Dương Minh ngẩng đầu lên, thấy là một cô bé cầm hoa đang nhìn mình đầy đáng thương.
"Bao nhiêu tiền?" Dương Minh hỏi.
"Mười. mười đồng" Cô bé cẩn thận nói.
Đêm noel hoa sẽ đắt hơn bình thường, Dương Minh cũng biết như vậy. Hắn thấy cô bé đáng thương, vì vậy nói: "Như vậy cho một bông đi"
Vừa nói Dương Minh liền móc ra mười đồng.
"Đại ca ca, anh có thể mua mấy bông được không." Cô bé vội la lên: "Xin anh, hôm nay em mới bán được sáu bông, bán được ít, tối sẽ bị đánh"
"Ai đánh?" Dương Minh nhíu mày: "Em có ý gì thế?"
"Em. đại ca ca. anh đừng hỏi" Lúc cô bé nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về chiếc ghế dài cách đó không xa.
Dương Minh nhìn theo ánh mắt cô bé, chỉ thấy một thằng đàn ông mặt mày hung dữ ngồi trên ghế hút thuốc, thi thoảng nhìn khắp xung quanh. Dương Minh lập tức hiểu rõ. Người này nhất định là thằng cầm đầu một nhóm các em bé đi bán hoa. Các em bé bán hoa ở đây hiển nhiên không chỉ có một người.
Dương Minh thở dài, chuyện này, hắn mặc dù muốn quản, nhưng cũng bất lực. Mình nếu ra mặt, thằng kia tuyệt đối sẽ nói cô bé này là con gái hắn, hoặc là chối bay. Chẳng qua Dương Minh cũng không định cứ như vậy bỏ qua cho hắn.
"Trương Tân, Điền Đông Hoa, lại đây mua cho bạn gái" Dương Minh gọi một tiếng.
Dương Minh đã mua cho Trần Mộng Nghiên, Điền Đông Hoa và Trương Tân hiển nhiên cũng bỏ được tiền, chuyện liên quan đến mặt mũi như vậy, ai lại không làm chứ.
Trần Mộng Nghiên là người đầu tiên được nhận hoa trong đám người, nàng rất vui. Cho nên Trần Mộng Nghiên hào phòng một lần, nhỏ giọng nói với Dương Minh:
- Dương Minh, Chu Giai Giai còn không có hoa, nếu chỉ có mình cô ấy không được nhận sẽ rất xấu hổ, hay là anh mua một bông cho cô ấy đi"
"Dát" Dương Minh ngạc nhiên, mua hoa cho Chu Giai Giai? Nói đùa gì thế. Chẳng qua thấy ánh mắt tha thiết của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh lại không tiện từ chối. Bỏ đi, hiếm khi Trần Mộng Nghiên hào phóng một lần. Dương Minh gật đầu nói: "Được rồi"
Vì vậy, Dương Minh lại lấy mười đồng mua một bồng hoa hồng, cô bé hiển nhiên rất vui, lại bán được một bông nữa.
"Tặng bạn" Dương Minh cầm hoa đến trước mặt Chu Giai Giai.
"A." Chu Giai Giai lập tức không thể tin nổi, vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lại vừa kích động, lại có chút do dự. Sao Dương Minh lại làm như vậy? Không phải đang trêu mình chứ?
Hạnh phúc đến quá nhanh, Chu Giai Giai lại cảm thấy có chút không thật. Mặc dù nàng vừa nãy cũng nghe được lời Trần Mộng Nghiên nói với Dương Minh, biết đóa hoa này không có ý nghĩa đặc biệt, chỉ là sợ mình xấu hổ nên mới mua tặng.
Nhưng Chu Giai Giai lại hiểu rõ tính cách của Dương Minh. Thái độ của Dương Minh với mình như thế nào, nàng hiểu rất rõ. Dương Minh có thể mua hoa tặng nàng, nói rõ quan hệ giữa hai người đã có dấu hiệu hòa hoãn.
Chẳng qua một lần nữa Chu Giai Giai cũng hiểu được vị trí của Trần Mộng Nghiên trong trái tim Dương Minh. Đúng vậy, vị trí của cô gái này trong lòng Dương Minh, không thua gì Tô Nhã.
Nói cách khác, nếu được Trần Mộng Nghiên chấp thuận, vậy sẽ không còn cách mục tiêu sống của mình bao nhiêu. Dù nói như thế nào, Tô Nhã đã là quá khứ. Bây giờ Trần Mộng Nghiên mới là người yêu của Dương Minh. Cho nên Chu Giai Giai hiểu mình phải điều chỉnh kế hoạch một chút. Tô Nhã, sau này mong cô ấy tha thứ cho mình là được.
Chu Giai Giai run rẩy nhận lấy đóa hoa hồng mà Dương Minh tặng, kích động không biết nói gì cho phải. Vương Tuyết cười cười, nhìn Chu Giai Giai nói: "Giai Giai, bạn sao lại run lên thế, lạnh à?" Vừa nói liền nháy nháy mắt với Chu Giai Giai.
Dương Minh cũng đang định hỏi câu này, không nghĩ đến Vương Tuyết lại nói ra trước.
Được Vương Tuyết ám chỉ, Chu Giai Giai vội vàng giấu tâm trạng của mình. Đúng Trần Mộng Nghiên còn ở ngay trước mặt, mình không thể nào để lộ có gì không ổn. Nếu không tình hữu nghị mới thành lập với Trần Mộng Nghiên sẽ lập tức tan vỡ.
Nếu Trần Mộng Nghiên có ý đề phòng mình, vậy tất cả cố gắng trước đây sẽ như nước chảy ra biển. Chu Giai Giai đột nhiên hiểu ra, vội vàng nói: "Đúng, hơi lạnh chút. Ha ha, mặc hơi mỏng"
Dương Minh không hề nghi ngờ gì nàng, gật đầu, không nói gì nữa. Mà Chu Giai Giai lại nắm chặt đóa hoa, sợ hoa sẽ biến mất. Hơn nữa thi thoảng lại nhìn đóa hoa, trên môi hiện lên nụ cười không dễ phát hiện.
Vương Tuyết thầm thở dài. Chu Giai Giai, bạn sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy. Một bông hoa mà thôi, hơn nữa cũng không phải người ta cố ý mua cho bạn, thế mà làm bạn cao hứng đến thế.
Đúng thế, Chu Giai Giai bây giờ đúng là xúc động muốn ngất, cảm giác hạnh phúc đột nhiên ập đến làm người ta không thể chống đỡ. Chu Giai Giai rất dễ thỏa mãn. Giống như một cô nữ sinh khát vọng hạnh phúc bao năm, một chút vui mừng sẽ làm cho nàng hạnh phúc rất lâu.
Chu Giai Giai cảm thấy mình hôm nay đúng là không uổng công. Ít nhất nhận được một đóa hoa. Mặc dù bình thường Chu Giai Giai được không ít người tặng hoa, chẳng qua Dương Minh tặng sao có thể giống những người kia. Mặc dù chỉ có một bông, nhưng Chu Giai Giai lại thấy như vật báu vậy.
Nhân lúc đi đến rạp chiếu phim, Dương Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Phi. Chuyện ép trẻ con bán hoa nên để cảnh sát xử lý.
"Alo, Trần thúc, cháu là Dương Minh" Dương Minh nói.
"Ồ? Dương Minh à, muôn như vậy, tìm chú Trần có chuyện gì?" Trần Phi hỏi.
"Ha ha, Trần thúc, chuyện là như thế này. Vừa nãy cháu ở cạnh quán Kentuckey trên đường Hoa Biển, mua một bông hoa, cháu phát hiện đứa bé đó giống như một tổ chức tội phạm khống chế. Hơn nữa gần đó còn có một vài đứa bé bị bức bách" Dương Minh nói: "Cháu nghi ngờ kẻ ép đám trẻ bán hoa ở gần đây"
"Ồ? Cháu đang trên đường Hoa Biển? Mua hoa? Đi chơi với bạn gái hả?" Trần Phi hỏi một câu.
"Ha ha, đúng ạ" Dương Minh cười nói.
"Cùng với bạn học hồi cấp ba hả? Chính là lớp phó học tập đúng không?" Trần Phi lại hỏi một câu.
"Vâng" Dương Minh gật đầu, không hiểu tại sao Trần Phi lại hỏi như vậy.
"Ồ, bọn cháu hòa giải rồi à?" Trần Phi hỏi tiếp: "Đúng, lần trước chú bảo cháu mua cái đó có hiệu quả không?"
"Có. Chẳng qua chú Trần, chú bây giờ có phải nên quan tâm đến vấn đề mấy đứa bé kia hay không? Sao chú luôn cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của cháu thế" Dương Minh toát mồ hôi.
"Ồ, đã ghi lại rồi. Hạ Tuyết sẽ mang cảnh sát đến" Trần Phi nói: "Chẳng lẽ cháu còn muốn chú Trần tự mình dẫn đội sao? Án này không lớn mà"
"Ồ, chị Hạ Tuyết đi ạ, vậy cũng được ạ" Dương Minh thầm nghĩ, cô nàng bạo lực Hạ Tuyết này ghét ác như thù, có lẽ tên kia đen đủi rồi.
"Ha ha, vậy chú không quấy rầy cháu, cháu chơi vui vẻ" Trần Phi dặn dò: "Đúng, Dương Minh, con người chú vẫn khá phản đối các hành vi trước hôn nhân. Cháu đừng làm chú thất vọng đó"
"Cái gì?" Dương Minh kinh ngạc dập máy. Thầm nghĩ chú Trần này sao còn quan tâm đến chuyện của mình hơn cả bố mẹ? Hành vi trước hôn nhân? Chú quản làm gì? Đâu có phạm pháp.
"Dương Minh, anh gọi điện cho ai đó?" Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng hỏi.
"Ồ, gọi điện báo cảnh sát" Dương Minh không có gì phải giấu: "Đúng, em có phát hiện thấy không, cô bé bán hoa kia hình như bị người ép"
"Vâng, em lúc ấy cũng cảm thấy kỳ quái, anh nói như vậy, em cũng cảm thấy như vậy" Trần Mộng Nghiên gật đầu, sau đó nói với Dương Minh: "Anh chờ em chút, em gọi điện về nhà"
Dương Minh cũng không cảm thấy gì, vì vậy gật đầu. Trần Mộng Nghiên gọi điện về nhà, Dương Minh hiển nhiên không tiện nghe lén, vì vậy cố ý bước nhanh.
Trần Mộng Nghiên hết sức thiện lương, nghe thấy cô bé này bị người ép, trái tim đồng cảm lập tức đập mạnh. Mặc dù Dương Minh đã báo cảnh sát, nhưng Trần Mộng Nghiên sợ bên cảnh sát không coi trọng, vì vậy liền gọi điện cho bố.
"Bố, con là Trần Mộng Nghiên" Trần Mộng Nghiên nói.
"Ồ? Mộng Nghiên nhả, sao thế? Tìm bố có chuyện gì?" Trần Phi kỳ quái. Sao Dương Minh vừa dập máy, con gái lại gọi? Chẳng lẽ hai đứa không đi cùng nhau? Không đúng, Dương Minh không phải nói ở cạnh nhau sao? Chẳng lẽ còn có người khác?
"Cái này. con có chuyện muốn nói với bố" Vì vậy Trần Mộng Nghiên nói chuyện cô bé bán hoa ra một lần.
Trần Phi nghe xong không khỏi tức cười. Xem ra con gái và con rể đều trọng nghĩa đó chứ.
"Mộng Nghiên, bố đã nhận được tin báo, đã phái cảnh sát đến. Con không cần lo lắng" Trần Phi cười cười: "Đúng, Mộng Nghiên, con ở đâu thế? Đi cùng ai à?"