Thật ra, Tiếu Tình cũng nhìn thấy Triệu Oánh có tâm sự, chỉ là hồi nãy ở ngoài đường, cho nên cũng không hỏi được, bây giờ đã về nhà rồi, cũng không cần phải cố kỵ nhiều, do dự một chút rồi hỏi: "Oánh Oánh, em có tâm sự?"
"A… chị Tiếu Tình… chị cũng nhìn ra?" Triệu Oánh không ngờ rằng Tiếu Tình cũng đã nhìn ra, thật ra trong trường phần lớn thời gian Triệu Oánh đều đi với Tiếu Tình, nói Tôn Khiết nhìn ra vẻ mặt tâm sự của nàng cũng là bình thường, còn Tiếu Tình mỗi ngày bận rộn nhiều chuyện, ngoại trừ đi dạy ra còn phải xử lý chuyện trong trường, cho nên bình thường chỉ tiếp xúc với Triệu Oánh lúc ăn cơm và buổi tối thôi.
"Lúc em đi học, luôn thất thần nhìn về nơi xa, rồi còn nhỏ giọng nói chuyện với Tôn Khiết, đừng tưởng chị không thấy" Tiếu Tình cười nói….
"Cài này…." Sắc mặt Triệu Oánh đỏ lên, chợt nhớ lại lúc mình còn đi dạy.
Học sinh bên dưới làm cái gì, thì thầm cái gì thì đứng trên bục giảng đều rõ cả.
"Em cũng đã từng làm cô giáo, hẳn là cũng biết?" Tiếu Tình cầm lấy cái remote trong tay của Triệu Oánh, đặt lên trên bàn, sau đó thả đôi dép lê dưới chân ra, ôm chân ngồi lên trên ghế salon, hỏi: "Có phải là chuyện tình cảm không?"
"A? Cái này mà cũng có thể nhìn ra?" Triệu Oánh thật không hiểu, mình đã làm gì mà bị Tiếu Tình nhìn ra.
"Con gái mà, đến độ tuổi này của em, ngoại trừ tình cảm ra, thì còn có thể là gì?" Tiếu Tình thản nhiên nhìn Triệu Oánh nio1i: "Chị cũng đã từng ở tuổi của em, trừ cái này ra, thì chẳng còn cái gì phiền lòng được cả"
"A… chị Tiếu Tình, chị nói xem, em có phải là quá để ý chuyện tình cảm không? Em hẳn là nên chú ý vào việc học tập" Triệu Oánh suy nghĩ về tình cảm mờ ảo của mình, nhất thời có chút nhụt chí.
Vất vả lắm mới có hy vọng, rồi lại thành thất vọng, luôn mong rằng hy vọng sẽ bù đắp cho thất vọng, vòng đi vòn gla5i, vẫn chỉ còn lại thất vọng, chẳng thể nào thay đổi được gì.
"Nếu như, đứng trên góc độ của một cô giáo mà nói, thì đối với một học sinh như em, hẳn là nên chú trọng vào chuyện học tập, nhưng mà, làm một người bạn, có những lời chị nghĩ là nên nói, tình cảm là một thứ, có đôi khi nếu bỏ lỡ thì cả đời sẽ không tìm lại được" Tiếu Tình cũng nghĩ đến mình… Tống Hằng? Hình như chưa tới cái gọi là yêu… cái mà mình thật sự không thể bỏ qua, chính là hiện tại.
Nhưng mà, tình cảm của mình dành cho Dương Minh, chỉ? có thể bộc lộ trước mặt Tôn Khiết mà thôi, thậm chí ngay cả Triệu Oánh cũng không thể nào kể được, nhưng mà, ít nhất là phải chờ sau khi Dương Minh tốt nghiệp đại học xong, không còn là sinh viên nữa, thì mọi chuyện mới dễ giải quyết hơn.
"Đúng vậy. bỏ lỡ…." Triệu Oánh cũng đá đôi dép đi, cuộn mình lại trên ghế salon, ánh mắt trở nên thất thần.
"Oánh Oánh, em đang nói gì vậy?" Tiếu Tình nhíu mày nhìn Triệu Oánh hỏi.
Triệu Oánh cười khổ nói: "Em đã bỏ lỡ…."
"Đã bò lỡ? Là ý gì?" Tiếu Tình kinh ngạc hỏi.
"Mọi người thế nào rồi? Chơi được mấy vòng rồi?" Tôn Khiết mặc một bộ áo ngủ màu hồng đi ra, đang dùng khăn lau tóc ướt.
"Chơi cái gì chứ, đang thảo luận chuyện tình cảm với Oánh Oánh nè!" Tiếu Tình vẫy vẫy Tôn Khiết tới.
"Không phải là đợi đến tối ngủ mới nói sao, tại sao lại nói trước vậy?" Tôn Khiết vội chạy đến, ngồi lên ghế salon, nói: "" Các người nói đến đâu rồi?"
"Còn chưa nói gì hết, em tự tìm hiểu đi" Tiếu Tình nhún vai: "Đến lượt chị tắm, em và Oánh Oánh chơi đi, chờ chị tắm ra rồi nói"
"Được thôi" Tôn Khiết gật đầu, dùng cái remote tắt TV, sau đó bày đồ chơi ra, bắt đầu phân chia cho Triệu Oánh.
Tâm tình của Triệu Oánh không được tốt lắm, nhưng mà thấy Tôn Khiết hăng hái như vậy, cũng bắt đầu chơi theo, tuy rằng lúc đầu hơi khó khăn, nhưng mà từ từ rồi cũng có cảm giác, và cũng thấy trò chơi dễ hơn nhiều.
Một lát sau, Tiếu Tình đi ra khỏi phòng tắm, đến lượt Triệu Oánh đi tắm, nên Triệu Oánh giao đồ lại cho Tiếu Tình, đi vào trong toilet.
"Dương Minh gần đây có liên hệ với chị không?" Sau khi Triệu Oánh vào toilet, Tiếu Tình mới nhỏ giọng hỏi.
"Không có, hắn không phải đang ở châu Phi xử lý công chuyện sao? Thế nào, nhớ hắn à?" Tôn Khiết cười cười nhìn Tiếu Tình: "Xem ra chị Tiếu Tình của chúng ta cũng gặp phải vấn đề tình cảm rồi"
"Đừng nói lung tung" Tiếu Tình trừng mắt nhìn Tôn Khiết: "Chỉ là lo lắng bình thường thôi, đã lâu rồi không có tin tức mà, lẽ nào em không lo lắng sao?"
"Em hả? Em làm gì mà lo lắng hcu71? Dương Minh bình thường hay tùy tiện, nhưng mà hắn rất lợi hại đó!" Tôn Khiết bây giờ đã càng lúc càng tin tưởng Dương Minh.
"Ừ, cũng đúng" Tiếu Tình cũng đồng ý với quan điểm của Tôn Khiết, quả thật, Dương Minh đã có được sự trầm ổn bình tĩnh cùng năng lực vượt qua những người cùng tuổi rồi, tuy rằng bình thường có vẻ không đứng đắn chút nào.
"Chơi trò chơi đi, bữa nào không có Oánh Oánh ở đây hãy nói về hắn, đừng để cho nàng ta biết… nếu không sẽ rất mất mặt" Tôn Khiết bắt đầu chơi.
"Cái gì mà mất mặt?" Tiếu Tình che miệng cười.
"Cùng một người đàn ông mà không mất mặt sao?" Tôn Khiết hừ một tiếng, nói: "Nhưng mà, em dự định từ bỏ đấy"
Tiếu Tình cũng không cho rằng Tôn Khiết nói thật, Tôn Khiết có thích Dương Minh hay không, bản thân nàng ta cũng nhìn ra, tuy rằng Tôn Khiết không thừa nhận, nhưng mà …
Triệu Oánh đi vào trong phòng tắm, cởi hết quần áo ra, mà cũng không quên lấy điện thoại ra, nàng sợ Dương Minh có gửi tin nhắn mà mình không biết, cho nên sau khi cởi đồ đã lấy điện thoại ra đặt lên trên giá.
Nhưng mà, điện thoại vẫn không nhận được một itn nhắn hồi âm nào, Triệu Oánh đã gửi nhiều tin rồi, nhưng mà vẫn không nhận được gì, ngoại trừ mấy cái tin quảng cáo vớ vẫn ra thì ngày hôm nay chẳng thu được gì cả.
Triệu Oánh khẽ thời dài một tiếng, rồi tắm đơn giản một cái, sau đó đi ra ngoài. Dù sao thì hôm nay cũng thật sự rất mệt mỏi, không bằng cứ tắm cho khỏe, thoải mái dễ chịu một chút thì tốt hơn.
Nhìn thấy Triệu Oánh đi ra khỏi phòng tắm, Tôn Khiết cũng dừng trò chơi lại, phất tay với Triệu Oánh: "Oánh Oánh, lại đây, bọn chị là hai người từng trải, có thể chỉ dẫn cho em một chút, phân tích giúp cho em về thế giới tình củm"
Triệu Oánh dạ một tiêng, rồi 9di đến ghế salon, cũng lau lau tóc ướt của mình, bọt nước rơi tung tóe lên trên áo ngủ.
"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?" Tiếu Tình tiếp tục đề tài, ném trò chơi qua một bên luôn.
Nghe Tiếu Tình nói xong, Triệu Oánh có chút giật mình, nói: "Có một số việc bỏ lỡ, còn có thể quay đầu lại không?"
"Phải xem là chuyện gì đã" Tôn Khiết nói: "Nếu như là loại tình cảm của chị và Tình Tình trước đó, thì bỏ lỡ tốt hơn"
"Em nói là em không muốn bỏ qua!" Triệu Oánh thở dài nói: "Nhưng mà lúc đầu, hắn muốn hôn em, em đã từ chối…."
"Từ chối? Vì sao lại từ chối? Lúc đầu em không thích hắn, về sau mới phát hiện ra đúng không?" Tôn Khiết hỏi.
"Cũng không phải, lúc đó, em chỉ nghĩ là, em lớn hơn hắn, hơn nữa thân phận hai người lại chênh lệch, cho nên…." Triệu Oánh khổ sở nói: "Lúc đó, em có thích hắn, mà hắn cũng thích em…"
"Vậy sau này em mới hối hận, đúng không?" Tôn Khiết lắc đầu nói: "Em có nghe qua câu nữ theo đuổi nam, có gì mà không được chưa?"
"Đúng vậy, lớn hơn thì tính cái gì?" Tiếu Tình cũng không cho là đúng, nàng và Dương Minh cũng là tình huống như vậy, cho nên đối với việc con trai nhỏ hơn con gái cũng có thể chấp nhận được.
"Nhưng mà, lúc đó em chỉ nghĩ như vậy…." Triệu Oánh nói: "Nhưng mà, sau này hắn đã có bạn gái…."
"Có bạn gái? Có bạn gái thì sợ cái gì? Em có thể cạnh tranh mà!" Tôn Khiết cũng không cho là đúng: "Chưa kết hôn, vẫn là chưa hết hy vọng, kết hôn rồi, vẫn có thể là vợ bé mà =))"
"…." Triệu Oánh không biết nói gì, do dự một hồi, rồi lên tiếng: "Hắn có đến mấy người bạn gái lận!"
Tôn Khiết há to mồm ra đủ để ném cả cái nắm tay vào, nghe Triệu Oánh nói xong, xém tí bật ngửa ra! Còn Tiếu Tình bên cạnh thì kinh ngạc như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy! Không phải chứ? Còn có người dũng mãnh vậy sao?
Vốn cho rằng Dương Minh đã ghê gớm lắm rồi, nhưng không ngờ người mà Triệu Oánh thích, lại cũng là một siêu nhân….
"Rất kinh ngạc có phải không…." Triệu Oánh thấy biểu tình của hai người?, còn tưởng rằng hai người vì nghe chuyện Dương Minh có nhiều người bạn gái làm giật mình, vì thế cười nói: "Nhưng mà, hắn rất ưu tú… thế nhưng, em luôn nhắc nhở mình, em không thích hợp với hắn…"
"Sau đó…" Tôn Khiết vô cùng chấn động, không ngờ rằng số phận ba người lại giống nhau như thế, đều yêu một người đàn ông như vậy, tuy rằng bản thân nàng ta cứ khăng khăng rằng mình không thích Dương Minh. (Con gái nói có là không, con gái nói không là có … lá là la)
"Sau đó, … sau đó em phát hiện ra, em không thể quên hắn…" Triệu Oánh nói đến đây, ngượng ngùng nói: "Em có phải là ngốc lắm không?"
"Ngốc? Không hề…" Tôn Khiết làm gì mà dám nói Triệu Oánh ngốc? Nói Triệu Oánh ngốc không phải cũng đang nói bản thân nàng ngốc sao? Loại chuyện như vậy nàng sẽ không làm: "Thích một người, là quyền lợi của em, cũng không phải là việc ngu hay ngốc gì cả…
"Vậy chị nói, em nên làm gì bây giờ?" Triệu Oánh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Có gì đâu, nếu thích, thì cứ theo đuổi hắn, mặc kệ hắn có bao nhiêu người bạn gái chứ?" Tôn Khiết đương nhiên không thể nói với Triệu Oánh về khái niệm một vợ một chồng rồi, nói không chừng thì rất có khả năng tương lai của chính nàng ta cũng sẽ bị hủy trong tay của Dương Minh, cho nên nếu bây giờ mà đứng ra hùng hồ nói về chuyện một vợ một chồng, không phải là tự làm khó mình sao? Cho nên, để cho Triệu Oánh sau này không cười nhạo mình, cho nên Tôn Khiết chỉ đành phải nói như vậy.
"A…" Triệu Oánh không ngờ Tôn Khiết lại nói như vậy, vô cùng kinh ngạc, bình thường, theo Triệu Oánh thấy, Tôn Khiết là một cô gái mạnh mẽ, vô luận là đối với những người theo đuổi nàng hay là người trong công ty cũng như vậy.
Triệu Oánh đã cùng theo Tôn Khiết đến công ty của nàng, khi nàng ta xử lý chuyện của công ty, liền trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ, hơn nữa là một biểu tượng cho nữ quyền, tại sao lại có ý nghĩ như vậy nhĩ?