Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em gái, là em sao? " Khóe miệng của Vương Tung Sơn mấp máy, rốt cục đã mở miệng dò hỏi, trong mắt tràn đầy sự khó tin: "Em. chưa đến? Anh biết mà, em sẽ không chết được. em rốt cục đã trở về rồi, thật tốt quá!"

"Em đương nhiên là chưa chết, tên họ Phương còn chưa chết, thì làm sao em lại đi trước hắn? Em còn phải chờ hắn chết!" Mỹ phụ nhân lạnh lùng cười.

Lúc này, Dương Minh cho dù ngu cũng đã hiểu, người trước mắt này chính là Vương Nhược Thủy, cũng chính là em gái của gia chủ Hồ Điệp gia tộc Vương Tung Sơn! Là tình nhân của Phương Thiên! Dương Minh chợt hiểu, hèn chi cảm thấy người này vừa nhìn liền quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đáo, bây giờ nhìn Vương Tung Sơn, quả nhiên là cũng có chút tương tự.

Thế nhưng, tuy rằng như vậy, Dương Minh lại nghĩ rằng, trong ấn tượng của mình, hình như người giống Vương Nhược Thủy không phải là Vương Tung Sơn, mà là một người khác, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra là ai.

Quả nhiên, sau khi Phương Thiên nghe bà ta nói xong, thần sắc có vẻ phức tạp: "Nhược Thủy."

"Đừng gọi tên tôi, ông không xứng" Mỹ phụ nhân. hẳn nên gọi là Vương Nhược Thủy đi, lạnh lùng mở miệng cắt lời Phương Thiên.

Phương Thiên bị một câu nói của Vương Nhược Thủy làm cho xấu hổ, há mồm ra, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành ngậm miệng lại.

"Em gái, em trở về thì tốt rồi, chúng ta đừng ở đây nữa, nếu đã về nhà, thì mau vào đi!" Vương Tung Sơn đặc biệt kích động, em gái mất tích mấy chục năm, sống chết không rõ, bây giờ chợt xuất hiện trước mặt, điều này làm cho ông vừa mừng vừa sợ, có cảm giác như mình đang nằm mơ.

"Tôi trở về, cũng là vì nghe nói cháu gái sắp đính hôn, nếu không cả đời này tôi sẽ không trở về" Vương Nhược Thủy không thèm nhìn Phương Thiên một cái, coi như là người này không tồn tại trong mắt mình vậy.

Phương Thiên đứng ở đó, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, khuôn mặt già nua đỏ lên, muốn nói cái gì đó, nhưng bị vẻ lạnh lùng của Vương Nhược Thủy làm cho không nói được. Nhưng mà Dương Minh lại cảm thấy buồn cười, Vương Nhược Thủy này, rõ ràng là thương nhớ Phương Thiên, nói cách khác thì vừa rồi cũng không bảo" tên họ Phương lăn ra đây nghênh tiếp" làm gì.

Chỉ là Phương Thiên đi ra rồi, Vương Nhược Thủy là một người phụ nữ, cũng không thể hạ mình xuống được, mặc dù vẫn còn tình cảm với Phương Thiên, Dương Minh không tin Vương Nhược Thủy lần này trở về là vì cháu gái đính hôn mà thôi, nếu như nói muốn gặp cháu gái, thì lúc nào về mà không được? Tại sao lại chọn lúc này?

Huống hồ, nhìn thì nhìn, còn gọi Phương Thiên ra đón làm gì? Nếu như thật sự chỉ để gặp cháu gái, thì Phương Thiên có ở đây hay không có liên quan gì?

Bởi vì, có thể thấy được, trong lòng của Vương Nhược Thủy vẫn không thể quên Phương Thiên, nhưng mà lại không dám trực tiếp nói ra, mượn cháu gái làm cái cớ. Mình có thể nghĩ đến đây, làm sao mà Phương Thiên không nghĩ ra được.

Lão già này bình thường rất khôn khéo, nhưng bây giờ lại có vẻ không biết nên làm sao, cứ trơ mắt ra nhìn Vương Nhược Thủy. Tin rằng qua một hồi thế nào cũng sẽ nghiệm ra được chân lý này.

"Đây là vị hôn phu của cháu gái ta?" Vương Nhược Thủy đi vào bên trong Hồ Điệp bảo, lúc xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Minh.

Lúc này, người kinh ngạc nhất chính là đám đệ tử Vương Khắc Triệu, bọn họ không ngờ rằng, em gái trong truyền thuyết của gia chủ, đột nhiên xuất hiện trong hôm nay!

Như vậy, các đệ tử bị Vương Nhược Thủy đánh một chiêu ngã xuống cũng không còn cảm thấy oan uổng, bọn họ đâu phải là đối thủ của Vương Nhược Thủy?

"Vì này chính là tiểu đồ Dương Minh" Phương Thiên không đợi Dương Minh và Vương Tung Sơn lên tiếng, mà đã chủ động giới thiệu, vừa cười vừa nói. Hẳn là ông ta cũng đã nghiệm ra được đạo lý bên trong rồi! Dương Minh có chút bội phục chỉ số thông minh của Phương Thiên, quả nhiên là lợi hại, chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà đã có thể suy nghĩ cẩn thận rồi, nắm chặt thời cơ lấy lòng Vương Nhược Thủy!

Nhưng mà, loại người như Phương Thiên hay Vương Tung Sơn, bản thân là sát thủ, vốn sẽ không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, tuy rằng vừa rồi nhìn thấy Vương Nhược Thủy còn chưa chết, trong lòng vui mừng không gì sánh bằng nhưng mà sau khi bình tĩnh lại, Phương Thiên cũng đã cẩn thận suy nghĩ về nguyên nhân xuất hiện của Vương Nhược Thủy!

Nếu Phương Thiên không thông minh, thì không có khả năng trở thành vua sát thủ một đời, cho nên ông ta rất nhanh hiểu được suy nghĩ trong lòng của Vương Nhược Thủy.

Phương Thiên âm thầm vui vẻ, lần này Vương Nhược Thủy trở về, có lẽ sẽ không bao giờ rời bỏ mình nữa, nhưng cái quá trình này, sợ rằng cần một phen khó khăn, tuy rằng bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng mà dù sao lúc đầu cũng là Phương Thiên dứt bỏ người ta, bây giờ nếu dễ dàng hòa hảo lại, thì mặt mũi của Vương Nhược Thủy sẽ để đi đâu? Đàn bà mà, ít nhất cũng cần một cái cớ!

Nhưng mà, Phương Thiên cũng rất vui vẻ sáng tạo ra một cái cớ, trong lòng ông ta vốn có hổ thẹn rồi, lần này ôm cái suy nghĩ này trong đầu, không đánh trả cũng không chạy trốn nữa, Vương Nhược Thủy nói cái gì thì nghe cái đó, dù sao thì da mặt của Phương Thiên bây giờ cũng đã dày hơn hồi mấy chục năm trước rồi, căn bản là không quan tâm đến xung quanh. Đương nhiên, đồ đệ Dương Minh của ông ta còn có da mặt dày hơn nữa, trò hơn thành mà.

Trước khi vào phòng, có cơ hội mượn Dương Minh làm đề tài nói chuyện vơi Vương Nhược Thủy, đem những hoài niệm và tình cảm của mình với Vương Nhược Thủy nói ra, làm sao mà Phương Thiên có thể bỏ qua?

Nhìn Vương Nhược Thủy trước mắt, tuy rằng đã bốn mươi, nhưng mà không khác gì một người vừa ba mươi cả, không có vẻ gì già đi, Phương Thiên càng mừng rỡ không ngớt, lần này đã quyết định chủ ý rồi, cuối cùng phải ôm mỹ nhân về nhà.

"Đồ đệ của ông, thật ra cũng không tồi" Vương Nhược Thủy không thèm để ý đến Phương Thiên, tuy rằng giọng nói nghe không được tốt, nhưng mà cũng biểu lộ được, bà ta thật sự không phải là không thèm để ý đến Phương Thiên: "Nhưng mà tôi thật sự không rõ, một đồ đệ như vậy, tại sao có thể do một sư phụ rác rưởi dạy nên?"

Phương Thiên cười gượng hai tiếng, không phản bác, mà chỉ dựa theo ý tứ của Vương Nhược Thủy trả lời: "May mắn cao thôi!"

"Nhưng mà, tuy rằng đồ đệ của ông thoạt nhìn cũng được, nhưng mà ai biết hắn có dùng được hay không?" Vương Nhược Thủy nói đến đây, ánh mắt nhìn về hướng Dương Minh: "Nếu muốn cưới cháu gái của ta, như vậy phải có bản lĩnh mới được! Nếu muốn cưới, phải qua cửa của ta!"

"?" Dương Minh sửng sốt, khó hiểu nhìn Vương Nhược Thủy, bà ta không biết chuyện mình đến từ hôn sao?"

"
Chúng ta so một chút, thắng ta, thì có thể cưới con gái Vương gia!" Vương Nhược Thủy nhìn Dương Minh, nói: "Nếu không thắng được ta, thì chỉ có thể trách tên sư phụ ngu ngốc của ngươi, không dạy dỗ ngươi tốt!"

Dương Minh nghe Vương Nhược Thủy noi xong, thầm nghĩ, cái này không phải là gây xích mích sao? Cũng may mình không có cưới cháu gái của bà ta, nếu không thì đánh thua, chắc chắn là Phương Thiên sẽ bị Vương Nhược Thủy châm chọc đến chết.

"
Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi." Dương Minh cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng hơn, không thể để chuyện này tiếp tục hiểu lầm.

"
Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì?" Dương Minh vừa nói xong, Vương Nhược Thủy liền có chút khó hiểu.

"
Tiền bối, con lần này đến đây, thật ra không phải là để đính hôn với cháu gái của ngài, mà là đến từ hôn, đều là Phương Thiên sư phụ và Vương Tung Sơn tiền bối có thể làm chứng cho con, bọn họ cũng biết" Dương Minh nói.

"
Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn từ hôn?" Vương Nhược Thủy nghe Dương Minh nói xong, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia sát khí: "Ngươi biết trên đời này ta hận nhất người nào không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK