Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Không cần phải rút khỏi đội đâu. Chỉ cần phục tùng thì việc chỉ huy của tôi sẽ tốt hơn!

Dương Minh lúc này dã thay đổi cách nhìn với Tiếu Tố Tố

Hơn nữa cô nàng này có nghiên cứu qua Cổ thuật, như vậy đã giảm đi một phần gánh nặng

Thật ra có nhiều người cũng không sao, vì dù sao khi đi đối phó với Hữu trưởng lão, thì càng nhiều người thì dễ dối phó hơn!

-Được rồi

Tiếu Tố Tố gật đầu

Dương Minh nói rất đúng, có chơi có chịu, đã đánh cuộc với hắn, nếu hắn thắng thì tất nhiên điều kiện phục tùng chỉ huy là phải chấp nhận thôi.

Hạ Băng Bạc cổ quái nhìn Dương Minh, giờ phút này, hắn nhìn không thấu Dương minh! Lúc Tiếu Tố Tố nói hạ cổ, thì dường như hắn đã nghĩ kì này Dương minh thua rồi!

Việc hạ cổ cho dù có phòng bị thì cũng rất khó mà phòng!

Nhưng mà Dương Minh sau khi nghe lời nói của Tiếu Tố Tố, thì ra vẻ không quan tâm, điều này làm cho Hạ Băng Bạc có chút mơ hồ!

Dương Minh dựa vào điều gì, mà không hề có chút áp lực với cổ trùng?

Một là không biết, hai là đã có dự liệu trước

Hạ Băng Bạc mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng không có mở miệng, chỉ lặng lặng nhìn Dương minh, chờ diễn biến tiếp theo

Ấn tượng của Hạ Băng Bạc là Dương Minh. Dươmg Minh rất mạnh lại là người hiểu chuyện, không nắm chắc thì không làm! Còn lần này, haiz!

Mà Hạ Tuyết thì cũng có chút khẩn trương nhìn Dương minh, nàng đối với Dương Minh tuy không phục, nhưng mà nhìn phụ nữ khác không phục Dương Minh rhì có chút không thoải mái!

Muốn tìm hắn thách đấu, phải là tôi chứ không phải là cô, Tiếu Tố Tố!

Mà Lưu Diệp tử cũng không thoải mái, hắn nhận Dương Minh làm lão đại rồi nếu Dương Minh thua thì mặt mũi của tiểu đệ hắn vất đâu. Nhưng mà Lưu Diệp Tử với Tiếu Tố Tố là người quen, lúc này hắn cũng đang bận tâm không biết có phải Dương Minh đã nhìn trúng Tiếu Tố Tố!

Nghĩ đến đây, Lưu Diệp Tử nhìn về phía Dương Minh thấy ánh mắt hắn có chút vội vàng, hắn cầu nguyện sao cho Dương Minh đừng thua.

Bên này, Phùng Thiên Long thì tâm tình cũng không khá hơn, dù sao Tiếu Tố Tố cũng là bạn gái hắn. Với lại hồi nãy hắn đã thua Dương Minh một lần, để Tiếu Tố Tố phải ra mặt

Nếu Tiếu Tố Tố thua Dương Minh thì không có gì, nếu Tiếu Tố Tố thắng thì mặt mũi của hắn không biết để vào đâu, nữ nhân còn mạnh hơn thì hắn là cái gì đây? Hơn nữa Phùng Thiên Long rất bội phục Dương Minh nên không muốn Dương Minh thua

Hoàng Nhạc Nhạc chả có ý kiến gì, bởi vì dưới cái nhìn của nàng Dương minh rất lợi hại, cho nên Dương Minh nhất định thắng!

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nháy mắt đã ba phút. Mà Dương Minh vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Tiếu Tố Tố đã biết mình thua rồi

Bởi vì lúc hạ cổ là trước đó hai phút, mà giờ đã qua ba hút, theo lý thuyết thì đã năm phút thời gian, mà Dương Minh vẫn không có dấu hiệu đau dụng, thì rõ ràng là Dương Minh không có trúng độc, hoặc là có trúng thì cũng đã bị Dương Minh phá giải

Rốt cục, năm phút đồng hồ trồi qua, Dương Minh vẫn bình yên vô sự!

-Đồng chí Tố Tố, tôi thắng rồi phải không?

Dương Minh nhìn đồng hồ, cười hỏi

-Anh thắng rồi

Tiếu Tố Tố gật đầu, nhưng mà tôi muốn biết sao anh có thể phá giải được cổ thuật của tôi

-Tôi thắng bởi vì cổ độc của cô đối với tôi không có hiệu quả.

Dương minh thẳng thắn trả lời, nói ra nguyên nhân:

-Chẳng những là loại này, mà bất cứ lạo cổ độc nào cũng thê, trừ phi cực kỳ lợi hại ra thì tôi mới dính

Dương Minh trúng cổ độc Lam Lăng, thì có thể nói bách độc bất xâm, mà những cổ thuật cấp thấp thì đều không hiệu quả với hắn, trừ khi là cổ độc của Hữu trưởng lão ra thì đôi với Dương Minh mới có tác dụng.

-Hả 

Tiếu Tố Tố trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc:

-Không ngờ tới cả cổ mà đối với anh cũng không có tác dụng, xem ra tôi thua cũng không uổng!

-Tôi thắng nhưng cũng chả vinh quang gì!

-Thắng là thắng, sao lại thắng không vinh quang? Có thể nói thắng thì thủ đoạn gì cũng được

Tiếu Tố Tố không một câu oán hận nói:

-Tôi dùng ưu thế là hạ cổ, nhưng mà anh cũng có ưu thế là bách cổ bất xâm, đều là thực lực bản thân!

-Ha ha, nhưng mà với chiêu thức ấy của cô, nếu không phải tôi là người khác thì coi như xong rồi! 

Dương Minh gật đầu nói

Tiếu Tố Tố mục đích đã đạt, liền trở về hàng ngũ của mình

-Ha ha, tôi yên tâm rồi! 

Dương Minh mỉm cười nói:

-Bây giờ chúng ta là chiến hữu, tôi hi vọng mọi người đồng tâm đồng lòng, cùng chung mục tiêu mà cố gắng! Dương Minh cười khổ

-Đội trưởng Dương yên tâm!

Mọi người đồng lòng, kể cả Hạ Tuyết cũng bị Dương minh rung động! Cổ độc thông thường đối với hắn không hiệu quả? Dương Minh quả thực cường hãn

-Ha ha, buổi tối tôi mời cơm. Coi như là tấm lòng thàng của tôi, dù sao cũng là để mọi người làm quen với nhau!

Dương Minh nói.

-Tôi tán thành!

Phùng Thiên Long 

-Tôi cũng vậy tán thành…

Lưu Diệp Tử vẻ mặt đau khổ, hắn là tiểu đệ đệ của Dương Minh tất nhiên muốn là người đầu tiên ủng hộ Dương Minh thế mà lại bị Phùng Thiên Long đoạt trước, cho nên có chút u oán!

Lưu Diệp Tử tuy nhận mình tư chất có hạn, nhưng cũng là một tên hảo hán, Nhưng bây giờ vinh quang của hắn bị Phùng Thiên Long cướp đoạt, hắn đương nhiên buồn bực rồi.

Mà Tiếu Tố Tố và Hạ tuyết thì đương nhiên chẳng phản đối, chỉ có Hạ Băng Bạc bất đắc ** nói:

-Xem ra tôi bị mọi người cho ra rìa rồi! Thôi không sao, Bàn Tử tối nay hai chúng ta nhậu riêng vậy!

-Ha Ha, được!

Bàn Tử đáp ứng

-Cứ thế đi, buổi tối bảy giờ, chúng ta ra ngoài liên hoan, bây giờ ai bận gì thì đi làm chuyện người đó, đúng bảy giờ đồng hồ chúng ta gặp nhau! Đây là số điẹn thoại của tôi.

Dương Minh đang chuẩn bị lấy số của mình đưa cho mọi người thì bị Hạ Băng Bạc ngăn lại!

-Dương Minh, bây giờ chúng ta phải đặt vấn đề bả mật lên hàng đầu, do đó số điẹn thoại cũ phải đổi!

Hạ Băng Bạc nói:

-Bây giờ điện thoại của cậu cứ giao chôi tôi bảo quản, tôi se phát cho cậu một cái điện thoại cơ mật, chỉ cóc mạng lưới nội bộ của chúng ta mới có thể liên lạc được với nhau.

-Không vấn đề gi!

Dương Minh không hề do dự khi đem điện của mình giao ra.

-Nghĩ kĩ chưa? Khi đã đưa rồi, thì không được đồi lại đâu đấy!

-Ha ha, nghĩ kĩ rồi

Dươmg Minh cười nói:

-Cung đã bắn ra thì không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục tiến tới mà thôi!

-Dù sao Dương Minh cũng khác với các nhân viên khác, dù sao hắn không phải nhân viên chính thức, cho nên nhiệm vụ lần này ít nhiều đối với Dương Minh cũng có chút không công bằng, cho nên đối xử cũng được ưu đãi hơn!

Mọi chuyện trong nhà dù sao cũng đã sắp xếp thỏa đáng, nên Dương Minh cũng liền gửi cho bạn bè người thân một cái tin nhắn báo bình an rồi sau đó tắt điện thoại giao cho Hạ Băng Bạc.

-Nói không sai, tên đã bắn thì không thể quay đầu về!

Hạ Băng Bạc gật đầu:

-Cậu nghĩ được như thế là tôi an tâm!

-Nhân sinh có nhiều chuyện, không thể làm cũng muốn làm! Muốn tránh không thể tránh!

Dương Minh thở dài:

-Đây là vấn đề trách nhiệm đành phải hoàn thành thôi!

-Được lắm, xem ra tôi nhìn người vẫn chưa tồi!

Hạ Băng Bạc gật đầu, sau đó đem điện thoại của Dương Minh thu vào, sau đó bảo Tiểu Trịnh đem đến một cái di động khác

-Dương đội trưởng của ngày đây!

Tiểu Trịnh cung kính đưa cho Dương Minh

Dương Minh mỉm cười tiếp nhận cái di động mới. Cái di động này bề ngoài chả có gì đặc biệt, nhưng là di động của cục điều tra thần bí nên bên trong toàn bộ đều có công năng công nghệ cao

-Chiếc điện thoại này sử dụng năng lượng pin mặt trời. có thời gian chờ đặt tính. Bất tiện chỉ một chỗ điện thoại này không phải điện thoại vệ tinh mà thôi.

Hạ Băng Bạc giới thiệu

-Được rồi.

Dương Minh gật đầu

-Được rồi, không phí thời gian của mọi người nữa, sáng sớm mai buổi huấn luyện bắt đầu, còn ngày hôm nay là của mọi người!

Hạ Băng Bạc nói

Hạ Băng Bạc nói xong, liền cùng Bàn Tử, Tiểu Trịnh ròi khỏi, trong phòng chỉ còn lại thành viên của cảm tử quân và Hoàng Nhạc Nhạc.

-Các vị, từ đây tới bảy giờ hãy gọi điện cho tôi, chúng ta sẽ quyết định địa điểm dùng cơm, mà nói chung là mọi người cứ quyết định quán đi, tôi lại trả tiền thôi!

Dương Minh cười nói

-Không thành vấn đề, lão đại!

Phùng Thiên Long đã tâm phục khẩu phục Dương Minh cho nên hoàn toàn đồng ý với Dương Minh

-Lão đại, lát nữa anh định đi đâu? Dù sao anh ở Yên Kinh cũng không quen thuộc, có muốn để em đi cùng không?

Lưu Diệp Tử tự đề cử.

-Cũng tốt, tôi cũng định cùng với Nhạc Nhạc đi dạo, cậu dẫn đường đi!

Dương Minh gật đầu

-Khụ khụ!

Hạ Tuyết ho khan hai tiếng, Dương Minh này có ý gì đây? Hắn cùng với Hoàng Nhạc Nhạc đi dạo, lại còn dẫn Diệp Tử đi theo, vậy mình phải làm gì đây?

Mà nàng thì không muốn đi một mình? Vì thế đành phải ho khan, phát tín hiệu với Dương Minh.

-Hạ Tuyết cùng đi thôi.

Dương Minh cười nói:

-Bây giờ cô đã trở thành nữ nhân của tôi rồi, cho nên đi dạo phố, bắt buộc cô cũng phải đi theo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK