Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ngồi bên dưới rất lạ về cái tên công ty địa ốc Danh Dương, không biết công ty này là gì, nhưng cũng rất nghi hoặc về chức danh cố vấn danh dự. Nếu không đoán sai, người này là hoàng thân quốc thích, là con cháu của ai đấy có cổ phần lớn ở tổng.

Địa ốc Danh Dương? Cố vấn danh dự. Dương Minh cười khổ một tiếng, Danh Dương? Tên này không ngờ Tôn Khiết lại có thể nói ra, có lẽ dựa vào tên của mình mà nói bừa. Không ngờ lại trùng hợp với công ty bảo vệ Danh Dương mà Hầu Chấn Hám lập ra

Chẳng qua Dương Minh đúng là có ý lập một công ty địa ốc, bây giờ lại bị Tôn Khiết nói trúng. Dương Minh đang định bảo Hầu Chấn Hám đi làm. Có Hầu Chấn Hám, hắn muốn đặt chân trong ngành địa ốc ở Tùng Giang này cũng không có gì khó.

Tôn Khiết đã giới thiệu như vậy, Dương Minh cũng không có ý kiến gì, đành đứng dậy, ra vẻ chuyên gia gật đầu với mọi người. Đám người phía dưới mặc dù không biết thân phận của Dương Minh, nhưng người được Tôn Khiết coi trọng, không phải hoàng thân quốc thích trên tổng, thì cũng là chuyên gia thật sự, cho nên cũng nhiệt tình vỗ tay.

Điều này làm Dương Minh không quen, không khỏi cười cười gật đầu với mọi người lần nữa. Cũng may da mặt Dương Minh dày, súng bắn không thủng.

Lịch làm việc của Tôn Hồng Quân hàng ngày đều rất gấp. Ví dụ như cuộc họp từ xa này, lão chỉ xem một chút rồi bảo thư ký xem. Nhưng hôm nay Tôn Hồng Quân nghe thấy tên Dương Minh, liền có chút hứng thú quan sát.

"Chủ tịch Tôn, cuộc họp buổi sáng mỗi ngày sắp bắt đầu" Thư ký nhắc nhở.

"Ồ? Cuộc họp hôm nay bảo phó chủ tịch Vương chủ trì, tôi không đi" Tôn Hồng Quân nói.

"Vâng." Thư ký mặc dù khó hiểu, chủ tịch bình thường rất ít khi không tham gia cuộc họp. Chẳng qua chủ tịch đã lên tiếng, thư ký không dám không nghe. Vì thế cung kính lui ra ngoài, đi bố trí cuộc họp sáng nay.

Tôn Hồng Quân chờ thư ký rời đi, cầm điện thoại di động lên, gọi.

"Lão Tam à?" Tôn Hồng Quân hỏi.

"Lão gia, là tôi" Tôn Tam cung kính nói.

"Đến phòng làm việc của tôi, bật máy tính, vào kênh họp trực tuyến, nhìn xem có phải Dương Minh này không?" Tôn Hồng Quân nói.

"Vâng, tôi lập tức đến ngay" Tôn Tam bỏ tờ báo trong tay xuống, vội vàng đi về phía phòng làm việc của Tôn Hồng Quân. Phòng làm việc của Tôn Hồng Quân, bình thường chỉ có Tôn Tam là vào được, người làm khác không thể vào. Bởi vì bên trong có rất nhiều bí mật kinh doanh.

Tôn Tam vào phòng làm việc, bật máy tính lên, vào kênh họp trực tuyến. Lúc này đúng là lúc Tôn Khiết lên tiếng, Dương Minh đang ngồi bên cạnh Tôn Khiết.

"Thấy không?" Tôn Hồng Quân hỏi.

"Thấy, không sai, chính là hắn. Người đến Đông Hải lần trước chính là hắn" Tôn Tam nhìn thoáng qua đã nói.

"Ồ? Là hắn? chẳng qua sao hắn lại là cố vấn địa ốc của công ty?" Tôn Hồng Quân nhíu mày: "Lão không phải nói với tôi, hắn là một sinh viên, học khoa công nghệ thông tin?"

"Cái này không sai. Tôi đã xem hồ sơ ở trường của hắn, đúng như vậy" Tôn Tam nói: "Chẳng qua sáng nay A Á. Vu Á Nam gọi điện tới, nói tối qua Dương Minh đúng là đã ở chỗ tiểu thư"

"Nói tiếp." Tôn Hồng Quân nói. Lão không phải người bảo thủ. Huống hồ con gái đã lớn nvvy mà.

"Theo Vu Á Nam nói, tiểu thư và Dương Minh tối qua ngồi trong phòng bàn về đất đai, trao đổi rất sôi nổi, không giống đóng kịch" Tôn Tam nói.

"Tôi biết rồi" Tôn Hồng Quân gật đầu nói: "Có phải đóng kịch hay không, lập tức là biết. Lão Tam, hai chúng ta đều không biết mấy về địa ốc, lát nữa tìm chuyên gia đến chỗ tôi"

"Vâng" Tôn Tam nói.

"Đúng, chuyện của lão và Vu Á Nam, tôi hiểu. Như vậy đi, tôi cho lão một thời gian. Chờ Tôn Khiết lấy chồng, lão cũng giải quyết chuyện của mình" Tôn Hồng Quân thở dài nói." Lão gia, chúng tôi đã từng tuổi này, đã sớm không nghĩ đến chuyện đó. Người đừng đùa tôi" Tôn Tam bị nói không khỏi đỏ mặt.

"Từng đó tuổi, sao lại không nghĩ? Người già có tình yêu của người già mà" Tôn Hồng Quân nói: "Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, đến lúc đó tôi tự bố trí"

"Vâng, cảm ơn lão gia." Tôn Tam kích động nói. Lão biết Tôn Hồng Quân nói được làm được. Cho nên Tôn Tam không từ chối, vội vàng cảm ơn.

Đúng thế, lão đã chờ ngày này quá lâu rồi. Gia quy nghiêm khắc của Tôn gia, Tôn Tam không dám làm trái. Tôn Hồng Quân cũng không dễ dàng gì thay đổi gia quy vì ai đó, nhưng hôm nay lại phá lệ làm trước.

Đương nhiên đây là vì tâm trạng Tôn Hồng Quân đang vui. Tại sao, Tôn Khiết vẫn cô đơn một mình, rốt cuộc đã đồng ý đến gần một người đàn ông. Điều này cho thấy con gái lão đã có suy nghĩ về chuyện đó.

Tạm không nói Dương Minh có đủ tư cách làm con rể Tôn gia hay không. Ít nhất Tôn Khiết có bạn trai cũng tốt hơn độc thân nhiều. Hơn nữa những năm qua Tôn Hồng Quân đã giảm tiêu chuẩn chọn bạn trai của Tôn Khiết xuống rất nhiều. Lúc đầu không ngừng giới thiệu con nhà danh giá, đến bây giờ chỉ như một lão già giục Tôn Khiết mang bạn trai về nhà là được.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tôn Hồng Quân biết Dương Minh nhưng không ra tay can dự vào. Dù như thế nào, xem chút đã. Nếu mình mạnh mẽ can thiệp vào, không biết chừng con gái lại không còn hứng thú nữa thì sao?

Cho nên Tôn Hồng Quân không dám làm loạn, chỉ có thể lặng lẽ điều tra Dương Minh. Hơn nữa Tôn Hồng Quân hiểu rõ con gái mình. Dương Minh có thể xuất hiện trong cuộc họp hôm nay, đây chính là Tôn Khiết đang thể hiện bạn trai của mình.

Với địa vị và tài lực của Tôn gia hôm nay, Tôn Khiết không cần có tiêu chuẩn chọn chồng. Thân phận của bạn trai thực ra không quá quan trọng. Dù sao Tôn gia bây giờ cũng là gia tộc đứng đầu Đông Hải.

Nhưng Tôn gia thiếu gì nhất? Là nhân tài. Đây mới là tâm bệnh của Tôn Hồng Quân. Tôn Khiết dù mạnh mẽ đến đâu cũng là một người phụ nữ. Có một số việc không thể để phụ nữ đi làm. Ví dụ như chuyện trên đường, Tôn Khiết ra mặt đúng là không hợp.

Mà Tôn Chí Vĩ, đúng là thằng không trông mong gì được. Tôn Hồng Quân sao lại không buồn lòng. Khi mình trăm tuổi, gia nghiệp của Tôn gia cứ như vậy bị hủy sao?

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Tôn Hồng Quân mới không tiến hành can thiệp chuyện giữa Tôn Khiết và Dương Minh. Bởi vì lão đang xem Dương Minh rốt cuộc là như thế nào.

Nếu đúng là nhân tài, vậy xuất thân như thế nào cũng không quan trọng. Tôn gia chỉ thiếu nhân tài, nhân tài không sợ thân phận thấp kém. Ngược lại, một thằng thiếu gia con nhà danh giá, nhưng nếu là thằng ngu thì có tác dụng gì chứ? Đến lúc đó sợ rằng không chỉ gia nghiệp Tôn gia, mà ngay cả gia nghiệp nhà hắn cũng bị hủy.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tôn Hồng Quân không coi trọng Quách Đông Xuyên. Quách Đông Xuyên cho Tôn Hồng Quân một cảm giác, đó là người mặc dù tốt nghiệp đại học danh giá, nhưng lại quá nông cạn. Đây là một thằng làm cho người ta cảm thấy chẳng cao chẳng thấp.

Có câu nói không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Nhưng Quách Đông Xuyên là kẻ có văn hóa lại chẳng thuộc thể loại gì. Quá kém so với người có khí thế thượng vị.

Quách Đông Xuyên cho người ta cảm giác như một thằng mới bước chân vào giới thượng lưu.

So sánh với Quách Đông Xuyên, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Minh, Tôn Hồng Quân cảm thấy rất hài lòng. Dù nói như thế nào, khí chất của Dương Minh rất được. Một sinh viên đại học có thể không bấn loạn trong cuộc họp cao cấp, đây không phải ai cũng làm được. Nhìn nụ cười bình tĩnh của Dương Minh, Tôn Hồng Quân không khỏi gật đầu. Trên người này ít nhất có khí chất thượng vị.

Tôn Hồng Quân dập máy, rồi gọi điện bảo phòng Địa ốc của công ty, điều mấy chuyên gia kinh nghiệm lên phòng chủ tịch. Lão muốn khảo sát Dương Minh một chút. Nếu được sẽ chú ý bồi dưỡng một chút.

Chẳng qua Dương Minh thoạt nhìn mời 20 tuổi, đương nhiên đây là thoạt nhìn, trên thực tế còn chưa đến. Mà Tôn Khiết đã 25.

Tôn Hồng Quân thở dài một tiếng. Mặc dù nhìn từ bề ngoài, Tôn Khiết giữ nhan sắc rất tốt, Dương Minh cũng trông thành thục, nhưng dù sao vẫn cách mấy tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK