Nhưng mà, bất luận là xe gì, khi nhìn thấy chiếc Jeep của Dương Minh, và thấy giấy phép đặc biệt của xe, đều tránh rất xa. Điều này có thể thấy đươc, những vùng xung quanh đây đã bị Kars khống chế hết rồi.
Chiếc xe này thuộc về chính phủ của tướng Kars, những người này đương nhiên rất rõ ràng, sau này, Dương Minh mới biết được, thì ra Kars đã từng ngồi chiếc xe này, hèn chi nó có quyền uy lớn như vậy.
Nhưng mà, như vậy cũng có thể thấy được, Kars thật sự rất cần tiền, bởi vì ngay cả chiếc xe của hắn cũng tồi tàn như vậy, hèn chi vừa mới lên nắm quyền đã ăn tươi nuốt sống những thương nhân không hiểu biết gì như gia tộc Hoàng Nhạc Nhạc.
Bởi vì nước X thi hành chế độ quân nhân, cho nên trên đường cách nhau không xa đều có trạm gác, nhưng xe của Dương Minh vẫn chạy thẳng một đường, không bị người nào ngăn cản.
Chỉ là, sau khi ra khỏi thủ đô, đã có một đội binh sĩ tiến hành kiểm tra xe Dương Minh, tuy rằng bọn họ nhận ra xe của Kars, nhưng mà không biết Dương Minh và Vương Tiếu Yên, nên đề phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, bọn họ vẫn tiến hành kiểm tra.
Dương Minh cũng phối hợp với họ, đưa văn kiện có chữ ký của Kars ra, sau khi mấy người lính này xác định được văn kiện kia là thật, lập tức cúi chào cho đi.
Trong lòng Dương Minh rất rõ ràng, chiếc xe này dùng xung quanh đây rất tốt, nhưng mà, càng chạy xa thì thứ này lại càng không thể dùng, bởi vì Kars chưa khống chế được những lực lượng vũ trang chống đối.
Càng rời xa thủ đô, Dương Minh càng trở nên cẩn thận hơn, căn cứ theo đánh dấu trên bản đồ, khu này đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của Kars, bởi vì gần đây đã xuất hiện những chiếc xe quân dụng được đánh dấu khác, còn đối với giấy phép của xe Dương Minh, tuy rằng không ai có bất kỳ hành động gì, nhưng mà, Dương Minh vẫn phát hiện ra sự khác biệt, bởi vì họ đã không còn sự kính cẩn trước đây, mà ngược lại là một sự cảnh giác và cẩn thận.
Dù sao ở đây trên danh nghĩa thuộc về lã? nh địa của tướng Kars, nhưng mà người dân ở đây không nộp thuế cho Kars, mà lại nộp cho một vị tướng của một lực lượng vũ trang cai trị ở đây.
Dương Minh tìm một chổ không người, xuống xe, tháo bảng số xe ra, kể cả giấy phép của Kars nhét chung vào trong thùng sau xe, xe của Dương Minh lập tức biến thành một chiếc xe không có bảng số.
Nhưng mà, quản lý giao thông ở đây không được tốt, cho nên xe không giấy phép cũng giống như có giấy phép, mà giấy phép đều là do lực lượng vũ trang cấp cho, loại xe không có bảng số giống Dương Minh thì rất nhiều, đều thuộc về tư nhân hoặc là xe của chủ quặng mỏ, những người này không thuộc về một lực lượng vũ trang nào, cho nên không gắn bảng số xe cũng rất bình thường.
Sau khi Dương Minh tháo bảng số xe xuống, ánh mắt của mọi người đã trở lại bình thường, dù sao thì người da vàng đến đây đầu tư cũng không ít, cho nên căn bản là không ai hoài nghi mục đích của Dương Minh và Vương Tiếu Yên.
Dần dần, ngoài trừ cái trấn nhỏ cuối cùng ra, thì người ở đây đã rất thưa thớt rồi, ở đây không có cửa hàng hay là người đi đường, mà chỉ có những con đường gồ ghề, hiển nhiển đây đã thuộc về lãnh địa của lực lượng vũ trang rồi.
"Một lát chúng ta sẽ dùng cách bình thường để xem là có thể gặp được Dayton không" Trên đường đi Dương Minh đã nghĩ ra cách biện pháp tiếp xúc với Dayton, chỉ là không biết có dùng được hay không.
"Cách bình thường?" Vương Tiếu Yên kinh ngạc hỏi: "Trực tiếp đến chổ hắn?"
"Đúng vậy, chúng ta lấy thân phận đầu tư để gặp hắn, để xem có gặp được hắn không?" Dương Minh nói: "Dựa theo lẽ thường mà nói, thì những lực lượng như vậy cần rất nhiều tiền, cho nên sẽ tự nhiên trở nên nhiệt tình với những thương nhân đến đầu tư, đương nhiên là sau phần tiếp đãi, nếu em mang tiền tới, sẽ bị bọn chúng chiếm lấy"
"Nói cũng phải, chỉ là chúng ta dùng danh nghĩa đầu tư, hẳn là cũng nhận được tiếp đãi tốt" Vương Tiếu Yên cũng hiểu rõ tình huống của những lực lượng nơi đây, nhưng mà dù sao mục đích của cả hai vẫn là đến giết người, cũng không phải đến đầu tư, cho nên không lo lắng nhiều.
Giữa trưa, Dương Minh tìm đến một nhà dân gần đó, cho họ một chút tiền, mua một chút đồ ăn, trong một quốc gia như vậy, muốn kiếm quán ăn là một điều khó khăn, trừ phi là ở trong thành phố, còn đi ra ngoài thì nhà cửa rất ít, chứ đừng nói là quán ăn, ngay cả cửa hàng cũng không thấy, nếu có cũng chỉ là những cửa hàng bán những công cụ khai thác mỏ.
Nhưng mà, người ở đây tương đối dễ chịu, khi Dương Minh cho họ mười đô la, để họ tùy tiện chuẩn bị một món ăn, sau đó Dương Minh bắt đầu nói chuyện: "Chúng tôi muốn đến đây đầu tư, ở đây thuộc về thế lực của ai vậy?"
Lúc Dương Minh nói chuyện, đương nhiên là dùng tiếng Anh rồi, thứ ngôn ngữ thông dụng tại nước X.
"Muốn nói đến phạm vi thế lực à, là thuộc về tướng quân Dayton quản lý, tuy rằng tướng quân Kevin Adams cũng ở gần đây, nhưng mà ông ta rất ít can thiệp đến chính sự" Người đàn ông nhận được mười đô của? Dương Minh, cho nên cũng hưng phấn nói chuyện.
"Nói như vậy, nếu chúng tôi muốn khai thác một mỏ gần đây, thì phải xin phép tướng quân Dayton?" Dương Minh hỏi.
"Cái này thì không cần, nhưng mà…" Nói đến đây, người đàn ông này chợt ngậm miệng lại.
"Nhưng mà sao? Có chuyện gì" Dương Minh tò mò hỏi.
"Haizzz, hai người nhìn xem, tướng quân Dayton cũng được, hay là tướng quân Kevin Adams cũng thế, bọn họ đều rất muốn lên nắm chính quyền, không biết là khi nào khởi binh" Người đàn ông thở dài nói: "Thật ra tôi không nên nói những cái này, nhưng tôi muốn nhắc nhở hai người, đầu tư nhất định phải cẩn thận"
Dương Minh nghe ông ta nói xong, cười nói: "Yên tâm đi, chúng tôi chỉ đầu tư ngắn hạn thôi"
"Đầu tư ngắn hạn thì tốt! Nếu như lâu dài, thì các người phải cẩn thận" Người đàn ông gật đầu nói: "Ở quốc gia chật hẹp nhỏ bé này, lúc nào cũng có nội chiến, không biết khi nào mới có được cuộc sống bình yên"
"Nhanh thôi, ngày này sẽ không quá xa" Dương Minh cười nói.
Người đàn ông này tưởng Dương Minh đang an ủi mình, cho nên cũng không nghĩ nhiều, gật đầu mỉm cười.
"Đúng rồi, chúng tôi muốn gặp tướng quân Dayton, vậy có được không?"
"Nếu như bản thân các người muốn đi gặp tướng quân Dayton, như vậy sẽ có chút khó khăn!" Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Những thương nhân đến đây đầu tư, đều do một phụ tá của tướng quân Daytona, quan quản lý nhân dân Wilcoxon"
"Wilcoxon?" Dương Minh nhíu mày hỏi: "Ở đây không phải thuộc về phạm vi của chính phủ Kars sao?"
"Trên danh nghĩ thì đúng là vậy, nhưng người dân ở đây không nộp thuế cho Kars, mà là nộp cho Wilcoxon"
"Thì ra là vậy" Dương Minh gật đầu, xem ra sự tình không phát triển như dự định, nhưng mà, cũng phải thôi, dùng cái lý do này để gặp được Dayton thì có vẻ hơi gượng ép.
Nhưng mà, mặc kệ thế nào thì mình cũng nên thử một lần, để xem sự tình còn có cơ may hay không.
"Thật ra trong phương diện dân chính, Wilcoxon nói cũng chẳng khác nào tướng quân Dayton nói, chỉ cần ông ta gật đầu, thì các người muốn đầu tư ở đây cũng không có vấn đề, không cần phải xin phép tướng quân Dayton" Người đàn ông sợ Dương Minh sợ rằng Wilcoxon không làm chủ được, cho nên nhấn mạnh.
"Haha, vậy cũng được" Dương Minh cười nói: "Tôi chỉ nghĩ rằng, loại chuyện này nên gặp người phụ trách cao nhất thì tốt hơn mà thôi"
"Đúng vậy, nhưng mà các người cũng nên đi gặp một lần, nói không chừng có thể nhìn thấy tướng quân Dayton" Người đàn ông không biết Dương Minh đầu tư bao nhiêu tiền, nhưng mà khẳng định không phải là con số nhỏ, cho nên nghĩ rằng người ta cẩn thận cũng là bình thường.
Sau khi ăn xong, Dương Minh và Vương Tiếu Yên liền chào tạm biệt hai vợ chồng này, com nước tuy rằng đơn giản, nhưng mà rất ngon miệng, Dương Minh cũng không yêu cầu sơn hào hải sản gì, chỉ cần ăn no bụng là tốt rồi, ít nhất là đỡ hơn phải nhịn đói.
"Xem ra chuyện này không dễ làm rồi&? quot; Dương Minh nói: "Nếu sử dụng lý do đầu tư, hẳn là không thể gặp được Dayton"
"Vậy làm sao đây? Thử một lần xem" Vương Tiếu Yên tuy rằng không nói gì, nhưng mà nàng vẫn hiểu được ý chính của người đàn ông kia nói.
Dương Minh vốn muốn dùng danh nghĩa buôn bán súng đạn để gặp Dayton, nhưng mà ngẫm lại thì thấy nên từ bỏ đi, dù sao thì những thứ này người ta đều có mối làm ăn riêng rồi, đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ khiến cho Dayton cảnh giác, lúc đó càng khó ra tay hơn.
Cho nên cứ chọn lý do đầu tư bình thường để xem thử.
Buổi chiều, dựa vào đánh dấu trên bản đồ và sự chỉ đường của người đàn ông kia, Dương Minh dễ dàng tìm được chổ trú quân của Dayton.
Đây là một chổ trú quân mà xung quanh vô cùng trống trải, gần đó không có bất kỳ một kiến trúc nào, cũng không có chổ để ẩn thân, nếu mà muốn ám sát trong một chổ như vậy quả thật là khó càng thêm khó, trừ phi là dùng tên lửa cho nổ hết toàn bộ, nhưng mà các lực lượng vũ trang ở đây không mua nổi tên lửa, chứ nếu không, cái quốc gia này loạn chắc luôn.
Nhìn thấy địa hình như vậy, Dương Minh và Vương Tiếu Yên trực tiếp bỏ ý định ám sát trong đầu đi, bởi vì điều này là hoàn toàn không có khả năng, trừ phi là biết tàng hình, nếu không thì đã bị người ta quan sát từ một cự ly rất xa.
Giống như bây giờ vậy, Dương Minh còn chưa đến được cửa lớn, thì đã có một chiếc xe jeep cũ nát còn hơn xe của Dương Minh chạy ra, đậu lại cách đó không xa, mấy người lính nhảy xuống xe, ý bảo Dương Minh dừng xe lại.
Dương Minh cũng không muốn gây xung đột gì với họ, bởi vì cái này là một hành động rất không sáng suốt, cho nên Dương Minh làm theo lời của họ, dừng xe, nhảy xuống xe.
"Các người là ai, đến đây làm gì?" Một người hỏi.
"Chúng tôi dự định đến đây đầu tư, chúng tôi muốn gặp tướng quân Dayton!" Dương Minh dùng tiếng anh trả lời, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Người lính kia nhìn nhìn Dương Minh và Vương Tiếu Yên một hồi, rồi gật đầu nói: "Chuyện đầu tư, các người có thể đến gặp tướng Wilcoxon của cơ quan hành chính"
"Tướng Wilcoxon?" Dương Minh do dự rồi nói: "Là như vậy, chúng tôi không quen biết ai ở đây, cho nên chỉ muốn đến gặp người lãnh đạo cao nhất để dễ nói chuyện"
"Không cần! Tướng quân Dayton bận rộn nhiều việc! Không có thời gian gặp các người!" Người lính kia khoát tay nói: "Nơi này là cấm địa quân sự, các người trở về nhanh lên, nếu như còn đi về phía trước, chúng tôi sẽ nổ súng!"
"Được rồi, nếu vậy thì thôi!" Dương Minh lắc đầu, đi về xe, sau đó khởi động xe đi.
Hiển nhiên là đã thất bại rồi, ngay cả căn cứ của người ta còn chưa đến cửa thì đã bị cản lại rồi, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Dayton không phải là người mà ai muốn gặp thì gặp.
Quay đầu xe lại, Dương Min? h rời khỏi nơi trú quân.
"Thất bại rồi" Dương Minh nhún vai nói, tuy rằng đã sớm dự đoán kết quả này, nhưng mà Dương Minh cũng có chút thất vọng, nế như không gặp mặt trực tiếp được, vậy thì rất khó dùng phương thức khác để vào bên trong.
Dương Minh là một sát thủ, không phải là siêu nhân, mặc dù có sự huấn luyện nghiêm ngặt của Phương Thiên, công phu rất tốt, nhưng không thể một đấu một trăm, vả lại cũng không phải là mình đồng da sắt.
Bây giờ xem ra, mình còn chưa vào được bên trong thì đã bị nhiều người ngăn cản rồi, hơn nữa Dương Minh dùng dị năng nhìn vào trong, cũng thấy được tình hình bên trong, càng đi vào sâu thì càng có nhiều người canh gác, còn hơn cả là quân chính phủ nữa. Nếu muốn lẻn vào, trừ phi là biết tàng hình, hoặc là trốn dưới đất, còn không thì sẽ bị người ta phát hiện ra.
Cái này làm tăng độ khó của nhiệm vụ lên, Dương Minh thỏ dài, nếu như vậy thì phải áp dụng phương pháp khác.
"Cái này cũng không sao cả" Vương Tiếu Yên cười nói: "Chúng ta vừa mới đến ngày đầu tiên, nếu như nhiệm vụ mà có thể hoàn thành đơn giản như vậy, thì cũng không đến lượt chúng ta nhận, đã bị người khác giành mất rồi"
"Em nói cũng đúng!" Dương Minh gật đầu.
Vương Tiếu Yên nói rất đúng, hai người chỉ vừa đến một ngày, cũng không cần phải nóng lòng, trước tiên là cần tìm một chổ nghỉ chân đã, sau đó tính lại kế hoạch khác.
Dương Minh lái xe, đưa Vương Tiếu Yên về lại trấn nhỏ trên đường đi, cũng thuộc về phạm vi thế lực của aaa, khu của uy khắc tốn.
Điều kiện kinh thế ở đây rõ ràng là kém rất nhiều so với ở thủ đô, thoạt nhìn có vẻ khá hoang vắng, bởi vì có rất ít người ngoài đến, nên bên trong đều là người dân địa phương.
Tìm nửa ngày mới tìm được một chổ cho thuê, hoàn cảnh cũng không tệ, Dương Minh giao tiền, sau đó cùng Vương Tiếu Yên đi lên nhận phòng.
Hiển nhiên ở đây đã lâu rồi không ai ở, khách đến trấn này hẳn cũng không nhiều, mà chủ nhân của chổ này cũng không kinh doanh phòng cho thuê, mà là nhà ăn, Dương Minh gọi vài món ăn đơn giản, rồi cùng Vương Tiếu Yên lên phòng kiểm tra.
Tuy rằng chổ này không có khả năng có mấy cái thiết bị quay lén hay nghe lén, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Đúng là như vậy thật, sau khi kiểm tra không phát hiện ra được gì.
"Xem ra chúng ta quả thật quá cẩn thận rồi" Vương Tiếu Yên cười tự giễu nói: "Ngay cả phòng tổng thống của Kars mà còn không có thì huống chi chỉ là một căn phòng nhỏ ở một cái trấn hẻo lánh này"
Dương Minh cười cười, nhưng mà ra ngoài cẩn thận vẫn tốt hơn, huống hồ hai người bình thường cũng nói về mấy đề tài nhạy cảm, bị người ta nghe thấy thì không tốt.
Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Minh gọi điện báo cáo tình hình cho Phương Thiên, Phương Thiên chỉ nói rằng, không cần gấp gáp, cẩn thận làm việc là được, rồi không nói thêm gì.
"Sư phụ của anh nói thế nào?" Dương Minh vừa cúp điện thoại là Vương Tiếu Yên hỏi.
"Dặn chúng ta làm việc cẩn thận, không cần gấp gáp" Dương Minh nói: "Còn có thể nói gì?"
"Ông ta cũng không có cách?" Vương Tiếu Yên hỏi.
"Cái này thì anh không có hỏi, nhưng mà dưới tình huống như vậy, ai mà có cách được?" Dương Minh nói: "Chẳng lẽ chờ aaa đưa đầu ra cho chúng ta giết?"
"Hắn đi ra?" Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh nói xong, liền suy tư một chút, rồi trên mặt liền xuất hiện một nụ cười: "Không tồi nha, chờ hắn đi ra! Một chủ ý rất tốt!"
"Chờ hắn đi ra?" Dương Minh ngẩn người: "Ý của em là dụ rắn rời hang?"
Dương Minh đương nhiên không ngu, lập tức hiểu được ý tứ của Vương Tiếu Yên, bởi vì nhân vật như aaa hiển nhiên là không tùy tiện ra ngoài rồi, có rất nhiều chuyện không cần phải tự mình giải quyết, cho nên dù có ra mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Ừ, dụ rắn rời hang!" Vương Tiếu Yên gật đầu, hưng phấn nói: "Chỉ có lúc này mới là cơ hội giết hắn tốt nhất!"
"Suy nghĩ của em cũng tốt, nhưng vấn đề là, dụ hắn ra như thế nào? Bên ngoài có gì hấp dẫn được hắn?" Dương Minh không phải là muốn làm Vương Tiếu Yên quê, chỉ là muốn dụ Dayton ra ngoài không phải là một chuyện đơn giản.
"Cái này đúng là vấn đề đây, cần phải nghiên cứu đã" Vương Tiếu Yên gật đầu: "Dù sao thì vẫn còn thời gian, cũng không cần phải gấp. Nghỉ ngơi trước đã, mấy ngày nay chúng ta không được ngủ ngon chút nào"
Dương Minh gật đầu, để cho Vương Tiếu Yên nằm trên giường, còn hắn dùng điện thoại vệ tinh để gọi cho Lý Cường, kêu bọn họ chuẩn bị một chút, thu dọn mọi chuyện để gặp mình tại châu Phi!
Lý Cường cũng không hỏi nguyên nhân gì, chỉ hỏi cần bao nhiêu người đến, nghe Dương Minh nói là toàn bộ, Lý Cường chỉ trả lời bằng một chữ tốt.
Đối với biểu hiện của Lý Cường, Dương Minh rất hài lòng, cái hắn muốn là sự vâng lệnh tuyệt đối, bây giờ Lý Cường hiển nhiên là đã làm được, vả lại còn tăng thực lực lên rất nhiều.
Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, ở một quốc gia chiến loạn triền miên như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc đề cao thực lực, Dương Minh muốn Lý Cường đến đây, là cũng vì muốn cho bọn họ mạnh lên.