Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe ông chủ tự đến thăm mình, Lô Tân Dương vội vàng buông quyển sách xuống, sau đó cố sức ngồi dậy, nói: "Ông chủ, ngài đã tới!"

"Chân của anh bị thương, không cần đứng lên!" Dương Minh vội vàng khoát tay ngăn cản: "Thấy thế nào?"

"Ông chủ. tôi." Lô Tân Dương hổ thẹn nói: "Cảm ơn ông chủ đã quan tâm, nhưng chuyện này, đều là lỗi của tôi."

"Anh bị thương, tại sao còn là lỗi anh? Không ai biết được khi nào thì mình xảy ra chuyện mà" Dương Minh lắc đầu: "Bị thương ở đâu? Để tôi xem"

"Ông chủ. thật ra, là tôi tự tiên chủ trương, đã tăng cường độ huấn luyện lên, nên mới bị thương." Lô Tân Dương ngượng ngùng nói: "Bị thương ở đùi. ngài không nên nhìn, đã mấy ngày rồi tôi không tắm, trên người rất nặng mùi."

"Ồ?" Dương Minh ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Vương Bằng.

Vương Bằng cũng cười khổ nói: "Ông chủ, thân thể của Lô Tân Dương kém hơn người khác, cho nên trình độ huấn luyện cũng thấp hơn, hắn ta vì muốn vượt qua người khác, cho nên mới tự tăng cường độ huấn luyện lên"

Dương Minh nghe xong, nhíu mày: "Như vậy không thể được, về sau không được làm như vậy. Đây không phải phương pháp đề cao tốt, Vương Bằng, còn Lý Cường nữa, hai người các anh về sau để ý một chút, nếu có người nào làm như vậy thì nhất định phải ngăn cản"

"Tố chất của những người khác đều như nhau!" Lý Cường nói: "Cho dù có kém chỉ là một khoảng cách nhỏ thôi, cũng không có ảnh hưởng quá lớn, riêng chỉ có Lô Tân Dương là trường hợp đặc biệt"

"Ồ Lô Tân Dương, nếu thân thể của anh không có tố chất, vì sao còn muốn học võ?" Dương Minh lúc này cũng đã nhìn ra, tư chất của Lô Tân Dương cũng không cao, nếu muốn đột phá thì rất khó.

Cái này cũng giống như nhân sĩ võ lâm hồi trước vậy, rât nhiều sư huynh đệ đồng môn, mỗi ngày cùng nhau luyện tập cùng nhau học tập, nhưng cuối cùng có người lại trở thành tuyệt thế cao thủ, nhưng có người cả đời chỉ là thứ vứt đi.

Cho nên, luyện võ không phải do bản thân cố gắng mà có thể đề cao được, dưới rất nhiều tình huống, những sự cố gắng trả giá và kết quả không hề có liên hệ trực tiếp. Lấy bản thân ra làm ví dụ, ngay cả Phương Thiên cũng phải kinh ngạc vì tốc độ phát triển của mình!

Trong mười ngày huấn luyện kia, những người làm đối thủ của mình, đều là từ nhỏ đã được huấn luyện làm sát thủ, nhưng vẫn có người đánh ngang tay với một tay non như mình, thậm chí có người không phải là đối thủ của mình.

Đây là tư chất của mỗi người, mấy thứ này không thể thay đổi được, không phải ngày một ngày hai là có thể bù đắp được.

Nghe Dương Minh nói vậy, Vương Bằng hoàng sợ, còn tưởng Dương Minh chướng mắt Lô Tân Dương, muốn đào thải hắn ra, vì thế vội vàng giải thích: "Ông chủ, Lô Tân Dương tuy rằng tư chất hơi kém, nhưng bây giờ đã rất tốt rồi, tuy rằng không thể so với chúng tôi, nhưng nhất định là mạnh hơn những bảo an của trong công ty rồi! Hơn nữa, cái đầu của Lô Tân Dương rất lợi hại, tuy rằng võ công bình thường, nhưng lúc còn ở trong võ giáo, chúng tôi thường gọi hắn là Tiểu Gia Cát." Những người này đều từ võ giáo ra, quan hệ giống như anh em ruột, đương nhiên không hy vọng sẽ có ai đó bị đào thải. Mà Vương Bằng lại là đội trưởng tiểu đội ba, nên càng phải vì Lô Tân Dương mà cầu xin.

Sở dĩ hắn nói những ưu điểm khác của Lô Tân Dương cho Dương Minh nghe, cũng bởi vì muốn cho Dương Minh biết, Lô Tân Dương tuy rằng không giỏi võ, nhưng cũng có chổ hữu dụng, không phải là một phế vật.

"Ồ??" Dương Minh kinh ngạc nhìn Lô Tân Dương, trước khi bước vào phòng, Dương Minh thấy tay Lô Tân Dương cầm cuốn binh pháp Tôn Tử trong tay, vốn đang suy nghĩ rằng hắn xem có hiểu không, không biết người này có dùng được trong phương diện này không?" Không ngờ anh cũng tinh thông mấy cái này!"

"Ông chủ. tôi chỉ là do không có gì làm, nên mới lấy ra đọc thôi. lâu lâu đưa ra một vài ý kiến nhỏ, ngài đừng Vương Bằng đội trưởng nói quá." Lô Tân Dương gãi gãi da đầu, đỏ mặt nói.

"Vậy đi, để tôi xem chổ bị thương của anh trước, sau đó nói tiếp" Dương Minh quyết định để xem Lô Tân Dương bị thương khi huấn luyện như thế nào. Bây giờ, trong tay Dương Minh đang rất nhiều nhân tài, đặc biệt là về phương diện trí tuệ.

Sự nghiệp phát triển càng lớn mạnh, Dương Minh càng cảm thấy lực bất tòng tâm, bây giờ quy mô mới phát triển như vậy mà đã mệt chết rồi, sau này còn phát triển lên nữa, không phải là muốn lấy mạng mình sao?

Hồi xưa Sùng Trinh và Ung Chính lúc chết, đều không phải là do làm việc quá độ lao lực mà chết sao? Bây giờ, Dương Minh đã có được sự nghiệp như vậy, nếu không phiền chết thì cũng sẽ mệt chết thôi.

Còn đám người Lý Cường này, sức mạnh thì có, nhưng lại thiếu đi phần mưu trí, cũng chính là nhân vật quân sư. Nếu Lô Tân Dương này đúng như lời Vương Bằng nói, là một người biết bày mưu tính kết, vậy thì nhất định càng phải giữ!

Lô Tân Dương lo lắng vén ống quần lên, Dương Minh nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: "Cứ thả lỏng ra, tôi cam đoan anh lập tức có thể bước đi được!"

Nói xong, Dương Minh lấy trên người ra một chai rượu thuốc được chế biến đặc biệt theo phương pháp của Phương Thiên. Đây là vật cần thiết, lúc chấp hành nhiệm vụ thường phải mang bên mình, cho nên ngày nào Dương Minh cũng mang một chai trong người.

Giống như cái chìa khóa vạn năng vậy, những thứ thường dùng này, Dương Minh luôn để trên người.

Thấy Dương Minh muốn xoa thuốc cho mình, hơn nữa cái chai kia vô cùng nhỏ, theo bản năng Lô Tân Dương cho rằng loại thuốc này vô cùng quý hiếm, vì thế vội vàng nói: "Ông chủ, tôi thấy thôi khỏi đi, tôi nghỉ ngơi vài ngày là khỏi rồi, ngài đừng lãng phí dược liệu làm gì."

Thuốc này quả thật rất quý, phỏng chừng bên ngoài muốn mua cũng khó, nhưng cái này là do Dương Minh tự chế tạo, tuy rằng những thứ dùng để chế tạo cũng không rẻ, nhưng bây giờ Dương Minh không thiếu tiền, căn bản là không lo chuyện này.

"Buổi tối hôm nay, có một nhiệm vụ cần mọi người đi làm!" Dương Minh khoát tay áo nói: "Đây là nhiệm vụ đầu tiên của mọi người, tôi không hy vọng có người nào vắng mặt! Nếu chỉ vì một vết thương nhỏ này mà anh không thể tham gia hành động, tôi nghĩ anh sẽ rất hối tiếc đấy"

Dương Minh nói những lời này, làm cho người ở đây rung lên, hôm nay có nhiệm vụ? Cũng khó trách, bởi vì mấy ngày nay những người này nghẹn sắp chết rồi! Mỗi ngày trong kho hàng, trừ việc huấn luyện điên cuông, thì cơ hội để kiểm tra xem thực lực của mình đã đạt đến trình độ nào đều không có!

Cho nên, vừa nghe Dương Minh nói hôm nay có nhiệm vụ, làm cho hai mắt của đám Vương Bằng Lý Cường tỏa sáng, mà Lô Tân Dương lại càng kích động vô cùng, hắn không ngờ rằng ông chủ vì sợ mình hối tiếc, mà tự tay chữa thương cho mình! Điều này làm cho hắn vô cùng cảm động, nếu không phải có câu" Nam nhi thà đổ máu quyết không rơi lệ", thì hắn chắc đã khóc ầm lên rồi.

Cố nén xúc động muốn khóc, Lô Tân Dương âm thầm thề, về sau nhất định sống chết đi theo ông chủ, tận lực làm việc.

Dương Minh vốn tinh thông thủ pháp mát xa bấm huyệt, hơn nữa còn có thuốc tốt phối hợp, cho nên, chỉ một lát sau, Lô Tân Dương đã cảm thấy vết bầm trên đùi mình đã giảm bớt, đau đớn trước đó đã tiêu tán không ít.

"Được rồi, nghỉ ngơi thêm một chút là khỏe!" Dương Minh đứng dậy, vỗ vỗ tay nói.

"Ông chủ." Lô Tân Dương rất muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng lại nói không nên lời, dưới tình cảnh này, tất cả những lời khách sáo đều là dư thừa.

"Được rồi, Vương Bằng, anh nói Lô Tân Dương là người có mưu có trí, vậy nghe lát nữa tập trung lại nghe" Dương Minh nói: "Lát nữa, các anh phải đi Cát Đốn, nhiệm vụ lần này chính là quét sạch hắc bang Kim Tiền bang của Cát Đốn"

"Vâng!" Lý Cường đáp không cần suy nghĩ, hắn đã quá rãnh rỗi rồi, hơn nữa còn nghe là đi quét sạch hắc bang, đương nhiên là đồng ý vô điều kiện luôn.

Kêu bọn họ ra tay với người dân vô tội, Lý Cường không làm được, nhưng nói đến hắc bang, vậy thì không cần phải đồng tình. Hơn nữa hắn cũng đã nghe đến cái tên Kim Tiền bang ở Cát Đốn rồi.

Sở dĩ Kim Tiền bang có tên như vậy, bởi vì trong tên của Quách Kim Bưu cũng có một chữ Kim, mà quan trọng nhất chính là, bang phái này chỉ mong kiếm lợi, sống tốt qua ngày!

Trong Kim Tiền bang, chỉ biết có tiền, không có đạo nghĩa gì, bang phái này cơ hồ đã khống chết gần hết các dịch vụ sản xuất tại Cát Đốn, bắt mỗi ngành phải có một phí bảo kê tiêu chuẩn, từ ăn uống giải trí đến bách hóa, cứ ngày một mỗi đầu tháng đều phải đưa tiền bảo kê, nếu không thì đừng mong làm ăn!

Nếu như là thu tiền hợp lý, thì cũng không có gì, dù sao những chổ ăn chơi cũng hy vọng được bên hắc bang bảo kê, nhưng mấy cái như nhà sách, tiệm tạp hóa thì căn bản là không cần bảo vệ gì cả.

Chẳng qua, tên Quách Kim Bưu này rất tham lam, những mức phí bảo kê thậm chí còn cao hơn cả tiền thuế của chính phủ! Cứ như vậy, các ngàng sản xuất dịch vụ tại Cát Đốn có thể nói là khổ không thể tả!

Mấy cái khách sạn giải trí may ra có thể chịu được, nhưng những cái có lợi nhuận nhỏ như tạp hóa, cửa hàng kim khí nhỏ. thì không thể chịu nổi, vốn đã không có lời bao nhiêu, mà lại bị mấy cái phí bảo kê này thu hết, trở nên khốn khổ vô cùng, dù giận nhưng không dám nói gì.

Nếu báo cảnh sát? Tốt thôi, những tên đến thu tiền bảo kê chỉ là những tên côn đồ nhỏ, cùng lắm là bị bắt vào ngồi khám vài ngày, nhưng ngay ngày hôm sau, sẽ có hàng trăm hàng ngàn tên côn đồ đến lật cửa tiệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK