"Cái cũ anh để ở dưới cái túi của em đấy." Dương Minh nói.
"Ồ…Dọa chết em, em còn tưởng rằng nhân viên phục vụ mang đi rồi." Kinh Tiểu Lộ thở nhẹ ra: "Vậy anh tắm đi, em không làm phiền anh nữa."
Kinh Tiểu Lộ vội vàng chạy ra ngoài tay không ngừng vỗ ngực, thầm nghĩ, sao mình lại dê như vậy, sau khi vào phòng thì mắt cứ nhìn chằm chặp vào cái đó của Dương Minh, mà thật ra thân hình của hắn cũng tuyệt thật.
A. Mình đang nghĩ cái gì vậy? Nhưng Kinh Tiểu Lộ cũng rất nhanh mà thay đổi cách nghĩ, thầm nghĩ, mình nhìn thì đã làm sao chứ, mình thích hắn, bây giờ mình đã là bạn gái của hắn rồi, có cái gì mà không nhìn được chứ? Nghĩ đến đây Kinh Tiểu Lộ liền thấy thoải mái, mình nhìn là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi, hừ hừ.
Kinh Tiểu Lộ quay vào phòng, tìm ở dưới cái túi quả nhiên là thấy cái ga giường ở đó, Kinh Tiểu Lộ vội vàng đem cất vào trong túi xách của mình.
Nhân viên phục vụ sau khi từ phòng Dương Minh đi ra liền đi đến quầy lễ tân, hỏi đồng nghiệp Tiểu Vu: "Tiểu Vu, vừa rồi khách ở phòng 307 đã vứt cái ga trải giường đi rồi, lại bảo tôi mang cái mới đến, cậu nói cái ga đó bao nhiêu tiền? Khách nói họ sẽ thanh toán."
"Cái này…Tôi cũng không biết, từ trước chưa gặp qua trường hợp này." Tiểu Vu lắc đầu: "Cái cũ có tìm được không? Nếu tìm được thì ghi vào sổ là được rồi, không phải trả tiền."
"Cái chính là người ta đã vứt cái cú đi rồi…" Nhân viên phục vụ nói.
"Vậy tôi cũng không biết rồi, tốt nhất là cậu đi hỏi Tổng giám đốc xem. Chuyện này tôi cũng không dám làm chủ được." Tiểu Vu nói.
"Đúng vậy, cũng chỉ có cách này tôi." Nhân viên phục vụ đứng lên chuẩn bị đi tìm Tổng giám đốc.
Gần đây Tùy Dược Dân rất buồn bực, đại ca Tùy Dược Tiến bị người ta giết chết, cháu của mình là Tùy Quang Khải tiếp quản tài sản to lớn của gia tộc, địa vị của Tùy Dược Dân liền trở nên có chút xấu hổ.
Lúc trước khi Tùy Dược Tiến còn sống thì người em như mình ở khu nghỉ dưỡng có làm gì thì hắn cũng coi như là không thấy gì để cho mình kiểm được ít tiền. Nhưng bây giờ người quản lí gia tộc không phải là Tùy Dược Tiến nữa mà là con của hắn là Tùy Quang Khải. Hơn nữa là từ khi Tùy Quang Khải lên tiếp quản gia tộc đã có mấy lần đến kiểm tra sổ sách liền phát hiện ra sổ sách của khu nghỉ dưỡng có vấn đề.
Tùy Dược Dân vốn nghĩ rằng, dù sao thì Tùy Quang Khải cũng là cháu mình, cho dù có phát hiện ra 1 ít vấn đề thì cũng không sao, mình sau này thành thật 1 chút là được rồi, nhưng không ngờ được rằng, đại ca vừa chết đi Tùy Quang Khải liền giống như biến thành một người khác vậy.
Tùy Dược Dân cho đến bây giờ vẫn còn nhớ những câu nói bất âm bất dương mà sau khi Tùy Quang Khải lên nắm quyền đến kiểm tra sổ sách nói với mình.
Lúc đó cũng trong cái văn phòng này, Tùy Quang Khải ngồi trên cái ghế giám đốc của mình, chân thì vắt vẻo, tay thì lật nhìn những số liệu ở trên bàn. Tùy Quang Khải đối với hắn không lịch sự như vậy, hắn cũng có chút oán trách, thầm nghĩ ít nhiều gì thì tao cũng là chú hai của mày, mày ngồi như vậy, trong mắt có còn khái niệm trưởng bối nữa không?
Nhưng bây giờ ở trong văn phòng, là nói chuyện công việc Tùy Dược Dân cũng không tìm được lí do nào để bắt bẻ cả. Hơn nữa không cần biết Tùy Quang Khải với hắn hiện thực có thân phận gì, Tùy Quang Khải bây giờ có thân phận là Chủ tịch Hội đồng quản trị, cho dù mình có là chú của hắn thì cũng là thuộc hạ của hắn mà thôi.
"Chú hai, khu nghỉ dưỡng này kinh doanh nhiều năm như vậy, sao không có lãi vậy?" Tùy Quang Khải sau khi nhìn số liệu, từ từ ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi.
"Oạch…Chuyện này…Cháu cũng biết…" Tùy Dược Dân vừa mở nồm đã bị Tùy Quang Khải cắt ngang.
"Chú hai, đây là việc công, chú nên gọi cháu là Chủ tịch." Tùy Quang Khải cau mày, thầm nghĩ, tôi gọi ông 1 tiếng chú hai là cho ông thể diện rồi, ông còn không biết điều mà làm càn. Đúng là không biết trời cao đất dầy gì?
"Chuyện này…" Mặt Tùy Dược Dân vừa xấu hổ vừa oán trách. Đại ca mình ngày trước mình cũng gọi là đại ca cũng không có chuyện gì, cũng không yêu cầu mình phải gọi là Chủ tịch. Nhưng bây giờ là cháu mình…Nhưng cho dù là thế nào đi nữa thì mình cũng là làm công cho nhà người ta, Tùy Dược Dân nghiến răng nghiến lợi nhịn nhục nói: "Chủ tịch, ngài cũng biết vị trí của khu nghỉ dưỡng này không thuận lợi, nằm ở núi Tây Tinh giữa Tùng Giang và Cát Đốn, xa như vậy, cũng chỉ cuối tuần mới có khách đến, bình thường cơ bản là không có khách, lại còn nhiều nhân viên như vậy về cơ bản là không có lợi nhuận.
"Vậy sao?" Tùy Quang Khải nghe Tùy Dược Dân giải thích xong, lạnh lung nói: "Nhưng tôi thấy hình như là không phải như vậy thì phải?"
"A…" Tùy Dược Dân không biết Tùy Quang Khải muốn nói cái gì, có chút xấu hổ.
"Hôm nay là thứ mấy? "Tùy Quang Khải quay đầu lại hỏi cô thư kí xinh đẹp của mình.
"Tùy tổng, hôm nay là thứ 2 ạ." Cô thư kí thỏ thẻ nói.
"Nghe rõ chưa vậy? Chú hai của tôi, giám đốc của khu nghỉ dưỡng, hôm nay là thứ hai." Tùy Quang Khải hừ 1 tiếng, nói: "Người ta đều nói, thứ hai buôn bán vắng vẻ, nhưng kết quả thì sao? Tiểu Đào, cô nói cho ông ấy biết, lúc chúng ta đến đây đã nhìn thấy cái gì?"
"Dạ, Tùy tổng." Thư kí Tiểu Đào yêu mị cười với Tùy Quang Khải, sau đó vênh mặt lên nói với Tùy Dược Dân: "Tùy Dược Dân tiên sinh, lúc tôi và Tùy tổng đến nhìn thấy ngoài sân đỗ đầy xe, tuy nói không đông bằng ngày cuối tuần nhưng cũng được khoảng hai phần ba!Chủ tịch đi đến quầy lễ tân muốn hỏi một phòng tổng thống, kết quả là nhân viên lễ tân nói cho chúng tôi biết là phòng tổng thống đã có người thuê cả năm rồi."
"Chuyện này…" Trên mặt Tùy Dược Dân từng hạt mồ hôi to như hạt châu lăn xuống, hắn không ngờ người cháu này lại ép người quá đáng như vậy.
"Chú hai, phòng tổng thống này, giá của nó mỗi ngày cũng là 3000 đồng a? Bao cả năm? Cho dù có giảm 50% thì cũng là 547. 500 đồng, khu nghỉ dưỡng sao lại không kiếm được tiền chứ?" Tùy Quang Khải nhìn Tùy Dược Dân: "Chỉ 1 phòng tổng thống 1 năm cũng kiếm được chừng đấy rồi, vậy còn chỗ khác đâu? Ông đừng nói với tôi, ở đây lương công nhân rất cao, mỗi một nhân viên phục vụ mỗi tháng lương là 10. 000, vậy tôi sau này cũng đến đây làm công luôn."
"Phong tổng thống đấy…thực ra…không có người bao." Tùy Dược Dân đầu đầy mồ hôi giải thích.
"Không có người bao? Vậy thì đi đâu? Có phòng mà không cho khách thuê, cách kinh doanh của ông đúng là có vấn đề phải không?" Tùy Quang Khải cười lạnh nói.
"Thực ra là tôi ở, khu nghỉ dưỡng cách thành phố quá xa, mỗi ngày đi làm đều mất mấy tiếng ngồi xe, phiền phức quá nên tôi đưa cả thím hai đến đây ở cùng rồi." Tùy Dược Dân giải thích: "Tôi thấy phòng tổng thống bình thường cũng không có ai đặt, vì vậy dọn vào đấy ở."
"Hả? Ý của ông là, ông ở trong phòng tổng thống, cũng là nghĩ cho khu nghỉ dưỡng sao?" Tùy Quang Khải vui mừng hỏi ngược lại.
"Chuyện này…cũng phải không phải…" Tùy Dược Dân biết là hôm này Tùy Quang Khải đến là để đối phó với mình.
"Chú hai, chú đúng là biết hưởng thụ a? Tự mình ở trong phòng tổng thống, cho rằng khu nghỉ dưỡng này là nhà mình sao?" Tùy Quang Khải cười lạnh một tiếng: "Chuyện này tạm thời chưa nói, ông nói cho tôi biết, khu nghỉ dưỡng này bình thường sao lại không có khách? Có cần chúng tôi đi xem số lượng khách đăng kí là bao nhiêu không?"
"Chuyện nay…Không cần đâu." Mồ hôi lạnh vã đầy đầu Tùy Dược Dân: "Chủ tịch, ngài nói đi, ngài muốn như thế nào?"
Tùy Dược Dân cũng nghĩ rồi, mình là chú hai của Tùy Quang Khải, cùng lắm là bị chửi 1 trận rồi thôi, còn có thể làm gì được mình chứ? hắn cảm thấy, người cháu này của mình chẳng qua là muốn lấy mình ra để lập uy mà thôi, trong lòng tuy không chịu phục, nhưng không có cách nào khác.
"Chú hai, chuyện của chú, nếu nói nhỏ thì là chuyện trong nhà của Tùy gia chúng ta, nếu nói to ra thì chú đã là tội phạm kinh tế đó, nếu tôi đem sổ sách ra cho đội điều cảnh sát kinh tế thì chú thấy sẽ như thế nào?" Tùy Quang Khải hỏi.
"Mày…" Tùy Dược Dân không ngờ Tùy Quang Khải lại muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy, muốn ống mình vào tù nên lo lắng nói: "Tùy Quang Khải, tao là chú hai của mày, là chú ruột của mày, lúc mày còn bé tao còn bế mày đi chơi. Mày không thể làm như thế được."