Tới cửa phòng của Tôn Khiết, Tiếu Tình ấn lên chuông cửa.
Tôn Khiết vừa mới ngủ không bao lâu thì lại nghe được thanh âm của chuông cửa, không khỏi hơi phát cáu, ban đêm ban hôm thế này rồi, ai còn tới kêu cửa chứ? Mình thật vất vả mới trở về thành phố Tùng Giang nghỉ một đêm đã có ai tìm đến cửa? Chẳng lẽ là người của công ty vật nghiệp tới giục đóng tiền?
Không thể nào nha, mình đang ở phòng của nhà này là do công ty mình phụ trách, công ty vật nghiệp tuy rằng nhận thầu cho công ty Danh Dương nhưng quản lý vật nghiệp bên kia cũng biết quan hệ của mình và Dương Minh không phải là nông cạn, cho dù có tìm mình cũng không có cái đạo lý gọi lúc nửa đêm nửa hôm thế này!
Tôn Khiết mặc dù hơi không muốn rời giường, nhưng thật bất đắc dĩ là tiếng chuông cửa cứ vang lên không dứt, Tôn Khiết thật sự không có cách nào, chỉ có thể phủ thêm đồ ngủ lên người đi tới cửa phòng, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo rồi hỏi:
- Là ai vậy nha?
- Khiết, là chị, mở cửa nhanh! - Tiếu Tình nói.
- Hả? Tình Tình? - Tôn Khiết nghe được tiếng người ngoài cửa thì không khỏi sửng sốt, cẩn thận chăm chú nhìn lại, quả nhiên là Tiếu Tình và Dương Minh! Đã đứng ở cửa rồi!
Tôn Khiết thật là hơi bất đắc dĩ, tại sao sau khi mình đã cự tuyệt họ còn giết tới cửa chứ? Theo lý thuyết, với tính cách của Tiếu Tình thì sẽ không tán thành chuyện ba người hoan hảo cùng một chỗ, tuy rằng cũng đã từng trải qua tình huống như thế nhưng cũng là tại mình cùng Dương Minh liên thủ mới chịu vào khuôn. Làm sao hôm nay Tiếu Tình chủ động như thế chứ?
Tuy rằng nghi ngờ nhưng Tôn Khiết vẫn mở cửa phòng ra, người cũng đã tới rồi, chẳng lẽ lại không cho người ta vào?
- Tại sao hai người lại tới đây thật nha? Em đã đi ngủ rồi…
Tôn Khiết buồn ngủ tới díp cả mắt lại, mơ mơ màng màng oán giận nói. Bởi vì người đến là Dương Minh và Tiếu Tình, cũng không phải là người ngoài, cho nên ngay cả đồ ngủ Tôn Khiết cũng lười mặc lại, bộ ngực to lớn trực tiếp bại lộ trong không khí, nhưng cũng không thèm che lại.
Tiếu Tình thấy bộ dạng của Tôn Khiết không khỏi hơi buồn cười:
- Em ở nhà cũng mặc như thế à? Không mắc cỡ sao?
- Ở trước mặt hai người còn giả dạng thanh thuần cái nỗi gì? - Tôn Khiết một chút cũng không thèm để ý:
- Cho dù mặc vào thì chẳng phải tý nữa cũng phải cởi ra sao? Ra vẻ phiền phức như thế, còn không bằng không mặc cho xong!
- Ha ha, nói cũng đúng! - Dương Minh gật đầu, đồng ý nói.
- Em nói này, hai người hơn nửa đêm giết tới cửa chẳng không phải tìm em làm chuyện kia sao? Hai người có thật đã nghiện…
Tôn Khiết hơi bất đắc dĩ ngồi lại trên giường, duỗi lưng một cái:
- Mệt chết em rồi…
- Khiết, em hiểu lần rồi, bọn chị tới tìm em là thật sự có chuyện! - Tiếu Tình hơi dở khóc dở cười:
- Nếu không em cho rằng giữa chị và em còn phải kéo cả đoàn tới đây tìm em để làm gì?
- Thật sự có chuyện? - Tôn Khiết có chút không tin nhìn Tiếu Tình:
- Đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì? Không để ngày mai nói được sao?
- Chuyện rất quan trọng, chị nghĩ, để cho em sớm biết cũng tốt! - Tiếu Tình gật đầu, hết sức trịnh trọng nói.
Tôn Khiết thấy vẻ mặt của Tiếu Tình rất là nghiêm túc, một chút cũng không giống nói đùa nên cũng tin hơn nửa:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Trước tiên em mặc quần áo lại, trước ngực em cứ phát sáng không sợ làm cho chị hoa mắt à?
Tiếu Tình nhìn Tôn Khiết cứ chẳng mặc gì trên người như thế thì cảm thấy hơi chướng mắt trách mắng.
- Cũng không phải là chưa từng xem? Người nào chưa xem người nào nha? - Tôn Khiết bĩu môi:
- Em không mặc đâu, phiền toái chết đi được, em chui vào trong chăn, chị cũng không nhìn thấy nữa!
Vừa nói, Tôn Khiết vừa kéo một cái chăn trùm lên trên người.
- Tình Tình, hay là nằm lên giường đi? Anh cũng mệt lắm rồi, chẳng nhẽ chúng ta cứ đứng như thế?
Dương Minh đang xem đã hơi động tâm, nhìn thấy Tôn Khiết chui vào trong chăn thì hơi không cam lòng, cho nên mặt dày mày dạn đề nghị.
- Dương Minh! Chúng ta đang nói chính sự mà, anh có thể đứng đắn một chút hay không? Vừa rồi lúc nói với em anh cũng đâu có quậy phá như vậy?
Tiếu Tình trợn mắt nhìn Dương Minh một cái, nhưng mà nàng lại không nghĩ đến, lúc mà Dương Minh nói với nàng thì cũng là sau khi chấm dứt mới nói, chứ không phải là ở loại tình huống bây giờ.
Dương Minh cũng không để ý đến lời của Tiếu Tình, trực tiếp cởi quần áo ra, leo lên giường của Tôn Khiết, vén chăn của nàng lên, trực tiếp chui vào trong, từ phía sau ôm lấy Tôn Khiết. Tôn Khiết cũng không phản kháng, ngược lại hơi hưởng thụ cảm giác như vậy, trên mặt cũng không kìm nổi hiện lên màu hồng. Tiếu Tình thật muốn mắng Tôn Khiết một trận, đã đến lúc nào rồi, điên hết rồi sao? Nhưng mà cuối cùng mắng không được, nàng cũng biết đây là phản ứng bình thường của Tôn Khiết, thở dài nói:
- Nếu không, hai người cứ giao lưu trao đổi trước đi, em vào toilet đợi một lát được không?
- Tình Tình, chị cũng đến đi, em bây giờ cũng hơi mệt mỏi, không muốn làm cái gì cả, chẳng phải chị có chuyện muốn nói với em sao? Nói chuyện đó trước được không?
Tôn Khiết cảm giác Dương Minh không tiếp tục làm chuyện xấu, chẳng qua chỉ lẳng lặng ôm nàng cho nên mới lên tiếng nói với Tiếu Tình.
Tiếu Tình do dự một chút, vốn còn muốn cự tuyệt, bởi vì nàng cảm thấy, nàng và Tôn Khiết cùng nhau cởi hết rồi cùng Dương Minh ôm nhau chung một chỗ, chuyện này thật sự hơi hoang đường. Chẳng qua nghĩ đến Dương Minh ba ngày sau… không đúng, hẳn là hai ngày sau mới đúng, Tiếu Tình cũng thấy mềm lòng.
- Được rồi, chị đi thay đồ ngủ!
Tiếu Tình gật đầu nói, ở chỗ này của Tôn Khiết cũng có đồ ngủ của Tiếu Tình. Chẳng qua dù không có thì Tôn Khiết cũng có rất nhiều đồ ngủ, lấy quan hệ ban đầu của Tiếu Tình và Tôn Khiết, hai người mặc đồ ngủ của nhau cũng chẳng có gì không ổn, ai cũng không ghét bỏ người kia, mà hiện tại lại càng là như vậy.
- Còn đổi cái gì nữa, Khiết nói cũng đúng, chúng ta người nào chưa xem người nào? Trực tiếp nhảy lên là được!
Dương Minh thấy Tiếu Tình còn muốn đi thay đồ ngủ nên cũng lên tiếng nói.
Tiếu Tình cắn răng, rốt cuộc vẫn đồng ý, chẳng qua cũng phải tắt hết đèn trong phòng mới lên giường.
- Được rồi, Tình Tình, Dương Minh, hai người rốt cuộc có chuyện gì muốn nói nha?
Giờ phút này, Tôn Khiết cũng cảm thấy hai người nhất định có chuyện gì đó muốn nói với mình.
- Chuyện này… để cho Dương Minh tự mình nói với em đi! - Tiếu Tình đẩy Dương Minh nói.
- Cũng tốt, để anh tự mình nói đi…
Dương Minh cảm thấy, chính mình nói những chuyện này cũng tốt, cho nên nói hết cho Tôn Khiết nghe những chuyện đã nói với Tiếu Tình buổi tối. Tôn Khiết cũng là nữ nhân thành thục, lại trải qua rất nhiều nguy hiểm, cho nên với việc mà Dương Minh sắp làm cũng sẽ không phải là không thể chịu nổi.
Chẳng qua sau khi Dương Minh nói xong, Tôn Khiết cũng cả kinh vô cùng, nhưng mà nàng cũng không hỏi lại Dương Minh không đi có được không. Bởi vì với sự thông minh của Tôn Khiết thì không thể không nghĩ đến việc vấn đề này chắc chắn Tiếu Tình đã hỏi qua. Nếu Tiếu Tình đã hỏi rồi, hơn nữa lại dẫn Dương Minh tới nói chuyện này với mình, nói cách khác chuyện này chắc chắn đã định, không có cách nào thay đổi. Cho nên Tôn Khiết cũng không hỏi một câu thừa thãi như vậy.