Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên ngốc ôm tay, đi đến bệnh viện để băng bó, cũng may là không tổn thương đến xương, tuy rằng hơi đau, nhưng mà sẽ không ảnh hưởng đến việc cử động bình thường của tay.

Nhưng mà, cho dù là vậy hắn cũng không cam lòng, sau khi tìm đến nhà, liền tìm đến một trong tứ đại kim cương của cha, Hắc Hùng, muốn giúp mình báo thù.

Hắc Hùng trông coi tên ngốc này từ nhỏ đến lớn, cho nên rất cưng chiều hắn, nghe nói hắn ta bị ăn hiếp, bàn tay còn bị người ta đâm, nhất thời nổi giận vỗ bàn quát: "Con mẹ nó là ai làm? Nói cho chú biết, chú sẽ đến lột da nó!"

Tên ngốc nghe thấy Hắc Hùng đòi báo thù thay mình, vì thế vội nói: "Là người của Hoàng gia, còn có mấy người khách của họ! Là bọn chúng, bọn chúng đã đâm thủng t? ay con!"

"Hoàng gia? Người nào của Hoàng gia?" Hắc Hùng sửng sốt hỏi.

"Là con trai của Hoàng Hiếu Phương, Hoàng Vinh Tiến!" Tên ngốc giải thích.

"Ồ?" Hắc Hùng nghe đến tên của Hoàng Vinh Tiến, nhất thời nhíu mày! Hắn có thể ngồi lên đến cái ghế tứ đại kim cương này không chỉ dựa vào cơ bắp, mà còn phải dùng cái đầu!

Lăn lộn trong hắc đạo, không ai là ngu cả, bởi vì những kẻ ngu chỉ có một kết quả là chết. Cho nên Hắc Hùng cũng hiểu được, người nào động vào được và ai không thể tùy tiện động vào.

Hoàng Hiếu Phương là đại biểu của Hoàng gia, tuy rằng bây giờ gặp phiền phức, nghe nói là bị Lý gia lừa một cú, nhưng mà, ít nhất Hoàng gia vẫn còn là một danh môn vọng tộc, và Hoàng Hiếu Phương coi như cũng là một danh nhân không nhỏ.

Tuy rằng bây giờ thất thế, nhưng mà, nếu muốn động vào ông ta, khó bảo đảm rằng phóng viên sẽ không phát hiện ra, và đem chuyện này trở thành đề tài cho xã hội, vậy thì hắn ta sẽ phải chịu lổ nhiều hơn.

"Chú Hắc Hùng, bây giờ chúng ta dẫn người đến nhà bọn họ nha!" Tên ngốc lên tiếng nói.

"Chuyện này chú phải thương lượng với lão gia đã, người của Hoàng gia bây giờ vẫn còn là những đối tượng mẫn cảm, tuy rằng không có thế lực gì, nhưng mà nếu chúng ta động vào họ, rất có khả năng gặp nhiều phiền phức!" Hắc Hùng nhíu mày nói.

"A…. vậy thì không thể làm gì được chúng sao? Chẳng lẽ vết thương trên tay con phải bỏ qua?" Tên ngốc nhất thời kích động nói: "Chú Hắc Hùng, chú chăm sóc cho con từ nhỏ đến giờ rồi, tại sao bây giờ lại mặc kệ con?"

"Không phải là chú mặc kệ con…" Hắc Hùng thở dài nói: "Nhưng mà, chú phải đi thương lượng với lão gia một chút, nhìn xem có biện pháp giải quyết ổn thỏa nào không?"

"Được rồi…" Tên ngốc cũng đành phải chấp nhận, những người mình mang theo rõ ràng không phải là đối thủ của người ta, cho nên hắn chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Hắc Hùng.

Nếu chú Hắc Hùng không hỗ trợ, vậy thì hắn còn mang theo một đống vệ sĩ để làm gì nữa.

Hắc Hùng cũng muốn báo thù cho tên ngốc, ông ta lăn lộn trong giới hắc đạo này đã hai mươi năm rồi, vẫn chưa kết hôn, phần lớn là sợ sẽ liên lụy đến người nhà, cho nên ông ta đến bây giờ cũng không có con cái gì, và đã xem tên ngốc này trở thành con ruột của mình, thậm chí là còn cưng chiều tên ngốc hơn cả lão gia nữa!

Hắc Hùng đi đến phòng làm việc của lão gia, gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của lão gia Trương Kinh Nghiêu: "Vào đi!"

"Lão gia, là tôi!" Hắc Hùng bước vào trong phòng, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, từ mười tuổi ông ta đã đi theo cha của tên ngốc là Trương Kinh Nghiêu làm xã hội đen, tình cảm đôi bên phải nói là vô cùng sâu đậm, cho nên trước mặt Trương Kinh Nghiêu, ông ta cũng không cần phải gò bó nhiều.

"Ừ, là Hắc Hùng à, có chuyện gì không?" Trương Kinh Nghiêu buông công việc trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi.

Theo sự phát triển của thời đại, hắc đạo càng lúc càng khó sống, tối thiểu là cũng không thể sống bằng những đồng t? iền có được từ mồ hôi nước mắt của người khác mãi, cho nên rất nhiều bang phái trong các quốc gia phát triển đã tiến hành thay máu, Trương Kinh Nghiêu gần đây cũng bắt đầu nghiên cứu về việc đầu tư vào sản nghiệp chính quy, còn sự nghiệp hắc đạo cũng dần dần được tắm trắng.

Mà đối tượng hợp tác gần đây nhất chính là Lý Chí Thành, một người có danh tiếng, Trương Kinh Nghiêu trong tay có rất nhiều tiền đen, nhưng mà muốn thông qua một quá trình chính quy để rửa thành tiền sạch thì là cả một vấn đề, nhưng nếu có thể tạo quan hệ làm ăn với Lý Chí Thành, sau đó tiến hành các hoạt động rửa tiền một cách chính quy thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng. Cho nên gần đây ông ta mới cho con trai của Mình Trương Tiểu Nạo, cũng chính là thằng ngốc đó, đi chơi với Lý Thiên Giai để tạo mối quan hệ tốt.

"Thiếu gia bị người ta đánh, còn bị đâm xuyên qua tay!" Hắc Hùng nghiêm mặt nói.

"Cái gì?" Trương Kinh Nghiêu bình thường cũng không quản chuyện của Trương Tiểu Nạo, nhưng không có nghĩa là không yêu thương hắn, chỉ là gần đây chuyện làm ăn quá nhiều, bận rộn quá cho nên không có hỏi thăm, lúc này nghe tin con trai bị người ta đánh, còn bị đâm thủng tay, nhất thời nổi giận nói: "Là người nào làm?"

"Nghe thiếu gia nói, là Hoàng gia, Hoàng Vinh Tiến con trai của Hoàng Hiếu Phương và mấy người bạn của hắn làm!" Hắc Hùng nói.

"Tiểu Nạo không sao chứ" Trương Kinh Nghiêu hỏi.

"Không có sao, không bị tổn thương đến xương, đã được băng bó, đang ở dưới phòng khách!" Hắc Hùng nói.

Trương Kinh Nghiêu hít sâu vào một hơi, sau đó nói: "Thằng nhóc này, chỉ biết gây chuyện cho tôi! Kể lại cho tôi nghe coi!"

"Chuyện lả thế này, lúc đó thiếu gia đang đi cùng Lý Thiên Giai đến một tiệm cơm gà Hải Nam, vô tình gặp được đám người Hoàng Vinh Tiến, Lý Thiên Giai liền đi qua chọc ghẹo vài câu, không ngờ rằng bị người ta đập cái chén cơm gà vào đầu, thiếu gia vì muốn lấy lòng của Lý Thiên Giai, cho nên đã kéo người đến trút giận giùm!"

"Nhưng mà không ngờ rằng mấy người bạn của Hoàng Vinh Tiến rất hung hăng, đánh người của chúng ta không nói, còn làm cho thiếu gia bị thương… cho nên, tôi nghĩ chuyện này không thể trách thiếu gia được, không có quan hệ với thiếu gia"

"Tại sao lại không có quan hệ với nó? Nó không đi gây chuyện, thì người ta có thể làm nó bị thương?" Trương Kinh Nghiêu hừ lạnh nói.

"Lão gia, tuy rằng ngài là lão gia, nhưng mà chuyện của Tiểu Nạo, tôi vẫn phải nói vài câu!" Hắc Hùng nói: "Thiếu gia cũng chỉ vì muốn giúp cho bang của chúng ta phát triển, cho nên mới lấy lòng của Lý Thiên Giai, chứ với tính tình của thiếu gia, sẽ phải đi lấy lòng người khác sao?"

Thật ra, Hắc Hùng đang nói giúp cho Trương Tiểu Nạo! Trong lòng ông ta cũng rõ một điều, Trương Tiểu Nạo hiển nhiên là không phải lấy lòng của Lý Thiên Giai, mà là muốn biểu hiện năng lực trước mặt Lý Thiên Giai, cho nên mới gọi người đến báo thù.

Nhưng mà, những lời này Hắc Hùng đương nhiên không thể nói với Trương Kinh Nghiêu rồi.

"Ồ? " Trương Kinh Nghiêu kinh nạc nhớ? ra, quả thật mình có yêu cầu con trai phải kết thân với Lý Thiên Giai, nếu như dựa theo những gì Hắc Hùng nói, thì quả thật cũng có thể là vậy, vì thế cũng không nổi giận nữa, dù sao con trai cũng là vì nghĩ cho gia tộc mà!

"Ừ, là tôi hiểu lầm Tiểu Nạo!" Trương Kinh Nghiêu gật đầu nói: "Không ngờ Hoàng gia lại có gan như vậy, dám kiêu ngạo như thế, thật sự không biết sống chết!"

"Lão gia, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Vết thương của Tiểu Nạo không thể không trả được!" Hắc Hùng nói.

"Đương nhiên là có thù phải báo!" Trương Kinh Nghiêu khoát tay nói: "Nhưng mà bây giờ chúng ta đang trong thời kì quan trọng, nếu gây sự khẳng định là không tốt! Chỉ cần giới truyền thông mà biết tin, thì sẽ gây nhiều bất lợi cho chúng ta!"

Hắc Hùng cũng hiểu rõ, Trương Kinh Nghiêu nói rất có đạo lý, bây giờ không phải là lúc để gây chuyện.

"Như vậy đi!" Trương Kinh Nghiêu do dự một chút rồi nói: "Cậu và Tiểu Nạo đến Hoàng gia một chuyến, hẹn người đã làm tổn thương Tiểu Nạo ra, nói với hắn rằng, chúng ta muốn khiêu chiến với hắn! Nếu như không dám nhận khiêu chiến, vậy thì tự gánh lấy hậu quả!"

"Khiêu chiến? lão gia, ý của ngài là, bên ta phái một người ra, một đấu một với bên kia?" Hắc Hùng nghĩ nghĩ, cảm thấy đây cũng là một biện pháp tốt.

"Đúng vậy, Hắc Hùng, cậu có lòng tin không?" Trương Kinh Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn Hắc Hùng hỏi.

"Đươgn nhiên!" Hắc Hùng gật đầu, phải biết rằng, là một chiến thần trong tứ đại kim cương của Trương Kinh Nghiêu, trên đôi tay của ông ta đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi, mười năm trước còn có người dám khiêu chiến, mười năm sau không còn ai dám ứng chiến! Bởi vì những người khiêu chiến đi trước, không chết thì cũng tàn tật cả đời, cho nên người sau ai mà dám khiêu chiến nữa?

"Được rồi, vậy một lát cậu mang Tiểu Nạo đi Hoàng gia, nói rõ chuyện khiêu chiến!" Trương Kinh Nghiêu dặn: "Như vậy thì người khác cũng không thể nói chúng ta ỷ thế hiếp người được, chỉ có thể nói bọn họ tài không bằng người thôi!"

Hắc Hùng gật đầu, biện pháp danh chính ngôn thuận như vậy, chỉ sợ rằng Hoàng gia không dám ứng chiến, Hắc Hùng cũng biết, cái câu tự gánh lấy hậu quả chỉ là hù dọa Hoàng gia thôi.

Ít nhất là trong khoảng thời gian tới, bọn họ cũng không thể làm ra được chuyện gì kích động cả, cho nên nếu Hoàng gia từ chối không ứng chiến, thì bọn họ cũng đành phải nuốt giận, chờ sau này sẽ trả thù.

Vì thế, liền diễn ra cảnh này.

Hai chiếc xe đi đến trước cửa biệt thự Hoàng gia, thật ra, ngồi trên xe ngoại trừ Hắc Hùng ra thì chẳng có ai lợi hại cả, mang theo nhiều người mục đích là chỉ muốn tạo thanh thế thôi, hù dọa người của Hoàng gia.

Hắc Hùng dẫn đầu, cùng năm tên thủ hạ, mang theo Trương Tiểu Nạo đi về hướng cửa lớn của biệt thự, mặc dù có chuông cửa, nhưng mà Hắc Hùng nghĩ rằng gõ cửa mới có khí thế, ấn chuông cửa là việc của người nhã nhặn lịch sự, mà hắn thì không phải là người lịch sự!

"Rầm rầm rầm!" Cửa sắt của biệt thự bị Hắc Hùn? g đấm cho vài cái, phát ra những tiếng động thật lớn, và tiếng báo động chói tai cũng vang lên. Trong mỗi biệt thự đều có lắp đạt hệ thống bảo vệ, khi Hắc Hùng làm ra động tĩnh lớn như vậy, hệ thống bảo vệ còn tưởng rằng là khủng bố đến.

Người hầu của Hoàng gia thì hoảng sợ, vội vã chạy ra kiểm tra, nhưng mà chỉ thấy một đám hung thần ác sát đang đứng bên ngoài.

"Các… các người là ai?" Người hầu khẩn trương hỏi.

"Gọi Hoàng Vinh Tiến ra đây!" Hắc Hùng cất cao cái giọng thô to của mình, làm cho hai màng nhĩ của người hầu như muốn thủng luôn.

"Các người tìm Nhị thiếu gia có chuyện gì? " Người hầu cẩn thận hỏi.

"Tại sao mày lại nhiều chuyện như vậy? Đi nhanh lên, mang Hoàng Vinh Tiến ra đây, nếu không đừng trách tao không khách khí!" Hắc Hùng lại đấm một cái vào cửa: "Nghĩ tao không thể tiến vào à?"

"Được được… tôi đi thông báo cho Nhị thiếu gia biết…." Người hầu vội vả chạy vào trong, cẩn thận đóng cửa lại.

"Chỉ là một đám nhát gan!" Hắc Hùng đắc ý nói.

Hoàng Vinh Tiến lúc này đang đứng nói chuyện phiếm với Dương Minh, thì người hầu đã thở hổn hển chạy vào nói: "Nhị thiếu gia, không tốt rồi, có một đám lưu manh đứng ngoài cửa nói muốn tìm ngài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK