"Nói cũng đúng, xem ra anh nghĩ không chu toàn rồi, cũng may là có em, nếu không thì anh bị 2 người bọn họ ghi hận lên đầu cũng không biết là làm sao, sự nghiệp này của anh cũng đi tong." Tất Hải trong lòng thầm nghĩ may mắn nói.
"Sự nghiệp tiêu tùng rôi, cái chức Giám đốc vật tư này có tiếp tục được làm nữa không chỉ là 1 câu nói thôi." Cát Hân Dao nói.
"Em nói như vậy, cũng rất có khả năng" Tất Hải gật gật đầu: "Vậy chúng ta đi nhanh lên, nhanh đi vào trong, tránh để lát nữa trông thấy lại xấu hổ."
Nói xong Tất Hải liền bước nhanh chân lên, Hân Dao cũng vội đi theo.
Lúc này, Kinh Tiểu Lộ cũng đỗ được xe rồi, từ trên xe bước xuống mà lại ngay gần chỗ Trương Khai Viễn, tuy cho rằng người ở trong chiếc BMW X5 không phải là bạn học của mình, nhưng Trương Khai Viễn sau khi tiễn Cát Hân Dao và Tất Hải đi xong cũng không thể không ngoảnh lại mà nhìn 1 cái, xem xem người ở trên xe BMW X5 cuối cùng là người như thế nào.
Đúng lúc đó Trương Khai Viễn nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong tâm khảm mình liền sững sờ.
Kinh Tiểu Lộ? Trương Khai Viễn nghi hoặc nhìn người con gái xinh đẹp từ trên xe BMW X5 bước xuống, từ tướng mạo mà nhìn, chính xác là Kinh Tiểu Lộ không sai, bất quá so với dáng vẻ bất cần ngày trước đã thuần khiết và đứng đắn hơn rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Đây là Kinh Tiểu Lộ sao? Trương Khai Viễn theo bản năng dụi dụi mắt, BMW X5, Kinh Tiểu Lộ sao có thể ngồi BMW X5 mà đến chứ? Chẳng lẽ cô ta lại câu được 1 thằng dại gái?
Nhìn Kinh Tiểu Lộ ưu nhã khóa xe lại, mồm của Trương Khai Viễn há hốc.Người lái xe là Kinh Tiểu Lộ? Trương Khai Viễn vốn cho rằng ngồi xe của người khác mà đến, nhưng nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ dùng chìa khóa xe khóa xe lại, với lại nhìn vị trí mà cô ta xuống xe thì có thể biết là cô ta tự mình lái xe đến rồi.
Con nhóc này phát tài lúc nào vậy? Trương Khai Viễn nhíu nhíu mày, từ trong đáy lòng hắn, hắn không muốn Kinh Tiểu Lộ phát tài.Bởi vì chỉ có lúc Kinh Tiểu Lộ rất nghèo, khốn khổ vì túng bấn, vào lúc đó mình ra tay mới nắm chắc là nắm được con tim của Kinh Tiểu Lộ, nhưng bây giờ nhìn Kinh Tiểu Lộ tuyệt đối là làm ăn rất tốt, Trương Khai Viễn trong lòng có chút mất thăng bằng vội hít vào 2 hơi thở thật sâu, 1 tai oán hận trong lòng tự nhiên phát sinh.Hắn không muốn và không cho phép Kinh Tiểu Lộ có cuộc sống tốt như vậy!Chỉ có Kinh Tiểu Lộ không có tiền thì mới tìm mình để xin cứu giúp.
Trương Khai Viễn đã đợi ở ngoài cửa khu nghỉ dưỡng, thực ra đã dự liệu rằng trong lớp theo chân Tôn Tiểu Nhiên, Cát Hân Dao có lẽ sẽ xuất hiện người thứ 3 có thể chuyển mình làm ăn tốt hơn, nhưng Trương Khai Viễn tuyệt đối không thể ngờ đến người thứ 3 sẽ là Kinh Tiểu Lộ, Hắn cũng tuyệt đối không hi vọng người đó là Kinh Tiểu Lộ.
Trong lòng đang tính toán làm thế nào để lôi kéo quan hệ nói chuyện với Kinh Tiểu Lộ, đột nhiên phát hiện 1 người con trai từ trên chiếc BMW bước xuống!Người con trai này là ai? Chẳng lẽ là 1 thằng dại gái mà Kinh Tiểu Lộ câu được?
Không đúng a, Kinh Tiểu Lộ bây giờ tự mình lái xe đẹp như vậy, còn câu trai làm gì? Người con trai này chẳng lẽ là thằng mặt trắng mà cô ta bao? Trương Khai Viễn nhìn thân thể cao lớn của Dương Minh.lại nhìn cách an mặc của Dương Minh càng cảm thấy cái này rất có khả năng.
Dương Minh mặc 1 bộ đồ thể thao, cũng không nhìn ra được giá trị của nó, vì vậy Trương Khai Viễn càng cho rằng là đúng.Nghĩ đến Kinh Tiểu Lộ cũng bắt đầu chơi trò bao trai, trong lòng Trương Khai Viễn càng khó chịu và căm hận.
Tìm thằng mặt trắng cũng không thèm tìm mình.Chẳng lẽ mình không bằng 1 thằng mặt trắng? Trong lòng Trương Khai Viễn lửa giận liền bốc lên, sắc mặt cũng trở nên âm trầm 1 cách dị thường.
"Đây không phải là Kinh Tiểu Lộ sao? Xem dáng vẻ của cậu, đã phát tài ở đâu rồi?" Trương Khai Viễn đón đầu Kinh Tiểu Lộ, giọng nói cũng làm chủ được mà rất quái dị.
Hắn vốn muốn ngọt ngào mà nói chuyện với Kinh Tiểu Lộ, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Minh ở bên cạnh Kinh Tiểu Lộ liền không khống chế được tình cảm của bản thân.
"Sao vậy, Trương tổng có gì chỉ giáo sao?" Kinh Tiểu Lộ nghe giọng nói quái dị của Trương Khai Viễn liền nhíu nhíu mày, năm trước, lúc Trương Khai Viễn nhìn thấy mình cũng không có dáng vẻ như vậy, cứ mở mồm ra là nói đến tiền, để cho mình coi trọng hắn chứ không có vẻ chua xót như năm nay.
"Chỉ giáo thì không dám rồi." Trương Khai Viễn bĩu môi nhìn Dương Minh 1 cái, sau đó nói: "Đây là thằng mặt trắng mà cậu bao à?"
"Trương Khai Viễn, cậu nói cái gì đấy? Cậu có biết nói chuyện không?" Kinh Tiểu Lộ liền không vui: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu cẩn thận cho tôi."
"Ai da, sao vậy? Bảo vệ thằng mặt trắng của cậu à?" Trương Khai Viễn e hèm 1 cái nói: "Kinh Tiểu Lộ, cậu ngày trước đi lừa trai, bây giờ đổi thành bao trai rồi, xem ra vị trị của cậu hoán đổi rồi a? Sao vậy, tôi nói không đúng sao?"
"Tôi không phải thằng mặt trắng, mặt tôi rất đen." Dương Minh thật muốn 1 phát đập chết thằng ngu này, nhưng nể là buổi họp lớp của Kinh Tiểu Lộ, mình vừa đến đã gây chuyện thì không hay.Cần phải biết Kinh Tiểu Lộ rất mong đợi lần họp lớp này.Hơn nữa Dương Minh gần đây cũng tu tâm dưỡng tính, dĩ hòa vi quí, Trần Trí Nghiệp và Kaike gây ra chuyện lớn như vậy hắn cũng không thèm để ý bọn họ như thế nào, bây giờ tự nhiên cũng không vì 1, 2 câu nói của thằng ngu này mà tức giận.
"Hả?" Trương Khai Viễn nghe Dương Minh nói xong, trước tiên là sững sờ, sau đó liền phá lên cười: "Ha ha ha…Tôi nói các anh cũng thật là hài hước. Không trách Kinh Tiểu Lộ đã chọn trúng anh, anh thật là quá hài hước, chết cười mất…hô hô."
"Trương Khai Viễn, cậu nghiêm chỉnh 1 chút." Kinh Tiểu Lộ cắt ngang tràng cười của Trương Khai Viễn: "Đây là bạn trai của tôi, Dương Minh. Không phải là trai bao."
"Được, không cần biết anh ta là Dương Minh hay Lê Minh, không phải trai bao sao lại ngồi xe của cậu? Anh ta không có xe sao?" Trương Khai Viễn không chịu được nói.
Xe của Kinh Tiểu Lộ rõ ràng là đầy nữ tính, vô luận là từ bọc vô lăng hay các trang bị nội thất khác đều đầy màu sắc nữ tính, vì vậy mà Trương Khai Viễn mới khẳng định đây là xe của Kinh Tiểu Lộ mà không phải xe của Dương Minh.
"Tôi có xe, nhưng hôm nay là cuối tuần, không muốn làm phiền lái xe." Dương Minh thản nhiên nói.
"Lái xe? Anh còn có lái xe?" Trương Khai Viễn lại cười phá lên: "Ha ha ha!Anh xem, cách ăn mặc của anh, anh còn có lái xe? Anh cho rằng anh là ông chủ lớn hay là Chủ tịch hội đồng quản trị?"
"Ờ, lúc trước thì đúng." Ngữ khí của Dương Minh vẫn thản nhiên như cũ.
"Lúc trước đúng? Ha ha ha, vậy bây giờ sao lại không phải rồi? Bị người ta đuổi rồi?" Trương Khai Viễn căn bản không tin lời Dương Minh là đúng, hắn cảm thấy Dương Minh vì mặt mũi mà nói phét với hắn
"Bây giờ cô ta là chủ tịch." Dương Minh chỉ Kinh Tiểu Lộ nói.
"Ha ha ha.Anh cho rằng tôi có thể tin anh sao?" Trương Khai Viễn cười càng kinh hơn, hơn nữa nghe được câu nói sau cùng của Dương Minh càng thêm khẳng định là Dương Minh nói phét.Làm sao có thể lúc trước hắn là Chủ tịch, bây giờ lại biến thành Kinh Tiểu Lộ chứ? Chức chủ tịch trong công ty là do người có nhiều cổ phần nhất đảm nhận, đâu có người khác nói muốn làm là làm được đâu? Chẳng lẽ hắn đem cỏ phần của hắn cho Kinh Tiểu Lộ hết rồi? Làm gì có chuyện đấy?
Đừng nói là quan hệ nam nữ, ngay cả vợ chồng đã kết hôn rồi cũng rất ít người rộng rãi như vậy!Vì vậy Trương Khai Viễn cho rằng Dương Minh sợ mình trêu chọc hắn là thằng mặt trắng mà cố ý bịa ra câu chuyện như vậy, nhưng bịa chuyện cũng không biết bịa, để lộ ra lỗ hổng, khiến cho người ta cười rụng cả răng.
"Những lời Dương Minh nói, đều là thật." Kinh Tiểu Lộ thấy Trương Khai Viễn không tin liền bổ xung 1 câu.
"Là thật? Ha ha ha.Kinh Tiểu Lộ, tôi thật không biết cậu phát tài như thế nào, lời nói dối ngu đần này cũng giúp người ta nói? Ha ha ha." Trương Khai Viễn cười đến quặn cả bụng, không thể thở nối.
"Tiểu Lộ, bạn học này của em đầu óc có vấn đề, đừng để ý đến hắn ta nữa, chúng ta đi thôi." Dương Minh nhìn dáng vẻ cười điên cuồng của Trương Khai Viễn, có chút đồng tình nói.
"Được thôi, cho hắn cười chết luôn đi." Kinh Tiểu Lộ căm hận nói, nếu không phải là đã đáp ứng với Dương Minh sau này không dùng lời lẽ thô tục chửi người nữa, phải làm 1 thiếu nữ văn nhã thì Kinh Tiểu Lộ sớm đã bạo phát rồi.
"Thằng mặt trắng.Dcmm mày nói ai đầu óc có vấn đề?" Trương Khai Viễn qua 1 lúc liền bình tĩnh lại, lập tức chắn trước mặt Dương Minh.
"Ai có vấn đề, người đó tự biết." Dương Minh nhún nhún vai.