Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, Hạ Tuyết trở lại, nói với Trần Phi: "Trần đội trưởng, vừa rồi tôi đã hỏi qua, tình huống của hắn cần phải có chữ ký S"

Trần Phi cũng không hiểu lắm, vì thế nói với Hạ Tuyết: "Đi, cô mang Dương Minh đi làm đi"

Dương Minh cũng không biết thủ tục chữ ký S nghĩa là gì, chẳng qua nếu Hạ Tuyết đã nói, hẳn là không có vấn đề gì, vì thế đứng dậy nói: "Vậy phiền chị Tuyết"

"Ai là chị của cậu?" Hạ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Không thể nào? Hay là chị đã quá lớn tuổi rồi, phải kêu là dì hoặc là bác gái?" Dương Minh tỏ ra kinh ngạc vô cùng.

"Đi chết đi!" Hạ Tuyết tức giận, nhấc chân muốn đá Dương Minh, nhưng thấy Trần Phi ở đây, nàng không dám làm liều, tức giận rút chân về nhỏ giọng nói: "Chờ xem!"

"Haha!" Dương Minh không để ý cười cười, bây giờ hắn không làm gì sai, không cần phải sợ nàng!

Dương Minh đi theo Hạ Tuyết đến văn phòng, lúc ở cuối hành lang, Hạ Tuyết kêu Dương Minh đi trước: "Cậu đi trước, tôi sẽ nói cho cậu biết nên đi thế nào!"

Dương Minh nghe xong gật đầu, tiếp tục đi tới trước, nhưng trong lòng thì âm thầm cảnh giác. Bên trong cảnh cục hắn vẫn chưa quen thuộc, theo lý thì Hạ Tuyết phải đi trước dẫn đường mới đúng, nhưng nàng ta lại bắt mình đi trước, xét theo tình theo lý đều có vẻ không hợp. cho nên, Dương Minh có lý do cho rằng, Hạ Tuyết có mưu đồ gây rối!

Quả nhiên, đi chưa được hai bước, Dương Minh liền cảm thấy phía sau mình bị một trận kình đánh úp lại, hắn bĩu môi, xem ra, Hạ Tuyết muốn làm loạn!

Trải qua sự huấn luyện trường kỳ của phương thiên, bất luận là năng lực phản ứng hay tốc độ thân thể đều đã đề cao rõ ràng, cảm thấy phía sau bị đánh lén, Dương Minh liền đưa tay chộp lấy.

"Kịch!" Chân của Hạ Tuyết bị Dương Minh nắm vừa vặn, nàng ta kinh hãi, muốn dùng sức rút chân về, nhưng khí lực của Dương Minh quá lớn, nàng ta cố gắng hai lần vẫn không có tác dụng gì.

"Buông ra!" Hạ Tuyết thở hổn hển quát.

Lúc này Dương Minh mới cười hì hì xoay người lại, nhìn gương mặt đỏ ửng của Hạ Tuyết, trong lòng không khỏi mừng rỡ, haha, cô bé, đánh lén sao mà khổ quá vậy?

"Nhìn cái gì? Còn không nhanh buông tay ra?" Hạ Tuyết cả giận nói.

"Chị Hạ Tuyết, chị có lầm không? Chị đá tôi, rồi còn bắt tôi phải buông tay ra sao?" Dương Minh làm ra vẻ vô tội nhìn Hạ Tuyết

.

"Không phải chưa đá sao!" Hạ Tuyết oán hận nói, nàng không ngờ Dương Minh may mắn như vậy, tự nhiên có thể bắt trúng chân của mình!

"Nhưng chị đã muốn đá tôi! Đây cũng là một loại tội danh!" Dương Minh đắc ý nói: "Chị là cảnh sát, chắc là biết chứ? Cướp bóc không thành công cũng là có tội!"

"Cậu!" Hạ Tuyết nổi điên lên quát: "Tôi đá cậu một cái, sao có thể so sánh với cướp bóc!"

"Chú cảnh sát dạy rằng, rất nhiều tên tội phạm lớn bắt đầu cũng chỉ bằng việc ăn trộm một cây viết máy!" Dương Minh từ tốn nói: "Cũng như thế, rất nhiều kẻ sát nhân đều bắt đầu bằng việc đá người khác một cái!"

"Nhãm cứt! Tôi đã hai mươi hai rồi!" Dưới tình thế cấp bách, lời lẽ thô tục cũng được nàng ta sử dụng.

"A, trưởng thành rồi nên lá gan mới lớn hơn trước một chút!"

"Cậu muốn chết hả? Cái lý luận nhãm nhí ở đâu ra thế, nhanh mà buông tay ra, bằng không tôi không khách khí!" Hạ Tuyết dùng sức giật chân của mình lại, chỉ là không có chút hiệu quả.

Cái tư thế này quả thật rất chướng mắt, chân mình bị một chàng trai túm lấy, Hạ Tuyết cảm thấy vô cùng mất mặt! Nếu bị người khác thấy không biết sẽ như thế nào!

Chẳng qua nàng không có biện phán, bây giờ chân nàng đang trong tay của Dương Minh, nàng muốn đánh Dương Minh lắm đó, nhưng tiếc là tay không dài như thế! Muốn đá Dương Minh nhưng cái chân kia đã chống đỡ sức nặng của cơ thể! Nàng không có dũng khí để đánh cược với tuyệt chiêu" Dương thị phi cước" của Dương Minh, nàng không muốn bị đau mông, vì thế đành phải dằn co với hắn!

"Tôi không buông, chẳng lẽ buông ra cho chị đá tôi tiếp?" Dương Minh cười đểu nhìn Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết quả thật có suy nghĩ này! Nàng đang nghĩ rằng, chỉ cần Dương Minh buông tay, nàng nhất định sẽ báo thù rửa hận, nhất định đòi lại món nợ này! Nhưng bây giờ bị Dương Minh nói trúng, Hạ Tuyết không khỏi đỏ mặt, chẳng qua vẫn còn biết nói xạo: "Không thể nào, cậu buông tô ra, tôi sẽ không đá cậu, hai ta coi như huề!"

Hắc hắc, tôi chỉ nói là không đá cậu, chứ không nói là sẽ không đánh cậu! Chờ cậu buông tay ra, tôi sẽ đánh cậu thành đầu heo, không tính toán gì nữa! Trong lòng Hạ Tuyết đang vô cùng đắc ý, nhưng bất thình lình lại nghe Dương Minh nói.

"Chị không đá tôi nhưng chị sẽ đánh tôi, đúng không?" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Hạ Tuyết ơi là Hạ Tuyết, chỉ số thông minh của chị hình như hơi bị thấp, nên chị cũng cho rằng chỉ số của tôi cũng thấp như của chị sao?"

"Cậu!" Hạ Tuyết lại bị nói trúng tim đen một lần nữa, tức giận đến sôi máu, giận dữ quát: "Dương Minh, tôi nói cho cậu biết, bây giờ là cơ hội cuối cùng của cậu, cậu không buông tay ra, tôi sẽ hét lên!"

"Chị hét đi!" Dương Minh đoán là Hạ Tuyết cũng không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh này.

"Tôi sẽ nói cậu có hành động lưu manh! Đến lúc đó cậu đừng có hối hận, phải biết rằng ở cảnh cục có hành động lưu mạnh thí hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cậu chờ bị phạt đi!" Hạ Tuyết uy hiếp.

"Thật sao?" Dương Minh không phải là con nít, làm sao dễ dàng bị gạt như vậy: "Con mắt nào của chị thấy tôi có hành động lưu manh? Tôi chỉ là tự vệ mà thôi! Hơn nữa né có hành động lưu manh thì tôi sẽ làm vậy sao? Cho dù tôi muốn sờ chân của chị, cũng là do chị tự mình nâng lên phối hợp với tôi! Dùng đầu óc của chị đi!"

"Hừ! Cậu thôi minh? Cậu thông minh còn có thể bị người khác hãm hại cho ăn xuân dược sao? Tôi thấy cậu mới đúng là người không có đầu óc!" Hạ Tuyết nghe Dương Minh phân tích xong, tuy rằng cảm thấy đúng là như vậy thật, nhưng vẫn không nhịn được châm chọc Dương Minh.

"Cũng không biết nữa, người ta báo cảnh sát, chị liền tin tưởng, còn nhìn hết của tôi, thật không biết xấu hổ!" Dương Minh phản bác.

"Cậu! Ai muốn nhìn cậu chứ!"

"Chị không chỉ nhìn một lần mà còn nhìn đến hai lần!" Dương Minh ám chỉ đến cái lần thử nước tiểu.

"Ai biết cậu tự nhiên đi tiểu trước mặt mọi người!" Hạ Tuyết vội la lên.

Đúng lúc này, có hai nam cảnh sát đi ngang qua, thấy Hạ Tuyết và Dương Minh, không khỏi sửng sốt, cảnh sát giáp nói với cảnh sát ất: "Đây không phải là Hạ Tuyết của bên hình sự sao?"

"Ừ, quả nhiên là nàng ta. bạo lực cảnh hoa! Nghe nói nàng ta có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, tiểu Chu của bên xx theo đuổi nàng ta, kết quả là bị ăn hai cái tát!" Cảnh sát ất gật đầu.

"Nhưng thằng kia là ai? Có bản lĩnh thật, có thể áp chế được bạo lực cảnh hoa!" Cảnh sát giáp kinh ngạc.

"Không biết, chẳng qua trên đời nó là vậy đó, vỏ quýt dầy có móng tay nhọn mà!" Cảnh sát ất nói: "Mày thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của thằng kia chưa, nhất định là bị bạo lực cảnh hoa theo đuổi không thành công, muốn sử dụng bạo lực với người ta, kết quả là bị người ta áp chế lại!"

"Có đạo lý!" Cảnh sát giáp gật đầu: "Lần trước tao còn muốn theo đuổi nàng ta, nhưng trải qua việc của tiểu Chu, tao liền bỏ chạy, haha, không ngờ nàng ta cũng có thời điểm bị đánh bại"

"Đúng vậy, đúng vậy, quả thật là một tin chấn động, tao phải nói cho tiểu Chu biết, hắn nhất định sẽ vui lắm đây!" Cảnh sát ất nói.

Giọng nói hai người tuy không lớn, nhưng cũng đủ để Dương Minh và Hạ Tuyết nghe được, bởi vì Hạ Tuyết đưa lưng về phía sau, nên không thể thấy rõ mặt, cho nên khi hai người đi ngang qua mặt, mới hung ác trừng mắt nhìn hai người.

Cảnh sát giáp hoảng sợ, vội vàng nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, các người cứ tán gẫu, tôi đi trước!"

Cảnh sát ất sợ đến mức không biết nói gì, cúi đầu lầm lũi bước đi.

Hạ Tuyết muốn nổi tung lên, hai tên nhiều chuyện này, không chừng sẽ đem chuyện này thổi phồng lên, mà tất cả đều là do tên đầu sỏ Dương Minh!

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết đã muốn nổi điên! Bất chấp tất cả, toàn bộ liều mình lao về hướng Dương Minh!

Dương Minh cũng nhất thời giật mình, cái quái gì thế? Đừng nói là đồng quy vu tận nhá! Đang lúc hăn muốn bỏ tay ra để rút chạy thì cả người Hạ Tuyết đã lao đến người hắn.

Hạ Tuyết bằng bất cứ mọi giá, dùng một chung còn chút sức lực, lao thẳng đến hướng Dương Minh.

"Ầm." Một tiếng động thật lớn, Hạ Tuyết đẩy ngã Dương Minh, nhưng bởi vì lực quá lớn, nên nàng cũng ngã lên người Dương Minh!

Trần Phi đợi cả buổi vẫn không thấy Hạ Tuyết và Dương Minh trở về, nên gọi điện đế chổ xuất nhập cảnh hỏi, nhưng người thì chưa đến, bây giờ sắp nghỉ trưa rồi, nếu không đến, sẽ phải đợi buổi chiểu!

Trần Phi kỳ quái, hai người này chạy đi đâu thế? Không còn cách nào, Trần Phi đành phải tự mình ra ngoài tìm, vừa mới bước ra ngoài hành lang, ông đã nhìn thấy một màn kinh dị! Hạ Tuyết bây giờ đang nằm đè lên người Dương Minh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK