Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm một hồi, không phát hiện ra số điện thoại của Thư Nhã, hiển nhiên là lúc ấy mình đã không để ý, bây giờ có việc cần nhờ đến người ta, nên bắt đầu lo lắng.

Dương Minh cười khổ nói: "Vậy đi, để lát nữa anh tìm Thư Nhã, để xem chuyện này có thành hay không"

"Vậy làm phiền anh" Lâm Chỉ Vận vui vẻ nói: "Nếu có Thư Nhã giúp đỡ, vậy chúng ta sẽ không sợ Vân thị nữa"

"Cảm ơn cảm gí? Con ty vốn là của anh mà" Dương Minh cười nói: "Vậy anh đi trước, đừng quên uống thuốc trước khi ngủ nha"

"A!" Lâm Chỉ Vận xấu hổ, dậm chân nói: "Đừng nói nữa, em nhớ rồi"

"Đúng rồi, có rãnh hỏi giúp anh chuyện cậu của em, chuyện của ông ta và Hà Lộ Lộ, càng rõ càng tốt" Dương Minh nghĩ nghĩ, nói với Lâm Chỉ Vận: "Nhưng đừng để ông ta phát hiện"

"Sao thế? Vì sao?" Lâm Chỉ Vận nghe xong, nhất thời hồ nghi hỏi.

"Không thể nói rõ, anh nghĩ Hà Lộ Lộ và cha nàng Hà Chí Bác có vấn đề" Dương Minh nói.

"Vậy được rồi, để em thử" Lâm Chỉ Vận cũng không hỏi nhiều.

Ra khỏi nhà Lâm Chỉ Vận, Dương Minh nhìn đồng hồ xong, liền cười khổ, bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi, lúc này đi tìm Thư Nhã, hình như có vẻ không thích hơp! Chẳng qua, không còn cách nào, thời gian cấp bách, ngày mai là buổi trình diễn của Thư Nhã rồi, còn vài ngày nữa là đến lễ tình nhân, nếu không nhanh chóng xác định, thì sẽ không kịp quay quảng cáo đâu.

Dương Minh lát chiếc xe của Bạo Tam Lập đến Thiên Thượng Nhân Giang, tiểu đệ đứng ở ngoài canh gác lập tức nhận ra Dương Minh, liền chạy đến chào hỏi: "Dương ca!"

Những người này đều đã được lựa chọn đặc biệt, đều biết đến Dương Minh cả.

"Thư Nhã tiểu thư có nghỉ ngơi chưa?" Dương Minh hỏi.

"Dương ca, ngài chờ một chút" Tiểu đệ lấy bộ đàm ra, nói mấy câu, sau đó nói với Dương Minh: "Anh em trên lầu nói, phòng của Thư Nhã vẫn sáng đèn"

"Được, để tôi lên coi" Dương Minh gật đầu, đi vào Thiên Thượng Nhân Gian.

Cùng một địa điểm, chỉ khác về tâm tình, Dương Minh đánh giá bên trong Thiên Thượng Nhân Gian một hồi, không khỏi nghĩ bậy, nếu như cùng Lâm Chỉ Vận đến chổ này một lần nữa, không biết sẽ như thế nào nhĩ?

Bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian đã thuộc về Danh Dương, cũng chính là sản nghiệp của Dương Minh. Dương Minh vào thang máy, cũng không ai cản, lên đến tầng cao nhất, nơi Thư Nhã ở, rồi đi ra ngoài hành lang.

Thấy cửa thang máy mở ra, người phụ trách an toàn lập tức cảnh giác, khẩn trương nhìn chằm chằm thang máy, thấy Dương Minh đi ra, hơn nữa cũng không còn người khác, mới yên lòng.

"Dương ca, Thư tiểu thư ở phòng 2206" Một người nói.

Dương Minh gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, đi đến chổ phòng 2206. Đi đến cửa phòng, quả nhiên thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, chẳng qua, Dương Minh cũng không dám xác định là Thư Nhã rốt cục có nghỉ ngơi hay chưa, vì có người lúc ngủ không có tắt đèn.

Dựa trên nguyên tắc cẩn thận, Dương Minh dùng dị năng nhìn vào bên trong, chẳng qua, vì muốn xác định Thư Nhã đang làm gì thôi, chứ không phải muốn rình coi.

Phòng này là loại phòng tổng thống, người đại diện Hứa tiểu thư thì ngủ ở ngoài phòng khách, giờ phút này đang nằm, nhắm mắt lại nhưng không biết có ngủ hay không. Chẳng qua Thư Nhã thì đúng là chưa ngủ, đang dùng laptop để lên mạng.

Xác định Thư Nhã chưa nghỉ ngơi, Dương Minh mới yên lòng, nhấn chuông cửa. Chuông này cũng được thiết kế đặc biệt, dành cho bên trong phòng riêng và bên ngoài phòng, làm như vậy cũng vì không muốn quấy rầy người khác.

Hiệu quả cách âm của phòng tổng thống thật tốt, Dương Minh nhấn chuông xong cũng không nghe được tiếng chuông, chẳng qua, Thư Nhã hiển nhiên là đã nghe được, nghi hoặc ngẩng đầu lên, theo bản năng hướng về cánh cửa, sau đó nhìn nhìn thời gian, nhíu mày, giơ tay nhấn nút chuyển sang chế độ nhìn.

Thư Nhã hơi tức giận, bởi vì đã trễ thế này, còn ai đến quấy rầy mình? Theo lý thuyết thì phục vụ chắc chắn không ấn chuông này, còn người lạ, thì bảo an bên ngoài sẽ không có khả năng để cho người này trễ như vậy đến làm phiền mình.

Nhưng, đập vào mắt của Thư Nhã chính là khuôn mặt làm cho nàng ngày nhớ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên, Thư Nhã kích động, đã trễ thế này, anh ấy đến làm gì? Chẳng lẽ muốn hẹn hò với mình?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Thư Nhã liền không nhịn được dùng quả đấm nhỏ cốc lên đầu một cái bốp, nghĩ bậy bạ gì thế? Điều này sao có thể, bây giờ Dương Minh đã có bạn gái rồi, hơn nữa tình cảm còn rất tốt.

Huống hồ, Dương Minh muốn phát triển với nàng, cơ hội có rất nhiều, cũng không cần nửa đêm chạy đến đây làm gì.

Chẳng qua, dù biết là vậy, nhưng Thư Nhã vẫn vô cùng kích động, ngay cả giọng nói cũng đứt quãng: "Dương. Minh.?"

"Là tôi, Thư Nhã, ngủ chưa? Có quấy rầy cô không?" Tuy rằng Dương Minh đã thấy được biểu tình của Thư Nhã, chẳng qua cũng không để ý, bởi vì nửa đêm đến ấn chuông cửa, đổi lại là người khác cũng không thể bình tĩnh được!

"À. còn chưa ngủ. anh đợi một chút, em ra mở cửa" Thư Nhã khép cái laptop lại, sau đó nhảy xuống giường, mang dép đi ra cửa.

Vừa rồi Thư Nhã đang cuộn mình trong chăn, mà Dương Minh thì không phải loại biến thái rình coi, cho nên không dùng thấu thị để nhìn xem Thư Nhã thế nào, chẳng qua, bây giờ Thư Nhã ra mở cửa, đã thấy hết!

Thư Nhã không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, mà Dương Minh cũng không thay quần áo, trực tiếp đi ra mở cửa, làm cho Dương Minh kinh ngạc.

Phải biết rằng, trước mặt giới truyền thông, Thư Nhã luôn giữ gìn hình tượng thuần khiết của mình, thế mà giữa đêm hôm thế này, lại tùy tiện ra mở cửa cho một người đàn ông xa lạ?

Tuy nói không phải là xa lạ, có lẽ là trong lòng Thư Nhã còn sợ mình, nhưng mà, có cần phải vậy không?

Dương Minh thật đúng là suy nghĩ vớ vẫn, cho đến bây giờ Thư Nhã vẫn chưa từng sợ hắn, đối với Thư Nhã mà nói, Dương Minh cho dù có giết người hay chặt đầu hoặc abc gì đó, thì Thư Nhã vẫn sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Lúc bước ra phòng ngoài, Thư Nhã len lén nhìn Hứa Lệ đang ngủ, sắc mặt đỏ ửng, hình như có vẻ chột dạ, rón rén đi ra cửa, cẩn thận mở cửa phòng, sợ nàng sẽ tỉnh lại hay sao ấy.

Cảm giác giống như là đang yêu đương vụng trộm vậy, làm cho Thư Nhã không khỏi hưng phấn, trở nên vô cùng khẩn trương, tim đập đùng đùng. một người đã không xuất hiện trước mặt mình bao nhiêu năm trời, chẳng qua, cuối cùng đã trở lại.

Mở cửa ra, Thư Nhã nhướng mày, nhìn nhìn, làm ra thế đừng lên tiếng, nói nhỏ: "Hứa. Hứa Lệ đang ngủ. đừng đánh thức nàng"

Hứa Lệ? Trước đó Dương Minh cũng không chú ý đến người đại diện của Thư Nhã tên là gì, chỉ gọi là Hứa tiểu thư, bây giờ nghĩ lại, khẳng định là người này.

Dương Minh gật đầu, cười cười, thầm nghĩ, đại minh tinh cũng chỉ là một cô gái bình thường, hành động vừa rồi của nàng làm cho Dương Minh thậm chí có cảm giác Thư Nhã chính là em gái hàng xóm vậy.

Trong con mắt sáng ngời của Thư Nhã hiện lên một tia hưng phấn kì dị, nàng vui sướng vì Dương Minh rất ăn ý với mình.

"Đi theo em." Thư Nhã vẫy vẫy tay với Dương Minh, nhẹ giọng nói, biểu tình có vẻ bướng bỉnh không nói nên lời.

Dương Minh cười khổ, sao mà cảm thấy hai người giống như hia đứa nhỏ lén đi chơi quá vậy? Chẳng lẽ nàng không sợ mình giết nàng? Cái này gọi là dẫn sói vào nhà, nàng không hiểu đạo lý này sao?

Giờ phút này, Dương Minh thậm chí có cảm giác nhớ lại thời thơ ấu. năm đó. tựa hồ Tô Nhã vẫn luôn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình.

Dương Minh thất thần trong giây lát, chẳng qua, làm một sát thủ, đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra, cho nên hắn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, đã thấy Thư Nhã xoay người lại, đang rón rén đi vào bên trong.

Dương Minh cũng học theo bộ dáng của Thư Nhã, chậm rãi đi tới, hai người giống trong phim hoạt hình vậy, giống lũ hôi lang đang muốn làm chuyện xấu ấy.

Sau khi hai người vào phòng trong, Thư Nhã liền tranh thủ đóng cửa phòng lại, sau đó, lo lắng khóa trái cửa lại luôn, rồi mới vỗ ngực nói: "Nếu để Hứa lệ biết, khẳng định sẽ mắng em."

Đối với hành động của Thư Nhã, Dương Minh vẫn khá là choáng váng. Đóng cửa? Khóa trái Tại sao hắn có cảm giác khủng bố thế này? Chẳng qua, chuyện này phải là do đàn ông làm mới đúng

Nhưng mà, sau khi nghe Thư Nhã nói xong, Dương Minh liền biết mình đã hiểu lầm, Thư Nhã chỉ đang tránh né Hứa Lệ thôi.

Vừa rồi, Hứa Lệ vẫn còn đang ngủ say, trong lúc cửa phòng Thư Nhã đóng lại, liền mở to mắt ra, không có chút gì gọi là đang ngủ cả.

Hứa Lệ lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, hơn nửa ngày, đối phương mới trả lời: "Là tiểu Hứa à? Trễ như vậy còn gọi điện, có chuyện gì quan trọng sao?"

"Xin lỗi Thư tổng, đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi" Hứa Lệ xin lỗi: "Chẳng qua có chuyện quan trọng, tôi muốn xin chỉ thị của ngài"

"Là chuyện gì?" Thư Hải Khoát hỏi.

"Vừa rồi, Dương Minh tìm đến Thư tiểu thư, Thư tiểu thư mang hắn vào phòng" Hứa Lệ nói: "Đã trễ thế này, tôi sợ. tôi không dám quyết định, cho nên muốn xin chỉ thị của ngài"

"Ồ?" Thư Hải Khoát im lặng một hồi, rồi lên tiếng nói: "Cô làm ra vẻ không phát hiện đi"

"Vâng." Hứa Lệ tuy rằng vô cùng nghi hoặc thái độ của Thư Hải Khoát, nhưng mà, ông ta đã nói như thế, thì nàng cũng nghe theo. Bên ngoài, nàng là người đại diện của Thư Nhã, thật ra chính là làm thuê cho Thư Hải Khoát, giám sát Thư Nhã và báo cáo với ông.

Trực giác cho nàng biết, Dương Minh và Thư gia tựa hồ đã có quan hệ từ sớm, điểm này từ Thư Nhã và Thư Hải Khoát là có thể nhìn ra, Thư Nhã cho đến bây giờ vẫn chưa từng ôn hòa với bất kì người con trai nào, chứ đừng nói là nửa đêm dẫn vào phòng như vậy.

Mà thái độ của Thư Hải Khoát cũng rất kì quái, ngày đầu tiên đến Tùng Giang, Hứa Lệ đã đem chuyện của Dương Minh và Thư Nhã báo cáo với ông, nếu đổi lại là bình thường, biết có tên nào dám quấy rầy Thư Nhã, ông khẳng định sẽ nổi giận lôi đình, chỉ là lần này, im lặng và im lặng.

Nguyên nhân cụ thể ra sao, Hứa Lệ cũng không hỏi nhiều, bởi vì đây là điều nàng không nên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK