Chút nữa bọn chúng kéo tới thì hắn và Dương Minh làm sao đối phó? Tuy Dương Minh giỏi đánh nhau nhưng Triệu Đại Bao nói cũng có lý, một người có thể đối phó cả băng nhóm sao? Vả lại bọn hắn còn có vũ khí!
Tôn Côn có chút sợ hãi quay sang khuyên Dương Minh:
- Dương Minh, không được thì chúng ta về thôi! Nói xong lại quay đầu nói với Triệu Đại Bao:
- Triệu ca, tôi không chuyển công ty nữa, chúng tôi đi đây. Ông cũng không cần gọi người tới nữa.
- Không chuyển nữa sao? Mày cho là mày không chuyển nữa thì mọi chuyện xem như xong sao? Đánh tao một trận như vậy, sao tao có thể không trả lại ân tình này cho đại ca cũ đây? Mày thấy tao nói phải không, Dương Minh đại ca?
- Anh Côn, không cần phí lời với hắn, cứ để hắn gọi cả đám đến đây! Dương Minh nhún vai có vẻ rất thoải mái, không xem uy hiếp của Triệu Đại Bao vào đâu.
- Này. Tôn Côn thấy bộ dáng tràn ngập tự tin của Dương Minh thì không nén nổi thở dài, quả thật là nghé con không sợ cọp, dù Dương Minh bây giờ rất có tiền đủ để trấn trụ Trần Tiểu Long nhưng khi đối mặt băng đảng hung thần ác sát thì có thể làm gì?
- Ha ha, Dương đại ca, mày đã không chịu quỳ lạy thì đừng trách đàn em như tao không nói tình cảm! Triệu Đại Bao hừ lạnh:
- Mày đừng có đắc ý quá sớm, chút nữa mới là lúc sảng khoái.
Dương Minh mỉm cười không thèm nghe Triệu Đại Bao, dù hắn có nói thêm gì đi chăng nữa thì Dương Minh cũng không thèm nghe.
Ngay đúng lúc này cửa được đẩy ra, tràn vào là năm gã thanh niên, có trọc đầu, có xỏ khuyên, có luôn cả hình xăm trên mặt. Trên tay mỗi thằng là một ống tuýp bằng thép, gã đi đầu vừa vào đã gào lên:
- Triệu Đại Tị Thế, có chuyện gì sao? Trong đây có ai dám làm loạn?
- Lượng ca, cuối cùng người cũng tới, tốt quá! Triệu Đại Bao nhìn thấy hậu thuẫn đã tới thì vui mừng ra mặt, chỉ vào Dương Minh nói:
- Lượng ca, anh xem ở đây có một người quen cũ, anh thử nhìn xem còn nhận ra ai không?
Theo hướng chỉ của Triệu Đại Bao, Lượng ca thấy Dương Minh đang đứng cười cười, lập tức sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
- Hắn đem theo tên ôn con Tôn Côn này tới chỗ em xin chuyển công ty, con mẹ nó chứ, hắn tưởng còn là đại ca như trước sao? Em đã cho hắn mặt mũi để biến đi, nhưng hắn còn dám ra tay với em!
Triệu Đại Bao không nhìn thấy sắc mặt đại biến của Lượng ca mà cứ tằng tằng nổ liên thanh:
- Tiểu đệ quyết không thể tiếp tục nhịn nữa, hắn còn không biết đây là thời đại nào rồi, vẫn tưởng như ngày xưa đi học sao? Bọn ta vẫn còn là lính của hắn? Anh hát cho em nghe rằng, anh từ lâu đã không còn là đại ca, mái trường xưa cũng đã không rồi.
Triệu Đại Bao trong cơn hưng phấn lại hát tiếp.
- Mày, mày. Lượng ca tức giận chỉ vào Triệu Đại Bao nói không ra lời, cả người run lên trong lòng than khổ. Tên họ Triệu mắt mũi để trên mông hay sao mà lại ghẹo vào người này, dù rằng mày muốn chết thì tao vẫn chưa muốn!
Chứng kiến Triệu Đại Bao vẫn còn hát, Lượng ca điên lên vung tay ra lên cho bọn đàn em phía sau:
- Đi, đánh hắn cho tao, đánh chết cũng được! Thiệt tình, tức chết đi!
- Dạ! A….
Bốn tên thủ hạ vừa nghe phân phó thì ba tên lao lên định xử Dương Minh, chỉ có một tên thét to lao về phía Triệu Đại Bao, giơ tuýp lên phang một nhát, Triệu Đại Bao tức thời gục xuống!
Ba tên kia nhìn thấy thế thì nhất thời ngừng lại, nhìn chằm chằm vào gã vừa mới xuống tay với Triệu Đại Bao, vẻ mặt không chút tin tưởng.
- Ba thằng chúng mày đứng đó làm gì, ra tay đi! Lượng ca nhìn thấy ba tên kia đứng đực ra đó liền nổi giận quát to.
- Đánh ai hả, Lượng ca, anh muốn tụi em đánh ai? Cả ba tên cũng như trong mộng ngơ ngốc hỏi.
- Hoàng Mao đánh ai thì tụi mày cứ đè thằng đó mà đánh, chẳng lẽ tụi mày dám đánh Dương ca sao? Đương nhiên là đánh tên khốn Triệu Đại Tị Thế! Lượng ca quát lên.
- Dạ. Ba tên kia dù không hiểu sao Lượng ca lại sai bọn hắn đánh Triệu Đại Bao nhưng Hoàng Mao đã đánh thì chắc chắn không sai, gã chính là tâm phúc đi theo Lượng ca sớm nhất! Cứ đánh theo hắn vậy.
Thế nên cả ba không nhiều lời, thay nhau đạp xuống người khiến Triệu Đại Bao đau đớn mà tỉnh lại. hắn không thể ngờ cứu tinh vừa tới lại quay sang đánh hắn, rốt cuộc là có chuyện quỷ quái gì chứ?
Dương Minh bây giờ còn đáng để Lượng ca tôn kính sao? Chẳng lẽ Lượng ca là người quý trọng tình nghĩa? Không đúng! Trước đây cũng từng có người là bạn cũ của Lượng ca đến bàn về chuyện taxi cũng bị hắn cho người đánh đuổi ra ngoài, chuyện ngày hôm nay là làm sao vậy?
Không chờ Triệu Đại Bao rõ đầu cua tai nheo thế nào, gậy sắt cứ liên tiếp vụt xuống bôm bốp, địa chỉ là trên người hắn!
- Ái ui.Hức hức.Triệu Đại Bao nhịn không được mà khóc rống lên.
Bọn này đều là giang hồ thứ thiệt, biết cách đánh sao cho không chết nhưng đau đớn vô cùng, Triệu Đại Bao đau đến chết đi sống lại nhưng lại không có vết thương trí mạng nào, muốn ngất cũng khó, chỉ còn cách gào khóc thảm thiết.
Tôn Côn cũng bị tình thế trước mắt làm cho ngây ngốc, sao lại thế này chứ? Đám người Triệu Đại Bao gọi đến không đánh hắnvà Dương Minh mà lại quay sang phang Triệu Đại Bao thừa sống thiếu chết, quỷ thần nào làm ra chuyện tình này?
Ngay cả Dương Minh cũng dở khóc khóc cười! Vốn nghĩ rằng đám người kia tới thì khó tránh phải động thủ, ai ngờ lại chính là người quen!
- Dương ca, thật sự xin lỗi, cái tên Triệu Đại Tị Thế này là loại mắt lợn luộc, không biết đại nhân như Dương ca tới, để tôi dạy dỗ hắn xin ngài đừng đừng nóng!
Lúc này Lượng ca trong lòng bất an, hắn thực muốn đánh cho Triệu Đại Tị Thế đến chết, chọc ai không chọc lại chọc đến đại hung thần này. Dương ca mà mày còn dám động thủ, muốn chết hử?
Còn hát cái gì mà" ta đã nhiều năm không làm đại ca" là có ý gì? Muốn móc họng người ta chắc?
Lượng ca chính là tên côn đồ Trương Vũ Lượng trước đây Dương Minh gặp ở công trường, Hoàng Mao thì chính là gã người hầu luôn bám đít hắn.
Hai người này đối với Dương Minh cũng có thể gọi là có quen biết.
Trương Vũ Lượng lăn lộn giang hồ một thời gian thì có một công ty xe taxi đến tìm hắn, nhờ hắn dẫn huynh đệ bảo kê, hắn trở thành phó quản lý công ty taxi này.
Dựa vào tác phong làm việc tàn nhẫn của hắn thì không ít tài xế taxi bị dọa sợ xanh mặt, khiến cho chủ hãng rất hài lòng thưởng không ít tiền, khiến tương lai hắn mở rộng thênh thanh!
Nhưng thời gian đắc ý chưa được bao lâu lại xảy ra chuyện! Vui quá thành buồn! Cái gì là vui quá thành buồn chứ? Lúc này Trương Vũ Lượng đã thực sự hiểu ra!
Dương Minh là người thường sao? Lúc trước hắn còn làm lưu manh đã đánh cho họ Lượng một trận tơi bời, sau này lại nghe nói giao hảo giữa Dương Minh và Bạo Tam Lập không tệ chút nào!
Bạo Tam Lập là ai chứ, ngay cả chủ cái công ty này muốn nịnh bợ còn chưa có cửa, hắn thì có gan đụng đến sao?
Trương Vũ Lượng bất thần nghĩ đến hồi trước chẳng phải hắn cũng từng ca bài đại ca hết thời này với Dương Minh sao? Tên Triệu Đại Tị Thế dẫm theo vết xe đổ của hắn ngày trước, cũng như ngày đó hắn không biết Dương Minh lợi hại đến thế nào a!
- Xem ra hai người thật giống nhau! Lúc trước chú mày tìm anh kiếm chuyện thì cũng hát cái gì đại ca đó đó!
Dương Minh híp mắt lại, nhếch miệng cười với Trương Vũ Lượng.
- … Dương ca, không phải em đã biết sai rồi sao? Trương Vũ Lượng không ngờ Dương Minh nhắc lại chuyện trước đây, vẻ mặt đau khổ cầu xin.
- Dương ca, mọi chuyện đều tại tên tiểu tử này có mắt không tròng, không liên quan tới em. Để em giáo huấn hắn, anh ngàn vạn lần đừng giận cá chém thớt sang em!
Dương Minh nhìn thấy bộ dáng của Trương Vũ Lượng cảm thấy buồn cười.
- Tao đương nhiên không trách mày, Triệu Đại Tị Thế mấy lần nói năng ngông cuồng nhưng đều cho qua, nhưng xem ra hắn không biết cảm ơn!
- Dương ca. Trương Vũ Lượng mặt sầu dài hơn mặt ngựa, không biết phải nói gì tiếp.
- Cũng không có gì, tao chỉ muốn giúp anh tao chuyển công ty thôi, cũng không động chạm đến tụi bay làm ăn. Dương Min thản nhiên nói.
Trương Vũ Lương còn đang muốn mở miệng đồng ý thì cửa văn phòng lại bật ra, chưa thấy người nhưng thanh âm hung hăng càn quấy:
- Ai đòi chuyển công ty? Chê mạng không đủ dài sao? Quên mất kết cục trước đây của Vương Nhất Đinh sao?
Vương Nhất Đinh chính là người mà Tôn Côn đã nhắc tới, trước đây khi muốn chuyển công ty đã xung đột với Triệu Đại Tị Thế, bị đánh đến cửu tử nhất sinh.
Lời vừa nói ra khiến Tôn Côn và Trương Vũ Lượng đều sửng sốt. Dương Minh ngạc nhiên nhìn sang kẻ vừa tới? Chẳng lẽ ở trong công ty này còn có bên thứ ba?
Tôn Côn ngạc nhiên nhận ra đây chính là tổng giám đốc công ty Trương Bảo, không hiểu sao trời xui đất khiến lại có mặt.
Còn Trương Vũ Lượng thầm than khổ, chí tôn đại thần Dương Minh vừa mới được hắn xoa dịu, sao lại chạy đến chọc hắn nổi giận chứ!
Người bước vào chính là tổng giám đốc hãng xe Đại Đức Nhã Trí, cũng là họ hàng xa của Trương Vũ Lượng. Trưa nay hắn uống rượu xong, dạo công ty một vòng, không ngờ vừa đến phòng tiếp thu xử lý đã nghe tiếng người đòi chuyển công ty, nhất thời hắn nổi điên lên!
Chuyện Vương Nhất Đinh trước đây còn chưa đủ sức giáo huấn bọn tài xế sao? Sao lại còn có người đòi chuyển công ty nữa?
Trương Bảo bừng lên lửa giận, tiểu tử nào lại muốn chuyển sao? Được, mày ngại sống thì tao cũng không phiền đem mày đi khai đao, để xem mày có bao nhiêu lợi hại!
Nghĩ đến đó Trương Bảo đẩy cửa ra liền thấy Trương Vũ Lượng cũng ở trong này thì sửng sốt. Như vậy thật là tốt, cũng chẳng cần nói nhiều cứ trực tiếp giáo huấn thôi!
- Trương Vũ Lượng, khi nãy là ai muốn chuyển công ty? Đừng nể tình gì cả, đánh hắn cho tao! Đánh cho nó chết đi, để tao coi trong công ty này còn thằng nào dám chuyển thì xem đó là làm gương! Trương Bảo ngập men rượu quát vang.
Dương Minh nhìn vào gã đàn ông trung niên miệng đầy hơi rượu vừa bước vào, không biết hắn là ai.
- Anh là ai? Anh muốn làm gì?
- Mày hỏi tao? Mày hỏi tao muốn làm gì sao?
Trương Bảo thấy Dương Minh không biết mình thì phát cáu vung một cái tát định dạy dỗ Dương Minh.
- Đây này, nói cho mày biết tao muốn làm gì!
Cách một tiếng vang giòn giã, không phải là tiếng bàn tay tát vào mặt mà chính là cổ tay Trương Bảo bị Dương Minh bắt được, dụng sức vặn một cái trẹo đi.
Sau đó Dương Minh vung tay tùy tiện vỗ lên trên mặt hắn một dấu năm ngón tay đỏ bầm vì tụ máu.
Trương Bảo không ngờ thân thủ Dương Minh nhanh như vậy, một lát sau mới cảm giác nơi cổ tay và mặt cùng nhói lên, gào lên đau đớn:
- A, mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?
Dương Minh nghe xong câu hỏi thì làm ra vẻ đang nhìn một thằng ngốc về phía Trương Bảo.
- Hả, lúc trước tôi đã hỏi anh muốn làm gì thì anh không nói, bây giờ lại còn hỏi tôi biết anh là ai không, sao anh quá ngu vậy?
Tôn Côn nhìn thấy Dương Minh đánh Trương Bảo mà trong lòng khẽ run, than khổ liên hồi! Thầm nghĩ tới sự tình này, sau này chỉ còn nước bỏ trốn thôi!
Khi trước Trương Vũ Lượng muốn hòa giải khiến Tôn Côn đầy hi vọng, tuy không ngờ Dương Minh và Trương Vũ Lượng lại quen biết, xem ra chuyện này đã kết thúc!
Nhưng không tưởng tượng Trương Bảo lại đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn bị đòn khiến sự tình trở nên vô cùng phức tạp.
- Trương tổng, Dương Minh không biết đến thân phận của ngài, cậu ấy không phải tài xế hãng xe mà là bạn của tôi. Tôn Côn sợ hãi vội vàng giải thích, sau đó lại quay sang Dương Minh.
- Dương Minh, người này chính là tổng giám đốc hãng xe, Trương tổng!
- Trương Tổng? Dương Minh nhìn Trương Bảo, khóe miệng nhếch lên.
- Trước đây, tao còn sợ Trương Vũ Lượng không làm chủ được, bây giờ mày đã tới thì càng tốt, có cho anh Côn chuyển công ty không, nói một câu rõ ràng tao nghe!
Nếu như không ngập trong men rượu thì khi thấy Dương Minh hung hăng lấn lướt như vậy Trương Bảo còn nghĩ ra e Dương Minh có chỗ dựa nào đó, thế nhưng bây giờ rượu đã đã bốc lên toàn, làm gì còn nghĩ được nhiều vậy?
Lại nghe Dương Minh xưng Tôn Côn là anh Côn, liền có ý nghĩ như Triệu Đại Bao lúc trước. Đối với một tài xế taxi mà còn xưng anh thì thân phận có ra cái mẹ gì, chẳng qua đánh nhau giỏi một chút!
Nghĩ đến đó hắn nhịn đau trên tay, chỉ Dương Minh ra lệnh cho Trương Vũ Lượng.
- Trương Vũ Lượng, đánh nó chết cho tao! Thằng ôn này dám đánh tao, tao sẽ cho hắn biết Trương Bảo là nhân vật như thế nào!
Trương Vũ Lượng thầm kêu khóc, Trương Bảo đã đắc tội với Dương Minh thì việc này phải làm sao bây giờ! Hắn vội giải thích.
- Tứ gia, anh Dương Minh này là đại ca của tôi khi còn đi học.
Trương Vũ Lượng muốn giải thích nhưng Trương Bảo đã cắt lời.
- Đi học sao? Trương Vũ Lượng mày còn nhớ tình bạn cũ à? Là sự tình tám trăm năm trước rồi mày vẫn còn nhớ sao? Mày quên lúc này đang làm việc cho ai sao? Nếu mày còn muốn giữ tình huynh đệ thì từ hôm nay không cần đến đây làm việc nữa!
Trương Bảo quả thật rất giận, thầm nghĩ tên Dương Minh này đã đánh hắn như thế mà không làm gì được thì quả thật mất hết mặt mũi, uy tín trong công ty cũng tan biến, sau này còn dọa nạt ai được nữa chứ?
- Tứ gia, trước hết anh nghe tôi nói đã! Trương Vũ Lượng lại càng nôn nóng.
- Nói cái gì mà nói, không cần thiết, cứ động thủ cho tao! Trương Bảo gầm vang ra lệnh cho Trương Vũ Lượng. - Vậy mày làm hay không làm?
- Tứ gia, tôi xin ngài, trước tiên để tôi nói hết đã được không? Thấy Trương Vũ Lượng như sắp khóc, liếc thấy Dương Minh đang cười nhạt thì đứng không vũng thiếu chút nữa ngã ra đất.
- Có cái gì cần nói thì nói thẳng ra, có rắm thì đánh đi! Trương Bảo thấy Trương Vũ Lượng đứng ỳ không nghe lện, tuy khó chịu nhưng nghĩ lại hắn luôn trung thành hết mực, hừ một tiếng dằn lòng xuống.
- Cho mày một phút đồng hồ, nói xong liền xử lý hắn cho tao! Nếu như mày muốn xin cho thằng nhóc này thì tao khuyên mày quên đi, cho dù là Thiên Vương lão tử tới đây tao cũng phải khiến hắn trở thành tàn tật!
- Tứ gia, Dương ca là bạn thân của Báo ca và Hầu ca! Trương Vũ Lượng không dám nói nhảm, nói ngay vào điểm quan trọng.
- Báo ca? Hầu ca? là người nào? Trương Bảo nhíu mày.
- Báo con lại chả khỉ con, định mở vườn bách thú sao?
Trương Vũ Lượng vừa nghe Trương Bảo nói xong thì hoảng sợ muốn bỏ chạy luôn, nghĩ thầm hắn dám nhục mạ cả Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, có còn muốn ở lại chốn giang hồ Tùng Giang này hay không?
- Chính là Báo ca Bạo Tam lập và Hầu ca Hầu Chấn Hám. Vẻ mặt Trương Vũ Lượng sầu khổ cất lời đắng nghét.