"Lấy lòng" Hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã có chút khó hiểu, chẳng qua nếu không có bất lợi gì cho mình, bọn họ liền ký hợp đồng với Tống Hàng.
Tống Hàng sau khi ký hợp đồng xong mới thở dài một hơi. Cả đêm qua hắn không ngủ ngon, muốn mau chóng ký hợp đồng, miễn cho Dương Minh thấy hắn làm việc không kịp thời, tới tìm hắn, vậy thì xong rồi.
Mặc dù hiệu trưởng Hàng và phó hiệu trưởng Mã cũng kỳ quái tại sao Tống Hàng lại trở nên cung kính như vậy. Nhưng Tiếu Tình không muốn nhiều lời, bọn họ cũng không hỏi nhiều. Ký hợp đồng xong rồi, công việc của bọn họ đã xong.
Dương Minh rất hài lòng với thái độ của Tống Hàng. Hai hôm nay, cứ đến trưa là Tống Hàng lái xe đến trước cổng trường, cầm một túi thịt dê nướng, đứng đợi Dương Minh xuất hiện.
Cho dù Dương Minh ra muộn, Tống Hàng vẫn nở nụ cười nghênh đón, không hề có vẻ gì bất mãn.
"Ông nội, cháu thấy dê nướng quán này rất ngon, hôm nay mua hai xâu cho ông, còn có thịt trâu nướng, nhiều mỡ rất ngon. Cháu cũng mua hai xiên cho ông nếm thử. Nếu ăn ngon, mai cháu sẽ mua nhiều một chút" Tống Hàng đưa túi thịt trong tay cho Dương Minh: "Ừ, biểu hiện không sai" Dương Minh gật đầu, khen Tống Hàng một câu.
"Nên mà, nên mà. Ông là ông nội, cháu là cháu" Tống Hàng nịnh nọt nói. Mấy hôm nay Tống Hàng thấy Dương Minh đã không tức giận, nói chuyện cũng tốt, cho nên hắn có suy nghĩ mới.
Hai đại thần võ lâm không được, không thể dựa vào được. Dương Minh mới là cường giả chân chính, là người tàn nhẫn. Mình nếu có quan hệ tối với Dương Minh, như vậy sau này nếu gặp phiền phức gì sẽ nhờ Dương Minh giải quyết sẽ không vấn đề gì. Ông giúp cháu là chuyện hiển nhiên. Cho nên Tống Hàng biểu hiện rất tốt.
"Mai mày không cần đến" Dương Minh nhìn Tống Hàng, nói.
"Hả? Ông nội, ông ghét cháu?" Tống Hàng càng hoảng sợ, tưởng rằng mình làm sai cái gì.
"Mày nghĩ nhiều quá. Tao rất hài lòng với biểu hiện của mày mấy hôm nay, tha cho mày mấy ngày" Dương Minh nói: "Dù sao mày cũng là tổng giám đốc công ty, không thể luôn đi mua đồ ăn cho tao"
"Không có gì, không có gì, ông nội, cháu hầu hạ ông là bình thường" Tống Hàng nhếch miệng cười, xem ra mình cố gắng đã có hiệu quả,
"Lúc nào tao muốn ăn sẽ gọi cho mày" Dương Minh nói: "Mày bảo thư ký đưa đến cho tao là được"
"Vậy đâu được, cháu tự mình đến" Tống Hàng không dám chậm trễ. Bây giờ, Dương Minh là ngọn Thái Sơn trong mắt hắn, là ngọn núi không thể vượt qua.
Trong mắt hắn, Dương Minh chính là thần. Tại sao, bởi vì thân phận của Dương Minh là một sinh viên bình thường. Nhưng Tống Hàng biết, Dương Minh tuyệt đối không chỉ là một sinh viên, có sinh viên nào lợi hại như vậy không?
Tống Hàng đột nhiên nghĩ đến một quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc lúc rảnh rỗi trước kia. Cái gì là cao thủ võ lâm ở trong trường, bên trong nói chính là một người tàn nhẫn giấu mình trong trường học.
Dương Minh nhất định là người như vậy. Người tàn nhẫn bây giờ đều thích đến trường học. Truyện trên mạng không phải cũng viết như vậy sao? Cho nên Tống Hàng cảm thấy Dương Minh nhất định là một người cực kỳ lợi hại, không biết chừng là người tu chân. Cho dù là không phải cũng chính là sát thủ.
Đừng có mà nói, tiểu tử Tống Hàng này suy nghĩ thật mạnh, không ngờ lại đoán ra được thân phận thật sự của Dương Minh. Chẳng qua hắn không dám mở miệng hỏi Dương Minh, vậy chẳng khác gì muốn chết. Chẳng may Dương Minh giết hắn diệt khẩu, như vậy được không bằng mất.
"Ông nội, ông còn có gì sai bảo không?" Tống Hàng cung kính hỏi.
"Tạm thời không có. Đúng, hai đại thần bên cạnh mày là từ đâu mà có?" Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Trước đây Tống Hàng nhất định không có hai người này. Nếu không với tính cách của Tống Hàng, lần trước đã có hai người này, như vậy sẽ không để lâu mới đối phó mình. Như vậy lý do chỉ có một, hai người này gần đây mới xuất hiện.
"Ách." Tống Hàng do dự một chút, liền nói ngay ra sự thực. Hắn không dám giấu Dương Minh: "Không giấu ông nội, hai người này mới theo cháu, là ông chủ Vương phái đi giúp cháu"
"Ông chủ Vương? Ông chủ Vương nào?" Dương Minh nhíu mày.
"Vương Tích Phạm, Lão Đại tập đoàn Hùng Phong Vương thị" Tống Hàng chi tiết đáp: "Mới quen mấy hôm trước"
"Vương Tích Phạm?" Trên miệng Dương Minh lóe lên một tia cười lạnh: "Hắn tại sao muốn phái hai người đó cho mày? Là hắn bảo mày tìm tao báo thù?"
"Hắn? Hắn bảo cháu tìm ông? Hắn biết ông? Ông nội" Tống Hàng ngạc nhiên hỏi.
"Không biết" Dương Minh thản nhiên nói: "Ý của tao là hắn phái hai đại thần cho mày làm gì?"
"Thực ra hắn đang muốn nhờ cháu." Tống Hàng không dám giấu. Mặc dù buôn lậu là chuyện lớn, nhưng không đáng gì so với mạng mình. Tống Hàng cảm thấy chỉ cần Dương Minh hỏi, mình trả lời, như vậy Dương Minh nhất định sẽ cao hứng: "Vương Tích Phạm muốn nhờ cháu để buôn lậu."
"Buôn lậu?" Dương Minh nhìn Tống Hàng, nói: "Tao không nghe nhầm chứ? Vương Tích Phạm muốn buôn lậu? Công ty hắn có quan hệ gì với xuất nhập khẩu?"
"Đó là bề ngoài, Vương Tích Phạm trước kia vẫn buôn lậu, nghe nói đã hợp tác với người tiền nhiệm của chấu" Tống Hàng vội vàng nói.
Dương Minh gật đầu, nhìn Tống Hàng, thản nhiên nói: "Tao biết rồi, chuyện của tao, mày sẽ không nói với Vương Tích Phạm kia chứ?"
"Nói với hắn làm gì? Ông là ông nội, hắn là cái mẹ gì" Tống Hàng vội vàng lắc đầu nói: "Yên tâm đi, ông nội, thân phận thật sự của ông nội, cháu không dám tiết lộ"
"Thân phận thật của tao cái gì?" Dương Minh ngạc nhiên, sao giống như mình đang nằm vùng vậy?
"Ông là một người tàn nhẫn" Tống Hàng nói: "Ông biển hiện chỉ là một sinh viên, cháu hiểu rõ."
Dương Minh không còn gì để nói, xem ra Tống Hàng làm đảo lộn thân phận của hắn rồi. Thân phận chính thức của hắn chính là sinh viên. Chẳng qua Dương Minh cũng không muốn giải thích, Tống Hàng muốn nghĩ thế nào thì tùy.
Chẳng qua vì thấy Tống Hàng biết tôn kính mình, Dương Minh quyết định mở lời nhắc nhở một chút: "Vương Tích Phạm kia không phải kẻ tốt đẹp gì, mày phải cẩn thận đó. Đừng để khi hắn ngã, đến lúc đó tao không thể nào giúp được mày"
"Hả?" Tống Hàng sửng sốt, chẳng qua lập tức rõ ràng, thầm nghĩ Dương Minh có thù oán với Vương Tích Phạm. Đúng, may là mình lắm miệng nói chuyện này ra, nếu không về sau mình chết như thế nào cũng không biết.
Chẳng qua nếu Dương Minh có thù oán với Vương Tích Phạm, vậy thì hay rồi. Tống Hàng lập tức bắt đầu ra vẻ chân thành: "Ông nội, ông yên tâm, ông muốn thịt Vương Tích Phạm, cháu sẽ nằm vùng cho ông, chơi trò vô gian đạo với hắn. Hai ông cháu chúng ta thịt chết con mẹ nó"
Dương Minh thực ra không sợ trở mặt với Vương Tích Phạm. Dù sao sớm muộn gì hai người cũng chạm mặt, hắn nếu như biết mình đưa thằng anh trai của hắn vào tù, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Mà Dương Minh cũng căn bản không định tha cho Vương Tích Phạm. Cho nên dù Tống Hàng nói gì với Vương Tích Phạm cũng không quan trọng.
Nhưng xem ra Tống Hàng sẽ không nói ra, hắn hình như rất sợ mình.
"Ừ, chuyện này để sau hãy nói. Tao chỉ nhắc nhở mày, mày tự biết mà làm" Dương Minh thản nhiên nói.
"Yên tâm đi, ông nội, cháu biết làm như thế nào" Tống Hàng nói.
Đuổi Tống Hàng đi, Dương Minh nhíu mày, thì ra Vương Tích Phạm cũng không phải kẻ đứng đắn gì. Đây cũng là lý do để Dương Minh thịt hắn.
Thời điểm cuối năm là lúc tội phạm hoạt động mạnh nhất. Cướp, trộm, hiệu quả gây án cao hơn bình thường rất nhiều.
Trần A Phúc rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu đi gây án trên đường.
Hôm nay hắn muốn đến bệnh viện nhân dân số một Tùng Giang, dọa người ở đây mới có thể tìm được cảm giác.
Tâm lý biến thái của Trần A Phúc làm hắn phải ẩn nhẫn đến cực hạn. Hắn muốn phát tiết. Đúng thế, đã lâu lắm rồi hắn không đi dọa người. Sau lần dọa Vương Chí Đào, đã là bốn năm tháng.
Trần A Phúc cầm mặt nạ quỷ mới làm ra, mặc một bộ áo choàng màu đen, lén lút biến mất trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, bệnh viện nhân dân số một Tùng Giang truyền ra một lời đồn kinh khủng, rất nhiều người ban đêm đi Wc đã gặp quỷ.
Nếu là nơi khác thì còn có thể là lời đồn vô căn cứ. Nhưng đó là bệnh viện, âm khí rất nặng, cho nên rất nhiều người tin.