Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Âu Dương Quân Viễn, Xà ca cũng lười nhắc nhở chúng, những loại người như vậy, nhắc nhở cũng vô dụng, ngược lại sẽ nghĩ mình nhát gan sợ phiền phức đây!
Nếu như vậy, thì mày muốn làm gì thì làm, tùy mày. Đến lúc đó mày bị Dương Minh giết, thì cũng không trách được tao.
"Bạn của ông kiểu gì thế?" Âu Dương Quân Viễn nhíu mày nói: "Một tên nhát gan sợ phiền phức!"
"Được rồi, đừng làm khó hắn, dù sao hắn còn kiếm cơm ăn tại đây!" Vương Thừa Ân thở dài, cũng hiểu được chổ khó xử của Xà ca.
"Mặc kệ hắn, Vương Thừa Ân, biện pháp này không được, kế tiếp chúng ta làm gì?" Âu Dương Quân Viễn hiển nhiên là có hứng thú rất lớn với Tôn Khiết, căn bản là không coi cha của Tôn Khiết ra gì.
"Ông chủ, tôi thấy chuyện này bỏ qua đi. dù sao Tôn Hồng Quân cũng là lão đại nơi này, chúng ta lại đến đây chọc ghẹo con gái hắn. có vẻ không ổn." Vương Thừa Ân do dự nói.
"Có gì mà không ổn?" Âu Dương Quân Viễn nói: "Bất quá chỉ là lão đại của một thành phố thôi, sợ cái cứt gì! Chúng ta lúc ở tỉnh P, cũng đã từng chơi qua con gái của lão đại rồi, bọn họ mừng còn không kịp nữa là!"
"Nhưng đó là ở tỉnh P, đây là Đông Hải, không phải địa bàn của chúng ta." Vương Thừa Ân nhắc nhở.
"Nói cũng đúng." Âu Dương Quân Viễn gật đầu: "Vương Thừa Ân, không phải ông rất thông minh sao? Không nghĩ ra biện pháp gì à?"
"Có thì có, nhưng mà. ông chủ, ngài phải hạ mình một chút." Vương Thừa Ân nói." Nói nghe thử xem!" Âu Dương Quân Viễn phất tay.
"Là như vậy, tối nay chúng ta trực tiếp đến thăm Tôn Hồng Quân, nói là thiếu gia thích con gái của hắn, muốn mang về tỉnh P, ngài xem thế nào?" Vương Thừa Ân đề nghị.
"Nhưng tôi còn chưa chơi đủ, không muốn kết hôn!" Vương Thừa Ân tuy rằng rất thèm muốn sắc đẹp của Tôn Khiết, nhưng cũng không muốn vì một cành cây mà bỏ nguyên một khu rừng.
"Ông chủ, ngài nghĩ thử xem, mang về tỉnh P, là địa bàn của chúng ta, còn không phải do ngài sắp đặt sao? Ở đây, nàng là thiên kim tiểu thư, nhưng ở tỉnh P, nàng chẳng là gì cả, đến lúc đó không phải do ngài tùy ý bài bố sao?" Vương Thừa Ân nói.
"Haha! Nói không sai!" Âu Dương Quân Viễn nghe xong, vui vẻ gật đầu: "Được, quyết định vậy đi! Ông đi hỏi thăm chổ của Tôn Hồng Quân, tối nay chúng ta sẽ đến!"
Âu Dương Quân Viễn thật sự rất cuồng vọng, là cũng bởi vì hắn chưa từng chịu nhịn nhục qua. Ở tỉnh P có thể nói là hô mưa gọi gió, bởi vì không có xung đột lợi ích với anh hai, cho nên thằng anh Âu Dương Quân Uy rất quan tâm đứa em này.
Trùng hợp chính là, tối nay Ngô Vân Sinh cũng đến nhà Dương Hân làm khách, cho nên bốn người sau khi đi dạo một vòng, liền chia tay.
"Cậu biết Xà ca?" Trên đường trở về, Tôn Khiết bỗng nhiên hỏi Dương Minh.
"Ờ?" Dương Minh sửng sốt, chẳng qua cũng không giấu: "Sao cô biết?"
"Thấy" Tôn Khiết nói: "Ánh mắt của hắn nhìn cậu rất sợ hãi, còn sợ hãi hơn cả nhìn tôi."
Dương Minh nhìn Tôn Khiết, từ trong lòng hình thành một sự kính sợ. nhãn lực của Tôn Khiết quả nhiên rất sâu sắc, lúc ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt, mà lại bị nàng nhìn thấy rất rõ ràng, vì tế nói: "Lúc ấy Bạo Tam Lập và Vu Hướng Đức tranh đấu, tên này từng bị tôi đánh qua, có thể tạo thành ám ảnh chăng?"
"Tranh giành địa bàn, cậu cũng tham dự?" Tôn Khiết nhìn chằm chằm Dương Minh, như muốn nhìn từ trên mặt của Dương Minh ra cái gì đó.
"Có vấn đề sao?" Dương Minh hỏi ngược lại.
"Không" Tôn Khiết nhàn nhạt nói: "Dương Minh, có rất nhiều chuyện cậu như đang gạt tôi"
"Haha!" Dương Minh đột nhiên cười nói: "Thật buồn cười, tôi gạt cô? Hai ta có quan hệ gì? Tôi đem chuyện của tôi nói cho cô, cô có thể giữ bí mật giùm tôi? Cô không phải vợ tôi, tôi cũng không ngu như vậy"
"Nói cũng đúng" Tôn Khiết không hề tức giận, ngược lại còn gật đầu nói: "Vậy chờ đến lúc tôi yêu cậu, thì cậu nói cho tôi biết cũng được"
Không thể không nói, Tôn Khiết quả thật là một cô gái đặc biệt, logic của nàng làm cho Dương Minh rất khó thích ứng.
"Ặc.cô yêu tôi thì có lợi ích gì? Cô phải làm cho tôi yêu cô mới được chứ" Dương Minh bĩu môi nói.
"Tôi cảm thấy cậu bây giờ đang có xu thế này" Tôn Khiết nói dứt khoát: "Xe tự động lái, cho dù không cần phải để tay lên vô lăng, nhưng cậu cũng không cần đặt tay lên chân tôi.Ai? Cậu còn mò vào trong? Còn sờ nữa? Còn bóp à?"
Dương Minh cũng làm bộ như không nghe không thấy không biết, không nhìn vẻ oán giận của Tôn Khiết.
Tôn Khiết cũng kẹp chặt hai chân lại, không cho tay của Dương Minh lộn xộn, tức giận nói: "Dương Minh, cậu càng làm như vậy, chỉ càng làm cho tôi cảm thấy cậu rất chán ghét. Cậu không biết như vậy là rất xấu xa và thấp hèn sao?"
Dương Minh cũng tức giận rút tay về, không ngờ cử động của mình lại làm cho Tôn Khiết phản cảm. Chẳng qua, Dương Minh cũng không cam chịu yếu thế, tuy rằng đã rút tay về, nhưng cũng không nói thêm gì.
Thấy Dương Minh im lặng cả nửa ngày không nói, Tôn Khiết thật sự có chút tò mò: "Sao thế? Tức giận?"
"."
"Có phải đàn ông không vậy, dễ giận thế sao?" Tôn Khiết kinh ngạc nhìn Dương Minh, người này nhìn thế nào cũng không giống người có lòng dạ hẹp hòi.
"."
"Được rồi, cho cậu sờ là được chứ gì, chẳng qua phía dưới không được, không thoải mái, cậu sờ phía trên nha?" Tôn Khiết bắt đầu dụ dỗ Dương Minh.
"Được!" Dương Minh lúc này đáp mà không cần nghĩ, trên mặt lập tức tràn đầy vui vẻ.
"." Lúc này đến lượt Tôn Khiết im lặng, bó tay trừng mắt nhìn chằm chằm Dương Minh, tức giận, sao mình lại cho Dương Minh sờ chứ?
Tuy ngoài miệng Dương Minh nói vậy, nhưng mà tay không có động tác gì, hắn cũng không phải là loại người thèm khát gì, vừa rồi sờ đùi Tôn Khiết cũng chỉ vì muốn nói chuyện với Tôn Khiết mà thôi, lại không ngờ làm cho Tôn Khiết phản cảm. Cho nên lần này tuy miệng của Dương Minh nói vậy, nhưng không có hành động gì.
Về đến nhà Tôn Khiết, Dương Minh cũng cảm thấy đã có sự thay đổi, chính xác là sự thay đổi từ Tôn Hồng Quân. Thái độ của Tôn Hồng Quân đối với mình đã tốt hơn trước đó rất nhiều, cũng không có nhắc lại chuyện trước đó.
"Tiểu Dương, nào, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, con và Tiểu Khiết nhanh rửa tay đi, rồi dùng cơm!" Tôn mẫu nhiệt tình nói.
Dương Minh và Tôn Khiết lại khôi phục bộ dáng thân mật như trước đó, tuy rằng Tôn Khiết khó chịu về động tác của Dương Minh, nhưng cũng yên lặng nhẫn nhịn, trước mặt người nhà, mình là bạn gái của Dương Minh, nếu mà có phản ứng, thì ngược lại là có vấn đề.
Đồ ăn chiều rất phong phú, người có địa vị như Tôn Hồng Quân, đã rất ít khi chiêu đãi khách đến nhà, chẳng qua Dương Minh cũng không tính là khách, cho nên bữa cơm này phải gọi là cơm gia đình thì đúng hơn.
Chổ ngồi, chỉ có Dương Minh, Tôn Khiết và Tôn Hồng Quân cùng Tôn mẫu bốn người mà thôi. Tôn Tam không tham gia, Tôn Hồng Quân và Tôn mẫu ngồi ở ghế chủ vị, còn Dương Minh và Tôn Khiết thì chia ra ngồi hai bên.
"Tiểu Dương, nào, nếm thử tay nghề của dì đi!" Tôn mẫu trên cơ bản đã chấp nhận Dương Minh rồi, cho nên cũng đối với Dương Minh rất tốt, không cần che dấu.
"Cảm ơn!" Dương Minh vội vàng nói, sau đó bắt đầu gắp đồ ăn cho Tôn Khiết, Tôn mẫu nhìn thấy thế, trong lòng vô cùng vui.
Tôn Khiết cũng nhép miệng nói nhỏ với Dương Minh: "Giả bộ rất giống!"
Dương Minh cười cười, không để ý.
Không khí đang rất là hòa hợp, thì Tôn Tam đột nhiên đi tới: "Lão gia, bên ngoài có người tự xưng là người của Âu Dương gia tỉnh P cầu kiến"
"Âu Dương gia tỉnh P?" Tôn Hồng Quân sửng sốt, sau đó nói: "Bọn họ đến đây lúc này? Có nói là muốn làm gì không?"
"Bọn họ nói có chuyện muốn tìm lão gia, muốn nhanh chóng gặp ngài" Tôn Tam nói.
Nếu đổi lại là người khác, Tôn Tam khẳng định là trực tiếp đuổi đi! Vớ vẫn, Tôn Hồng Quân là người mà ai muốn gặp là gặp hả? Chứ đừng nói là bây giờ đang dùng cơm với con rể tương lai.
Nhưng Âu Dương gia ở tỉnh P, cái này Tôn Tam không thể khinh thường, Tôn Tam đương nhiên biết rõ Âu Dương gia ở tỉnh P làm cái gì, có thể nói là hoàng đế ngầm của tỉnh P, mà Tôn Hồng Quân cho dù có khống chế cả Đông Hải, thì so với Âu Dương gia, cũng quả thật như gặp sư phụ.
Chẳng qua, tỉnh P mặc dù là một tỉnh, nhưng không có quan hệ gì với Tôn gia, người của Âu Dương gia đến gặp Tôn Hồng Quân có chuyện gì?
Tôn Hồng Quân trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Để cho bọn họ và, ở phòng khách chờ ta, ta lập tức ra ngay"