Dương Minh biết có nói thêm gì thì Quan Tiểu Tường đều không chấp nhận, nên chi bằng tùy ý cậu ta thôi. Dù sao có lẽ nếu quay về được thì cũng sẽ nhận một đồ đệ, nhưng không chắc khi nào mới xuất hiện, nhưng cổ phần 60% này của Quan Tiểu Tường có thể hay không thể mang tới đều không chắc.
- Được, sau khi về em sẽ lập hợp đồng, cổ phần này, em quyết sẽ không sử dụng, nếu như em sử dụng nó, thì em sống thật là uổng phí!
Quan Tiểu Tường thề:
- Để Tiểu Lan giám sát em!
- Haha, không phải làm ra nghiêm trọng thế đâu.
Dương Minh cười cười.
- Em sẽ giám sát anh ấy.
Trương Hoa Lan cũng rất coi trọng việc này, Dương Minh có thể nói là người mai mối cho hai người họ, không có anh ta, cha của Tiểu Lan sao có thể đồng ý để hai người đến với nhau chứ?
Mà Dương Minh hiện tại lại giành cho hai người một sự giúp đỡ rất lớn lao, khiến Trương Hoa Lan vô cùng cảm kích, đồng thời tự thề với lòng mình, đến một ngày nào đó nhất định phải báo đáp tấm lòng của Dương Minh.
Vì lẽ đó nên cô hết sức coi trọng lời thề của Quan Tiểu Tường, ngay lập tức bày tỏ phải giám sát Quan Tiểu Tường.
Thấy Quan Tiểu Tường và Trương Hoa Lan nghiêm túc như vậy, Dương Minh cũng không biết nói gì, gật gật đầu:
Được rồi được rồi, cứ quyết định vậy đi!Lát nữa hai em cùng anh về Tùng Giang, Tiền thì anh sẽ bảo người chuyển cho em, còn việc tìm nơi xây bệnh viện, thì trao đổi với Bạo Tam Lập xem, bệnh viện bây giờ là chi nhánh của tập đoàn Danh Dương, sau này phát triển lớn mạnh rồi, cậu thích thì có thể độc lập tách ra.
- Không cần, đứng dưới ngọn cờ của lão đại là được rồi, dù sao thì cổ phần 60% thủy chung cũng là của lão đại!
Quan Tiểu Tường nói một cách trịnh trọng. Cũng chính là vì lời thề hôm nay của Quan Tiểu Tường, bệnh viện sau vài lần thay đổi, bất kể là bao nhiêu lần thay đổi cổ đông, lập ra bao nhiêu chi nhánh, thì có cổ phần 60% là mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Người khác đều cho rằng Quan Tiểu Tường là sợ mất đi quyền quản lý bệnh viện, nên cố ý giữ lại 60% cổ phần nên tùy ý kiếm cớ, nhưng chỉ có Quan Tiểu Tường và Trương Hoa Lan biết, cổ phần này thực ra là không phải của họ, mà là giữ dùm người khác.
Chỉ là không thể tiết lộ cho người khác biết, đến cả con gái tương lai của họ đều không biết chân tướng sự việc!
Chắc chắn vài năm sau, Quan Tiểu Tường luôn mong chờ lão đại Dương Minh lần thứ 2 quay trở lại Tùng Giang, có thể lại được cùng vợ Tiểu Lan và Dương Minh ngồi tại quán café xưa ôn lại chuyện cũ, hồi tưởng lại chuyện năm đó, nhưng Dương Minh sau khi quy ẩn giang hồ, thì không có lấy một chút tin tức gì!
Ngoài việc cảm thấy thất vọng ra, Quan Tiểu Tường đem hi vọng gửi gắm vào đồ đệ của Dương Minh, song biển người mênh mông, Quan Tiểu Tường có thể đi đâu mới có thể tìm được đồ đệ của Dương Minh đây? Thậm chí đến danh tính còn không biết, anh ta không thể tùy ý túm lấy một người rồi hỏi xem hắn ta có phải là đồ đệ của lão đại Dương Minh hay không?
Công thành danh toại, Quan Tiểu Tường nhiều lúc hay hồi tưởng lại khoảng thời gian nhiều năm về trước, mùa hè năm đó, lần đầu tiên Dương Minh đến nhà, cảnh tượng gặp mặt lần đầu tiên của mình, Tiểu Lan cùng Dương ca, còn có chị dâu Vũ Tích đã từng là con gái nuôi của cha…còn cả việc Dương Minh xuất hiện làm xoay chuyển tình thế tiến thoái lưỡng nan của Quan Tiểu Tường và Trương Hoa Lan khiến Trương Điếm Hải phải đồng ý chuyện của hai người ở khách sạn quốc tế Tùng Giang!
Tuy rằng Trương Điếm Hải cũng giúp đỡ rất nhiều, song Quan Tiểu Tường rất lấy làm tiếc vì sau này không có cơ hội gặp lại Dương Minh.
Mùi vị giữ cổ phần mà không đưa đi được tuy là rất cổ quái, nhưng Quan Tiểu Tường thực sự là đang có cảm giác đó, đến khi con gái từng ngày khôn lớn, sau khi tốt nghiệp đến làm y tá ở bệnh viện mà anh đầu tư lập ra, Dương Minh vẫn chưa xuất hiện, đồ đệ của Dương Minh vẫn chưa xuất hiện…Quan Tiểu Tường có lúc nghĩ rằng, Dương Minh chỉ là nói đùa, muốn lừa mình sao? Song anh lại tự an ủi mình, không thể nào, Dương Minh nhất định sẽ không lừa mình…nên anh tin chắc, đến một ngày nào đó, nhất định có thể gặp lại Dương Minh, có thể trở thành thông gia chính thức với Dương Minh…
…
Buổi chiều, Tiểu Vương lái xe đưa Dương Minh, Quan Tiểu Tường, Trương Hoa Lan về thành phố Tùng Giang, sau đó giới thiệu hai người cho Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập sau khi nghe xong nguyện vọng của Dương Minh, liền gật đầu chuẩn bị bắt tay vào việc giúp Quan Tiểu Tường chuyện thành lập bệnh viện, và Dương Minh thì đi tới phòng làm việc của Kinh Tiểu Lộ, ngoài việc lâu ngày không gặp cảm thấy hơi nhớ cô ấy, Dương Minh còn phải nói với cô ấy chuyện Liễu gia ở thành phố Giang Duyên.
Thông tin Dương Minh đến trụ sở tập đoàn, không hề có ai biết, ngoài Bạo Tam Lập ra e rằng chỉ có Tiểu Vương, nhưng Bạo Tam Lập sẽ không chủ động nói ra, thì Tiểu Vương càng không dám tùy ý.
Dương Minh cầm theo một bó hoa tươi gõ gõ lên cửa phòng làm việc của Kinh Tiểu Lộ, chờ một lúc từ phía trong vang lên giọng nói mượt mà trong trẻo của cô gái giỏi giang Kinh Tiểu Lộ:
- Mời vào!
Dương Minh đẩy cửa vào, cố ý lấy hoa che mặt, sau đó giả giọng nói:
- Kinh tiểu thư, chào em, anh ngưỡng mộ em đã lâu rồi…
Kinh Tiểu Lộ vốn tưởng rằng là đồng nghiệp trong công ty, nhưng vừa nghe vài câu nói thì phát hiện ra không đúng, ngẩng đầu lên nhìn thấy một người con trai tay cầm hoa tươi đứng trước mặt mình, liền kinh ngạc, sắc mặt chốc lát thay đổi:
- Anh là ai? Sao vào được đây?
- Kinh Tiểu Lộ, anh là người ngưỡng mộ em!
Dương Minh nói với tình cảm nồng nàn:
- Người thừa kế tập đoàn của anh, Kinh Tiểu Lộ, em cho anh một cơ hội nha?
- Anh có bệnh không đấy?
Dưới sự đôn đốc của Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ tuy đã khá là văn minh, cũng có phong cách cần có của chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty, nhưng khi đối mặt với kẻ theo đuổi không hiểu ra sao cả như thế, Kinh Tiểu Lộ không khỏi bực tức! Người này chạy đến phòng làm việc của cô tặng hoa là có ý gì đây? Công ty bảo an Danh Dương rất có uy tín là thế mà lại để một gã thần kinh chạy vào trụ sở tập đoàn, Kinh Tiểu Lộ có thể không tức giận sao?
- Kinh Tiểu Lộ, Anh yêu em, xin em hãy chấp nhận tình yêu của Anh!
Dương Minh nói rồi giang tay ra tiến tới ôm Kinh Tiểu Lộ.
- Này! Mày tưởng có thể ức hiếp bà à, bà đá chết mày!
Kinh Tiểu Lộ nổi máu điên lên, ngoài Dương Minh ra, còn ai dám động tay chân như thế với cô? Kinh Tiểu Lộ thấy trước mắt gã đàn ông này dám tới ôm cô, liền lấy lại tính khí lúc trước của tiểu thái muội, một cước nhằm nửa thân dưới của Dương Minh mà đá.
Dương Minh giật mình, may là anh có thân thủ nhanh, túm được chân của Kinh Tiểu Lộ, cười khà khà:
- Ôi cái chân ngọc ngà xinh xắn…
- Tên biến thái, sao ngươi không chết đi!
Kinh Tiểu Lộ tức lộn ruột rồi, người này lại dám sờ chân cô, thật là chán sống rồi! Kinh Tiểu Lộ nghĩ kỹ rồi, bất kể hắn có phải là người kế thừa của tập đoàn Danh Dương hay không, dám chòng ghẹo cô, như thế thì chỉ có nước chết thôi, tý nữa nhất định phải tìm người đánh cho hắn thành phế nhân sau đó quăng xuống biển làm mồi cho cá mập.
Kinh Tiểu Lộ vừa nói, vừa với chén trà trên bàn, đập thẳng vào đầu Dương Minh! Một chân cô bị Dương Minh giữ chặt, nên cô không thể thi triển cước pháp bí truyền, chỉ có thể đổi thành dùng chén trà đập người…Dương Minh không ngờ rằng Kinh Tiểu Lộ lai phản kháng kịch kiệt như vậy, với lại tới bây giờ còn chưa nhận ra mình tới, sợ quá Dương Minh vội vàng buông tay, cười gượng:
- Tiểu Lộ, là anh…