
"Dương Minh, mấy ngày nay cậu chạy đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được!" Tôn Khiết hiển nhiên là tức đến không chịu nổi rồi: "Tôi hỏi cậu đi đâu, cha mẹ cuậ cũng không nói cho tôi biết! Có phải cậu muốn lãng tránh tôi?"
Dương Minh đổ mồ hôi, mình ra ngoài làm ăn, mà cha mẹ cũng không quen biết Tôn Khiết, cho nên không nói cho nàng biết cũng phải. Nhưng Tôn Khiết lại hiểu lầm mình đang muốn trốn nàng, vội vàng giải thích: "Tôn Khiết, mấy bữa nay tôi ra ngoài có chuyện, đi bàn chuyện làm ăn"
Nếu mà nói ra nước ngoài, Tôn Khiết khẳng định sẽ tiếp tục hỏi, không bằng cứ đơn giản là nói đi ra ngoài cho xong.
"Vậy cậu không mở điện thoại?" Tôn Khiết hiển nhiên là không có ý buông tha cho Dương Minh.
"Điện thoại tôi hư rồi, nên ném ở nhà." Dương Minh nói: "Xin lỗi. Tôn Khiết, cái chuyện kia, bây giờ còn kịp không?"
"Không kịp thì thế nào? Tôi đang chờ ngày chờ đêm để chờ cậu đây!" Tôn Khiết châm chọc: "Cha của tô cũng đã biết cậu, bây giờ đùng một cái kêu tôi kiếm ai thay thế?"
"Vậy ngày qua tôi qua?" Dương Minh cẩn thận nói, chuyện này quả thật là lỗi của mình, đã đáp ứng với Tôn Khiết rồi, kết quả lại biến mất xác, làm cho nàng leo lên đỉnh cột điện ngồi chờ.
"Hừ! Cậu còn không nhanh đến đây!" Tôn Khiết tức giận nói: "Chẳng qua tôi nói cho cậu biết, cha của tôi đã có ấn tượng rất kém về cậu! Ông ta nói cậu còn ghê hơn của ông ta, ông ta muốn gặp cậu mà phải chờ lâu như vậy!"
"Xin lỗi mà." Dương Minh vội vàng nhận lỗi: "Cũng may, không sao làm thật, chỉ là giả bộ. Nếu tôi thật sự là bạn trai của cô, vậy thì xong đời rồi."
"Cậu cũng biết vậy hả!" Tôn Khiết hừ nói: "Chẳng qua cậu không được biểu hiện ra ngoài. cha của tôi rất nóng tính, nếu biết cậu giả mạo. hừ, tự gánh lấy hậu qủa đi!"
"Hậu quả không phải mình tôi chịu sao, còn phải tự gánh à?" Dương Minh cười nói.
"Có thể là vậy!" Tôn Khiết nói: "Cậu cứ thử đi!"
"Thôi bỏ đi, tôi sẽ tận lực biểu hiện ra." Dương Minh thu hồi vẻ cười đùa, nói: "Ngày mai tôi qua?"
"Dạ, ngày mai tui lái xe đến đón cậu."
"Tui cái gì? Không cần phiền, tự tôi lái xe qua" Dương Minh nói: "Cô qua đây nhất định là sẽ phiền toái"
"Được rồi, ngày mai cậu đến Đông Hải thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ ra đón cậu" Tôn Khiết cũng hiểu tình hình, nếu từ đây chạy đến Tùng Giang rồi lại chạy về Đông Hải, quả thật rất tốn thời gian.
Hơn nữa, bạn trai đến nhà, mình phải ra Tùng Giang đón hắn sao? Làm như vậy thì rất mất giá, để cho cha biết, thì không được tốt lắm.
Nói chuyện với Tôn Khiết xong, Dương Minh chỉ có thể cười khổ, đầu năm mới, người khác đều đến nhà thăm hỏi chúc tết này nọ, còn mình? Chạy vắt chân lên cổ, bận túi bụi.
Vừa mới tập huấn về, lại phải đi ngay đến Đông Hải, Dương Minh đành phải gọi cho Hầu Chấn Hám, chuẩn bị mượn xe của hắn.
"Alo, đại Hầu hả? Tôi là Dương Minh!"
"Dương ca, ngài gọi đúng lúc lắm, tôi còn có chuyện muốn nói với ngài!" Hầu Chấn Hám vừa nghe giọng của Dương Minh, vội vàng nói." Ơ? Tôi mới đi vài ngày, mà anh đã có chuyện không giải quyết được?" Dương Minh cũng muốn biết đây là chuyện gì?"
"Dương ca, Quách Kim Bưu không biết lôi kéo một vị Thất gia ở đâu ra, dưới sự chủ trì của Thất gia, muốn đàm phán với chúng ta lần nữa" Hầu Chấn Hám nói.
"Thất gia là ai?" Dương Minh căn bản là không nghe qua tên này lần nào, ai biết ông nội này là ai?
"Thất gia. nói sao nhĩ, trước kia là đầu lĩnh lưu manh của tỉnh ta, thập niên bảy mươi rất có danh tiếng, là một nhân vật nổi tiếng, nhưng đến năm 83 liền rửa tay gác kiếm. Chẳng qua vẫn được nhiều người tôn kính, gọi là Thất gia, ngay cả Tôn Hồng Quân còn phải nể mặt ông ta vài phần" Hầu Chấn Hám gải thích: "Quách Kim Bưu lần này muốn mượn chuyện chúng ta đánh bị thương con của hắn, tìm đến Thất gia. Thất gia này không biết là già rồi nên hồ đồ hay là nhận được lợi ích của hắn, rõ ràng là thiên vị cho bên Quách Kim Bưu, đưa ra điều kiện đàm phán vô cùng hà khắc, quả thật là muốn nhằm vào chúng ta"
"Ồ? Vị Thất gia này bây giờ còn bao nhiêu thế lực?" Dương Minh nhíu mày hỏi?"
"Thế lực thì không nói rõ, chỉ là chúng ta làm việc này, đều chú ý đến bối phận, người ta là lão tiền bối, tất cả mọi người đều phải nể mặt vài phần, hơn nữa, nếu có tranh cãi, mọi người cũng thích ông ta đứng ra chủ trì công đạo, dù sao cũng có đức cao vọng trọng!" Hầu Chấn Hám nói.
"Thật sao? Bọn họ nói thế nà?" Dương Minh hỏi.
"Trước đó đã nói qua một lần, nhưng điều kiện của bọn chúng, tôi không muốn đáp ứng!" Hầu Chấn Hám nói: "Bạo Tam Lập cũng cảm thấy bọn chúng khinh người quá đáng, nhưng bởi vì liên quan đến Thất gia, cho nên chúng ta không dám trở mặt"
"Điều kiện gì?"
"Cái này. trong điện thoại nói không rõ lắm, một lát nữa là Thát gia và Quách Kim Bưu sẽ tiến hành đàm phán lần hai, hay là Dương ca đến xem?" Hầu Chấn Hám cũng hy vọn chuyện này để Dương Minh quyết định.
"Được rồi, vậy anh đến đón tôi đi" Dương Minh thầm nghĩ, nếu mà không gọi điện, thì cũng chẳng có chuyện gì cả! Dương Minh tin tưởng rằng, nếu bây giờ bản thân không xuất hiện, với năng lực của Hầu Chấn Hám, cũng có thể giải quyết tốt chuyện này.
Mà bây giờ, nếu mình đã biết rồi, thì không thể mặc kệ không quản được. Chuyện này rốt cục sẽ thế nào? Có muốn để cho người ta nghỉ ngơi không?
Mặc áo khoác vừa cởi ra lên người, đi ra phòng khách.
"Đại Minh, con mặc quần áo đi đâu đó?" Dương Đại Hải đang xem TV, thấy Dương Minh đi ra, kì quái hỏi.
"Cha, bạn của con có chút chuyện, con phải lập tức đến ngay!" Dương Minh giải thích.
"Đứa nhỏ này, vừa về nhà lại phải đi tiếp. không thể ở lâu một chút à!" Dương Đại Hải bất đắc dĩ nói.
"Lão Dương, bây giờ thằng co lo chuyện của công ty, là chính sự, ông còn nói cái gì nữa!" Dương mẫu thì tỏ vẻ ủng hộ Dương Minh.
"A, nói cũng phải" Dương Đại Hải gật đầu: "Vậy con chú ý an toàn một chút, đi sớm về sớm nha!"
"Con biết rồi, cha mẹ, con đi trước! Dương Minh nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại, Hầu Chấn Hám đã đến dưới nhà mình.