Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mấy năm gần đây có một tổ chức vừa nổi lên có tên là Quỷ Ảnh tổ. Tính chất cũng là một tổ chức sát thủ, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau, vì vậy tổ chức này không nhận nhiệm vụ giết người, mà chỉ nhận nhiệm vụ trộm cắp mà thôi.

Vô luận là là bảo tàng được canh phòng nghiêm mật hay là phòng thí nghiệm được đề phòng cẩn thận, thì chỉ cần Quỷ Ảnh tổ tiếp nhận nhiệm vụ, thì sẽ không thất bại. Mày muốn cái gì, bọn họ cũng có thể lấy đem đến cho mày như lấy đồ trong túi của mình vậy.

Đương nhiên, nếu nhiệm vụ mà Quỳ Ảnh tổ đã từ chối, thì trên cơ bản là không ai dám chấp nhận nhiệm vụ này cả, bởi vì đồ mà Quỷ Ảnh tổ đã không trộm được, thì người khác cũng đừng mong trộm được.

Tổ chức này nằm tại Thái Lan, nghe nói là có một người thần bí nào đó bỏ một tỷ đô ra để thành lập, nhưng chỉ đứng phía sau thôi, trừ người phụ tra1chh tổ chức ra thì chẳng ai biết bộ dáng của ông chủ như thế nào cả.

Có một lần, Lưu Khải nhận được nhiệm vụ của ông chủ, kêu hắn đến Tùng Giang chấp hành một nhiệm vụ." Tổ trưởng, lần này nhiệm vụ của nhóm là gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?" Một cô gái hỏi.

"Lý Nhạc Hân, đừng nói loạn, nhiệm vụ này là của một người đưa cho tôi" Lưu Khải nghiêm mặt nói.

"Rốt cục là đại nhân vật nào? Nói nghe một chút đi" Lý Nhạc Hân tò mò hỏi.

"Là ông chủ lớn của chúng ta" Lưu Khải nói, đây cũng không phải là bí mật gì, nói ra cũng không sao, nhưng mà, với thân phận của ông chủ, Lưu Khai cũng không đề cập đến.

"A" Lý Nhạc Hân nghe xong, có chút kinh ngạc nói: "Ông chủ lớn? Ông chủ lớn rốt cục cũng tìm chúng ta làm việc?"

Lưu Khải nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói: "Cho nên, nhiệm vụ lần này chỉ có thể thành công, không được thất bại. Bằng không sẽ thẹn mặt với ông chủ"

Từ khi cái tổ chức này được thành lập đến nay, thì ông chủ kia chỉ đứng sau lưng đầu tư tiền bạc và kỹ thuật, nhưng cũng không yêu cầu bọn họ làm chuyện gì cả, cho nên mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng, cả đám đều đã xắn tay áo lên chờ đợi một câu nói của ông chủ.

"Vậy chúng ta còn đi khiêu chiến cái gì? Trực tiếp chấp hành nhiệm vụ không phải tốt hơn sao?" Lý Nhạc Hân hỏi.

"Đây chỉ là vẻ bề ngoài của chúng ta tôi, che dấu thân phận thật của chúng ta. Nếu chúng ta chỉ đi du lịch, không có khả năng ở Tùng Giang lâu như vậy" Lưu Khải nói: "Cứ như vậy, chúng ta có thể dùng danh nghĩa chuẩn bị trận đấu mà ở Tùng Giang được lâu hơn."

.

"Dương ca, mày tự nhiên đi báo danh đánh quyền?" Lý Đại Cương kinh ngạc: "Hơn nữa thoạt nhìn mọi người rất sùng bái mày?"

"Lão đại của bọn mày năm đó là một kẻ điên, đánh nhau không muốn sống nữa, mà bọn mày lại không biết" Dương Minh cười nói.

"Nhưng mà, cái quyền xã gì đó không phải rất lợi hại sao?" Lý Đại Cương hỏi.

"Lúc mới khai giảng, ngay cả đội trưởng Tae Kwon Do tao còn bật nữa, thì cái quyền xã này tính là gì?" Dương Minh khoát tay nói: "Đừng lo lắng nữa, không sao cả"

"Dương ca, thật hâm mộ cuộc sống đại học của mày, còn có nhiều xã đoàn như vậy"

Từ Bằng cùng Lý Đại Cương và Tiểu Anh đều cảm nhận cuộc sống sinh viên rất sung sướng, làm cho tinh thần của họ rất phấn chấn, rất ao ước, nhưng thật ra cũng có chút buồn cười.

Dù sao hai người đã bước chân vào xã hội lâu rồi, mà đấu tranh kiểu sinh viên này lại làm cho bọn họ cảm thấy được trẻ lại, thấy rằng đúng là người trẻ tuổi, suy nghĩ không lớn được là bao.

Nhưng mà, còn Tiểu Anh thì tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác trong trường ọc, kêu Từ Bằng chụp rất nhiều ảnh bằng di động, để lại sau này làm kỉ niệm.

"Nếu đã đến, vậy giữa trưa ra căn tin ăn cơm đi" Dương Minh nói: "Mọi người cũng nên cảm thụ cuộc sống của sinh viên một chút" " Cũng tốt, tao cũng chưa đi ăn tại căn tin đại học bao giờ" Lý Đại Cương cười nói.

Trường học mặc dù chưa chính thức khai giảng, nhưng căn tin đã mở cửa hoạt động sớm, lúc năm người đi đến thì đã thấy có nhiều người đang ở đây rồi.

Nếu đổi lại là bình thường, sợ rằng không còn chổ ngồi thôi.

Dương Minh đưa thẻ cơm của mình giao cho Từ bằng, để cho bọn họ tự mình đi gọi, mình chỉ cần một phần cơm thịt gà thôi, còn Vương Tiểu Yên thì một chén súp trứng.

"Em chuẩn bị giết chết người kia sao?" Mọi người đi rồi, Dương Minh mới hỏi Vương Tiếu Yên.

"Sao được chứ, anh muốn em vào khám à?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái: "Em chỉ muốn thử tay nghề của cô ta thôi, sau đó giáo huấn cô ta một chút, cũng không phải là thâm thù đại hận gì, chỉ muốn giải trí thôi"

"Thì ra là thế, anh còn tưởng rằng trước khi đấu với bọn họ phải đi làm một vài động tác nhỏ chứ, để bọn họ trước trận đấu đều biến thành tàn phế, xem bọn họ còn đánh được cái gì?" Dương Minh cười nói.

"Vậy cũng bớt được nhiều việc mà" Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh nói: "Sao anh không nói sớm, em với anh đi làm"

"Anh còn chưa kịp nói, thì em đã đăng kí rồi" Dương Minh có chút ủy khuất nói.

"Tại anh phản ứng chậm" Vương Tiếu Yên nói móc lại.

"Phản ứng gì chậm?" Dương Minh trừng mắt nói: "Nói vậy là do chúng ta chưa đủ ăn ý, cần phải luyện tập thêm một thời gian, chắc phải hợp nhất trên giường thêm vài nữa"

"Đi chết đi!" Vương Tiếu Yên nghe xong, vừa bực mình vừa buồn cười, con người của Dương Minh là vậy, cả người không nghiêm chỉnh được một lần. Nhưng khi mà nghiêm túc lên, thì lực sát thương vô cùng kinh người, bình thường lại có vẻ như vô hại.

Lý Đại Cương và Từ Bằng đã mang đồ ăn đến, cho nên Dương Minh và Vương Tiếu Yên dừng chủ đề ám sát này lại, nói: "Mày nhanh thật đấy"

"Ít người, không cần phải xếp hàng" Lý Đại Cương nói: "Nhưng mà giá cả ở đây rẻ thật, còn rẻ hơn tiệm ăn dưới lầu của công ty tao"

"Mày nói vớ vẫn vừa thôi, mắc quá làm sao mà sinh viên ăn?" Dương Minh lắc đầu, lấy dĩa cơm gà của mình.

Sau khi cơm nước xong, Dương Minh đưa Từ Bằng và Tiểu Anh trở về phòng bi da của mình, còn Lý Đại Cương thì tự đón xe về.

Từ Bằng hiển nhiên là đã động tâm với ý kiến trước đó của Dương Minh, trên đường về còn hỏi ý kiến của Tiểu Anh.

Tuy rằng Tiểu Anh cũng thấy đây là một chuyện tốt, nhưng mà dù sao Dương Minh cũng đầu tư vào mấy triệu đồng, lỡ mà phải đền, thì làm sao bây giờ? Bán hết đồ của hai người cũng không để đủ để đền.

Cho nên hai người quyết đinh, sau khi trở về sẽ từ từ thương lượng.

"Đại Bằng, vấn đề tiền không cần lo lắng, hơn nữa, mày đã làm nghề này lâu rồi, kinh nghiệm sẽ không thiếu đâu" Trước khi đi Dương Minh còn an ủi: "Chờ mày nghĩ kĩ lại thì gọi điện cho tao."

Khi Dương Minh lái xe đến khu nhà Hoa Thương gần trường học, lúc đến gần, cố ý đi nhanh hơn.

"Nhà em có bãi đậu xe ngầm không?" Dương Minh hỏi.

"Có, sao thể?" Vương Tiếu Yên hỏi ngược lại: "Lát nữa anh định để xe dưới đó sao?"

"Hai bà vợ của anh còn nhở nhà, chuyện của anh và em mà để bị thấy thì không tốt đâu" Dương Minh nghiêm trang nói: "Mau mở cửa đi"

Vương Tiếu Yên nghe xong, không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Không mở cho anh đâu, anh đậu xe trước cửa đi"

"Em không phải muốn giết anh sao?" Dương Minh uy hiếp: "Anh nói cho em biết, nếu để cho hai nàng biết gian tình của chúng ta, thì lúc đó cả hai sẽ giam anh ở nhà, đến lúc đó đừng kêu anh đi quản chuyện nhóm sát thủ của em"

Nghe Dương Minh uy hiếp, Vương Tiếu Yên thật sự bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, sau đó dùng điều khiển từ xa mở cửa, rồi để cho Dương Minh lái xe xuống bãi.

Lúc Vương Tiểu Yên mở cửa phòng, Dương Minh liền nghênh ngang đi vào, ngồi xuống ghế sa *** ở đại sảng, sau đó cười nói: "Xem ra anh đã nói đúng, nơi này bây giờ trở thành nhà của anh"

Dương Minh nói xong, liền duỗi người ra, đá dép lê đi, rồi thoải mãi duỗi lưng một cái.

Vương Tiếu Yên vừa tức lại vừa buồn cười, người này thật là thù dại, ngày hôm qua chỉ nói hắn một câu, hôm nay liền tìm cách nói lại, bất đắc dĩ nói: "Em mặc dù là tình nhân của anh, nhưng không phải là vợ anh, em là em, anh là anh"

"Thật không? Nhưng mà anh cảm thấy chẳng khác gì cả. Còn tưởng rằng của em đều là của anh" Dương Minh dõng dạc nói: "Nói chính xác là, về sau anh có cãi nhau với Trần Mộng Nghiên các nàng, thì anh sẽ đến chổ em ở"

Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói xong, thật sự là bó tay rồi, trên đời này sao còn sót lại một người mặt dày như vậy chứ? Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, làm cho Dương Minh cả kinh, không phải là Trần Mộng Nghiên nhìn thấy mình lái xe đến đây, nên đuổi theo?

Liền vội vàng dùng dị năng nhìn thoáng ra cửa, sau đó liền yên tâm. Bên ngoài là nhân viên giao hoa.

Vương Tiếu Yên nghe thấy chuông cửa, vì thế đi ra ngoài, thấy người giao hoa, chợt nhớ đến lời giải thích trước đây của Dương Minh, nhất thời cảm thấy buồn cười. Chuyện này thật là trùng hợp, một cái hiểu lầm của mình, lại sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Rất khó để nói đây là chuyện tốt hay xấu, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, tổ sát thủ sau khi có sự gia nhập của Dương Minh, chắc chắn sẽ tăng lên một cấp bậc khác.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Vương Tiếu Yên liền khá hơn rất nhiều, vui vẻ cầm lấy bó hoa, thái độ này của Vương Tiếu Yên làm cho người nhân viên giao hoa kia khó hiểu.

Bởi vì những lần trước lúc đến tặng hoa, cô ta nếu không mở cửa xong liền xoay người rời đi, thì cũng ném hoa qua một bên. Nhưng hôm nay bị gì thế, uống nhầm thuốc? Tụ nhiên vui vẻ cầm lấy bó hoa?

Chẳng qua, cái đó cũng không liên quan đến hắn ta, cho nên sau khi giao hoa xong, liền nói" chào" " sau đó rời đi.

Vương Tiếu Yên cầm bó hoa đi về trong phòng, nhét lên người của Dương Minh nói: "
Chuyện tốt mà anh làm đó"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK