Một tên phục vụ sinh thấy bộ dạng Sử Lai Đặc như vậy, cũng không có bất kì phản ứng gì, lại còn làm bộ như không nhìn thấy.
Những người này hiển nhiên biết Sử Lai Đặc là ai nên không dám ngăn cản hành vi của hắn. Nếu không, đổi lại lúc khác, bảo an trong hộp đêm sớm đã có hành động!
Bất quá mọi người đều biết Sử Lai Đặc chính là thủ hạ Lange, mà Lange là thiếu chủ phi Xa bang. Muốn khách sạn mình được yên ổn làm ăn cũng như được Phi Xa bang chống lưng nên chẳng ai ngăn trở hành vi bọn họ?
"A? Dương Minh. Giúp. " Lúc này Đào Lâm Phương chợt thấy Dương Minh đứng ở lối vào hộp đêm. Do dự một chút, nhưng mở miệng nói được nửa câu lại cúi đầu, không có nói cái gì nữa. Lại bước nhanh, tiếp tục hướng cửa chạy tới.
Dương Minh kinh ngạc, có chút nghi ngờ. Đào Lâm Phương nói chuyện tại sao chỉ nói phân nửa, nhưng ngay sau đó liền minh bạch. Đào Lâm Phương hiển nhiên là biết thân phận Lange cùng Sử Lai Đặc, nàng vốn muốn xin hỗ trợ của mình, nhưng có lẽ cố kỵ đến thân phận của hai người này.
Mà Dương Minh cùng Trương Tân chẳng qua là tới tham gia triển lãm châu báu, không thể nào cùng hai người này liên quan, cho nên Đào Lâm Phương không muốn làm cho Dương Minh cùng Trương Tân bị cuốn vào chuyện phiền toái này.
Để cho bọn họ hỗ trợ, chẳng những giúp không được gì, ngược lại mang đến cho bọn hắn ít nhiều phiền toái.
Dương Minh lúc trước vốn cũng không muốn xen vào việc của người khác. Bất quá thấy Đào Lâm Phương lâm vào tình cảnh như thế, khiến Dương Minh nảy sinh hảo cảm, cảm thấy người này rất không tệ, là người Hoa, lại còn là đồng hương cùng trong một nước.
Nghĩ tới đây, Dương Minh khẽ bước một bước, trực tiếp chắn trước người Đào Lâm Phương, nói với nàng: "Tốt rồi, giao cho tôi xử lý cho."
Sử Lai Đặc đang đuổi theo hướng Đào Lâm Phương, mắt thấy sắp đuổi kịp rồi, không ngờ lại đột nhiên có người đứng chắn trước người Đào Lâm Phương.
Tựa hồ ra mặt vì nàng, nhất thời có chút tức giận! Ở Ma Cao này, còn có người dám cùng Phi Xa bang đối nghịch sao? Không muốn sống nữa sao? Chắc người này lại thất tình rồi.
"Thằng kia, cút ngay cho tao! Nơi này không có chuyện của mày, không muốn chết thì đứng một bên đi. " Sử Lai Đặc quát.
"Sử Lai Đặc, chúng ta lại gặp mặt. " Dương Minh đang dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn sử Lai Đặc.
"Mới vừa rồi tao ngồi ăn cơm, mày đã không biết điều vào phá bữa cơm, tao đây không rảnh phản ứng với mày, không nghĩ tới mày cũng thật ngưu a? Chạy tới nơi này rống loạn lên. Lange đâu? Bảo hắn mau lăn ra đây!"
Sử Lai Đặc nghe lời Dương Minh nói nhất thời sửng sốt. Hắn vội vàng đứng lại cẩn thận quan sát người trước mặt, bỗng nhận ra Dương Minh.
Hóa ra là tên ngu xuẩn này, không phải là mới vừa rồi lúc ăn cơm, đoạt chỗ của Lange tiên sinh sao?
Lúc ấy nhìn bộ dáng vênh váo của tên nhãi này, đến một chút mặt mũi của mình hắn cũng không cho, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Sử Lai Đặc không nhịn được sự căm tức:
"Là mày! Tao cảnh cáo mày, ít xen vào việc của người khác đi! Lúc trước biết được mày là khách của Tam Đặc Đốn, tao cho hắn chút mặt mũi nên không gây chuyện với mày. Nhưng hiện tại, nếu mày dám nhúng tay. Như vậy… hừ… hừ, có chết cũng đừng oán ai!"
"Dương Minh, chuyện này không liên quan đến anh, hay là anh đi đi. " Đào Lâm Phương không nghĩ tới Dương Minh lại dám ra mặt vì mình, nên có chút hơi sửng sốt, lại có chút hơi ngưỡng mộ.
Nàng chỉ nghĩ, loại chuyện này ngay cả công an cũng cam chịu làm rùa rút đầu, người khác sẽ càng không dám xen vào việc này, huống chi là một người mới quen không lâu?
Nhưng Dương Minh dường như không thèm để ý tới lời nói của nàng, hắn cứ đứng ỳ ra đấy. Mặc dù tinh thần trọng nghĩa của Dương Minh làm cho Đào Lâm Phương cảm động. Nhưng nàng cũng không muốn vì chuyện của mình liên lụy tới Dương Minh, chuyện này vốn cùng Dương Minh không có quan hệ gì.
"Không có gì. " Dương Minh cười nhạt: "Một cái Phi Xa bang mà thôi, tôi còn không để vào mắt."
"Ha ha? Không biết là đại nhân vật nào vậy? Khẩu khí cũng không nhỏ a? Một cái Phi Xa bang mà thôi."
Ở bên kia, Lange đã xử xong Trần Trạch. Đối với Lange thì chuyện hắn xuất thân từ hắc đạo nên mấy chuyện đánh nhau như cơm bữa, việc xử lý Trần Trạch chỉ đơn giản là cái nhấc tay! Mấy đấm, mấy đạp đã cho Trần Trạch mắt nổ đom đóm, trên đầu đầy sao, mặt đầy máu ngã trên mặt đất.
Xử xong Trần Trạch, Lange tới đây cùng Sử Lai Đặc đuổi theo Đào Lâm Phương. Kết quả đột nhiên nghe được có người chẳng thèm ngó tới Phi Xa bang, một chút cũng không để vào mắt, làm thiếu chủ Phi Xa bang như Lange sao có thể dễ dàng tha thứ?
"Lange tiên sinh! Mới vừa rồi chính là tiểu tử này giành chỗ của ngài! Hắn ỷ là khách nhân của Tam Đặc Đốn, đối với ngài nói năng lỗ mãng. " Sử Lai Đặc mách:
"Hiện tại, hắn còn muốn vì nàng này ra mặt."
"Ngưu như vậy sao? Ra mặt? Ha ha ha ha!" Lange vừa nghe Sử Lai Đặc nói nhất thời phá lên cười.
"Tiểu tử, tao bất kể mày đang ở đây với thân phận gia tộc Douglas là gì, nhưng mày phải nên rõ ràng, đây là Ma Cao, không phải là làng nhà mày! Ở chỗ này, là địa bàn của tao! Cho nên, ở đây không có chỗ cho mày ra mặt đâu, hãy nên biết điều một chút, nếu không tao không quản mày có phải hay không người gia tộc Douglas, tao cũng sẽ khiến cho mày bò đi ra ngoài."
"Ha ha, thật là không tốt. Tao không phải là người gia tộc Douglas, đã làm cho mày thất vọng rồi. " Dương Minh cười nhún vai.
"Hơn nữa, tao vẫn còn muốn nói lại câu nói kia, một cái Phi Xa bang mà thôi, tao còn là không để vào mắt."
"Hừ hừ, mày nói chuyện không biết mỏi miêng sao? Có một câu tua đi tua lại." Lange giễu cợt nhìn Dương Minh.
"Mày biết, địa vị chúng tao ở Ma Cao là gì không? Tao cho mày biết, là một trong ba đại bang phái ở Ma Cao. Là xã hội đen đó, biết dùng súng đó, hiểu chưa thằng ngu? Đến Ma cao cũng không biết gì mà cứ to mồm! Khó trách, ngươi nghĩ rằng bọn tao cùng băng đua xe khác giống nhau, chỉ biết đua xe?" Lange tiếp tục vênh váo.
"Tao không biết mày nói ba đại bang phái, có phải hay không bao gồm Đoạn Đầu bang? Bất quá, hiện tại đã biến thành hai đại bang phái rồi. " Dương Minh thản nhiên nói.
"Nếu như mày tiếp tục lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn với tao ở chỗ này, tao không ngần ngại để cho Ma Cao biến thành một đại bang phái." Dương Minh nhàn nhạt nói tiếp, lúc này hắn đã bắt đầu có chút không còn kiên nhẫn.
"Mày có ý gì? " Lange sửng sốt, không rõ Dương Minh đang nói cái gì.
"Không có ý gì, ý tao chính là mày cút nhanh lên, nếu không tao cho Phi Xa bang trở thành lịch sử. " Dương Minh lười giải thích thêm với Lange, trực tiếp cảnh cáo nói.
Lange vẫn có chút không rõ lời mà Dương Minh nói. Bất quá, chợt hắn như hiểu ra phá lên cười: "Khẩu khí của mày thật lớn a? Cho dù mày rất lợi hại ở chỗ này thì mày nghĩ sai rồi, nơi này là Ma Cao."
"Lange tiên sinh, chúng ta đừng cùng thằng này nhiều lời!" Sử Lai Đặc nhíu nhíu mày.
"Tôi xem thằng này có vẻ không bình thường, cứ lảm nhảm làm trễ thời gian, chúng ta hay là cứ đem cô nàng kia bắt lại. Nếu không một lát vạn nhất xảy ra chuyện phức tạp sẽ không tốt."
Lange nghe Sử Lai Đặc nói như thế liền gật đầu, hắn cũng cảm thấy Dương Minh nói mấy lời ngông cuồng này không thể tin được, xem chừng là trì hoãn thời gian đợi chờ cứu binh. Nên cũng không cùng Dương Minh nói nhảm nữa, trực tiếp cùng Sử Lai Đặc nhằm Đào Lâm Phương bắt lấy!
Đào Lâm Phương vốn muốn chạy, nhưng nhìn đến Trần Trạch thấy bị Lange đánh cho máu chảy đầy mặt, đã sớm chạy tới bên người Trần Trạch. Lấy tay giúp hắn lau chùi máu trên mặt, vừa làm vừa sợ, có chút không biết làm sao.
Lúc này, Trần Trạch cũng nghe Lange cùng Sử Lai Đặc nói, nhìn thấy bọn họ muốn nào tới bắt Đào Lâm Phương, vội gạt Đào Lâm Phương ra: "Lâm Phương, chạy mau! Bọn họ là bắt em, anh ở chỗ này sẽ không có chuyện gì."
"Nhưng. em không thể bỏ lại anh ở nơi này! Bọn họ sẽ đánh anh. " Đào Lâm Phương có chút do dự.
"Ái cha! Tình củm gớm nhỉ? " Lange cười lạnh một tiếng.
"Bất quá không nên vọng tưởng, các ngươi một người cũng chạy không được! Đào Lâm Phương, em không nghĩ tới sao? Sớm biết như thế này, cần gì phải chạy? Nếu em đồng ý anh, anh sẽ bỏ qua cho cái tên tiểu bạch kiểm này.Hắc hắc" Lange nói.
Lange vừa nói vừa nghĩ tới chuyện Đào Lâm Phương lo nghĩ tới tên thối tha kia liền cảm thấy khí giận xông lên tận não.
Đường đường là thiếu chủ Phi Xa bang lại bị đào Lâm Phương cự tuyệt làm sao hắn không căm tức. Lúc này có cơ hội, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua!
"Lange, mày dám động vào Đào Lâm Phương! Tao sẽ không bỏ qua mày!" Trần Trạch mặc dù bị đánh, mặt đầy máu là máu. Nhưng vừa nghe Lange sẽ gây bất lợi cho Đào Lâm Phương, cố nén đau từ trên mặt đất bò dậy, nhào về hướng Lange!
"Ngu ngốc. " Lange một cước đem Trần Trạch đạp té ngã.
"Loại như mày sẽ không bỏ qua tao? Mày nghĩ mày có khả năng không buông tha tao ư? Bố già mafia sao? Yếu nhớt! Tao cho mày biết, cái thế giới này chính là như vậy. Mạnh được yếu thua, không nên ôm ảo tưởng. Hôm nay, bạn gái của mày là người của tao rồi! Mày có thể làm gì? Mày thuộc loại yếu nhược, trời sinh bị tao chà đạp."
"Mày!. " Trần Trạch bị đạp ngã trên mặt đất, thở hổn hển. Mặc dù tức giận, nhưng lại không có khí lực bò dậy.
Đúng vào thời điểm Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương đang tuyệt vọng vô cùng, một thanh âm lạnh lùng vang lên.