Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là tôi đến trước!" Phạm Kim Triết nhẫn nại giải thích: "Tôi tới chọn chỗ này sau đó mới đi mua cơm!"

"Nói hay nhỉ, anh chiếm trước là của anh?" Nữ sinh kia cười chế nhạo" Vậy tôi nói ngày hôm qua tôi đã chiếm, hôm nay có là của tôi hay không?"

"Bạn học, cô có thể đổi vị trí được không? Qua bên kia ngồi cũng như vậy!" Phạm Kim Triết kiềm chế lửa giận mở miệng:

"Tại sao tôi phải đi? Sao không phải là anh? Anh qua bên đó ngồi thì cũng có mất gì đâu?" Nữ sinh châm biếm nói.

"Cô… cô đừng có ở đây mà hồ đồ lằng nhằng!" Đến nước này thì Phạm Kim Thiết thật không chịu nổi. Chỗ ngồi bị con ranh này ngang nhiên chiếm, nó còn già mồm cãi láo.

"Tao hồ đồ? Mày có hiểu gì không? Đây là căng tin công cộng, mày chắc bị thiểu năng trí tuệ hả?" Nữ sinh nhíu mày, lộ nguyên hình bản chất chị hai: "May là hiện tao đổi tính, nếu trước kia thì. hừ!"

"Đổi lại trước kia thì sao? Ơ. Con này dám uy hiếp tao à?" Trước mặt Tôn Khiết cùng Triệu Oánh bị một đứa con gái uy hiếp thì mất hết thể diện, Phạm Kim Triết nổi nóng: "Mày đã hỏi thăm hỏi thăm tao là ai chưa? Phạm Kim Triết này ở trong trường học cũng là có danh có lượng!"

"Danh cái con mẹ mày, mày có câm mồm đi không?" Lúc này gã đàn ông ngồi đối diện thật sự không còn kiên nhẫn, cầm lấy phần cơm của Phạm Kim Triết trực tiếp ném vào mặt hắn: "Không muốn chết thì nhanh chóng cút cho tao!"

Gã đàn ông kia là Tất Hải, hắn đến trường học thăm bạn gái là Cát Hân Dao. Hai tay anh chị này chọn căng tin ăn một bữa cơm, muốn cảm thụ lại chút thời mộng mơ đại học. Không ngờ Phạm Kim Triết nhanh chóng phá hủy, Tất Hải há có thể nhịn?

Vốn Tất Hải cũng không muốn gây chuyện nhưng Phạm Kim Triết thật quá là ngưu a! Lại còn dám mang danh này danh nọ ra dọa khiến hắn tức giận.

Vù thêm một tiếng, mộm bắt canh hắt thẳng lên mặt khiến Phạm Kim Triết trợn tròn mắt!

Hắn không ngờ gã này vừa nói liền động thủ, trong nháy mắt bị tai ương:

"Mày…." Phạm Kim Triết chỉ vào Tất Hải, tức giận đến nói không thành lời: "Mày là ai? Có gan lưu lại tên tuổi, sự tình hôm nay Phạm Kim Triết tao sẽ nhớ kỹ!"

"Tao là Tất Hải. Có điều tao không ở trong trường này. Nếu muốn tìm tao báo thù có thể đi tìm Lý Kim Cương, hắn biết chỗ tao đó!"

Lý Kim Cương nghiên cứu môn giáo dục thể chất trong trường. Thằng này thân thể vạm vỡ am hiểu đánh nhau, ở trong trường học cũng có số có má. Phạm Kim Triết đương nhiên nghe nói qua. Thậm chí còn thông qua một người bạn mời Lý Kim Cương dùng cơm.

Lúc này sắc mặt Phạm Kim Triết biến đổi. Tất Hải biết Lý Kim Cương, mà lại tùy tiền gọi thẳng tên như thế khẳng định giao tình không nhỏ. Người khác chỉ dám gọi Lý Kim Cương là Lý ca.

Phạm Kim Triết lâm vào tiến thối lưỡng nan, hắn nào dám đắc tội Lý Kim Cương nhưng hiện Tôn Khiết cùng Triệu Oánh đều ở đây. Nếu nhát gan thì không phải bị hai nàng chê cười sao?

Nghĩ đến đây Phạm Kim Triết cắn răng: "Cái gì mà Lý Kim Cương? Tao không biết, mày đừng nói nhiều vô ích. Hôm nay nhất định mày phải xin lỗi tao. Nếu không đừng nghĩ đi được với tao!"

"Ta cứ không xin lỗi đấy!" Tất Hải nghe xong nhất thời phá lên cười: "Tao muốn nhìn xem mày có thể làm gì?"

"Mày." Phạm Kim Triết thật không biện pháp, nếu đánh nhau thì hắn không thể là đối thủ của Tất Hải cao to kia.

Thấy thế Tất Hải nhíu nhíu mày: "Con chó, cút mau cho ta!"

"Mày." Sắc mặt Phạm Kim Triết tím bầm vì bị lăng nhục nhưng lại không dám động thủ.

"Triệu Oánh, chúng ta đi thôi, không nên ở nơi này." Tôn Khiết nhìn thấy Phạm Kim Triết có chút ngại ngùng.

"Được rồi chúng ta đi thôi." Triệu Oánh cũng gật đầu, bưng dĩa cơm đứng dậy cùng Tôn Khiết tìm một nơi khá xa.

Phạm Kim Triết thấy hai nàng đi rồi, có ở đây giả bộ đại ca cũng không có ý nghĩa. Hừm một tiếng rồi nói" Cút thì cút!".

Căng tin ngày càng nhiều người. Chung quanh Tôn Khiết cùng Triệu Oánh không còn chỗ trống. Trải qua chuyện vừa rồi, hắn nào dám tùy tiện nhờ người khác đổi chỗ. Mà với bộ dáng này thì chỉ khiến Triệu Oánh thêm chán ghét.

Phạm Kim Triết dậm chân oán hận rời căng tin, thầm nghĩ hôm nay sao lại xui xẻo như vậy? Ngày sau nhất định nhìn xem ngày tốt trước khi hành sự.

"Xem như họ Phạm gặp phải nhân vật lợi hại" Nhìn bóng dáng Phạm Kim Triết khuất dần, Tôn Khiết nhún vai cười nói: "Hai người kia đã thay chúng ta giải quyết phiền toái lớn.."

"Hắn chỉ có thể tự trách mình, ai bảo lại đến mặt dày như vậy?" Triệu Oánh cũng không chút đồng cảm với Phạm Kim Triết.

"Ha ha, được rồi. Hiện tại không còn người quấy rối. Bạn mau nói với mình chuyện tình cảm khi nãy đi?"

"Mình." Triệu Oánh nhất thời khó nghĩ, không ngờ Tôn Khiết còn nhớ chuyện này, bất quá cũng không cự tuyệt: "Được rồi, mình nói cho bạn nhưng bạn không được nói cho ai biết nhé!"

"Yên tâm đi, mình sẽ không nói." Tôn Khiết vội vàng cam đoan.

"Mình.điều này…. Haizzz." Triệu Oánh có chút hối hận thở dài: "Thật sự mình rất thích hắn nhưng lại để cho hắn đi thích người khác trước."

"Ùa." Tôn Khiết gật đầu, về chuyện này khi trước Triệu Oánh mơ hồ nhắc qua một lần.

"Ý của bạn là hiện tại hắn đang có bạn gái phải không?"

"Ừm…!" Triệu Oánh khẽ gật đầu.

"Vậy hắn còn thích bạn không?" Tôn Khiết hỏi thẳng.

"Hắn hả." Sắc mặt Triệu Oánh đỏ lên, cúi đầu hạ giọng rất nhỏ: "Hắn đương nhiên vẫn yêu mình."

"Ồ. Mình biết rồi. Hắn có bạn gái nhưng lại thích bạn, bạn cũng thích hắn. Bạn gái của hắn là nguyên nhân khiến hai người không thể đến với nhau?" Tôn Khiết gật đầu hỏi: "Có phải thế không?"

"Đại khái là như thế." Triệu Oánh đỏ mặt.

"Vậy hắn còn thích bạn gái hay không?" Tôn Khiết lại hỏi: "Bạn có biết điều này không? Hắn còn ở chung là vì trách nhiệm hay là còn có ràng buộc khác? Nếu không thì bảo hắn sớm chia tay đi."

"Chia tay?" Triệu Oánh cười khổ lắc đầu: "Chỉ sợ là không thể nào, hắn cũng rất thích người bạn gái kia. Hơn nữa, hắn không chỉ có một người yêu!"

". Mạnh mẽ như thế a." Tôn Khiết nhíu nhíu mày không khỏi nghĩ tới Dương Minh.

"Chuyện này mình đã nói qua cùng bạn mà." Triệu Oánh nhìn thấy phản ứng của Tôn Khiết không dữ dội lắm thì có chút kỳ quái. Người con gái nào nghe chuyện này ít nhiều có chút kinh ngạc.

"Đã nói qua?" Tôn Khiết cũng nhớ không rõ: "Bất quá với người đàn ông như vậy bạn cần gì phải thích hắn nữa. Nhưng nếu quyết định chọn thì đừng có hối hận. Nếu cảm giác mình không chấp nhận được thì chi bằng nên chấm dứt"

"Mình…mình đã nghĩ kỹ, tuyệt sẽ không hối hận." Triệu Oánh kiên định gật đầu. Bất quá cảm thấy lại có ngượng ngùng đỏ mặt.

"Bạn đó, thật là không còn cách nào nói được. Nếu đã quyết định thì sao khi trước không tiến tới đi?" Tôn Khiết bất đắc dĩ gật đầu. Sao Triệu Oánh lại có hoàn cảnh giống nàng thế? Chẳng lẽ phụ nữ xinh đẹp đều không thoát khỏi vận mệnh này? Hay là đàn ông vĩ đại thật sự quá ít?

"Mình. Trước kia là cô giáo của hắn!" Lúc này Triệu Oánh nghe mà kinh ngạc ngẩn người.

"Hơn nữa bạn gái hắn cũng là học trò của mình. Hiện tại chúng mình chưa ở cùng nhau là sợ quan niệm của bạn gái hắn chưa thể chuyển biến trong một chốc."

"Bạn là cô giáo của hắn?" Tôn Khiết há miệng thở dốc, cảm thấy chuyện này quá xảo hợp! Càng nghe càng giống Dương Minh cùng Tiếu Tình a!

"Ừm. Mình dạy hắn thời trung học." Triệu Oánh gật gật đầu.

"Ông trời của tôi ơi." Tôn Khiết có chút hoa mắt: "Hắn kém bạn bao tuổi." Thật quá giống quan hệ Tiếu Tình cùng Dương Minh. Tôn Khiết thực sự hiểu được cảm giác của Triệu Oánh.

"Cũng không kém bao nhiêu." Triệu Oánh có chút ngượng ngùng thẹn thùng: "Mình cũng vì hắn nên mới thôi dạy, sau đó chuyển tới đây làm nghiên cứu sinh."

"Bạn nói là. Hiện hắn là sinh viên trường chúng ta?" Tôn Khiết đi từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác. Thế giới này sao lại có chuyện tương đồng trùng hợp đến thế? Mà sao nàng lại không biết" em trai" của Triệu Oánh này nhỉ.

"Hiện mình không biết phải làm thế nào!" Triệu Oánh thở dài: "Mình rất muốn ở cùng hắn nhưng khi gặp mặt lại không có đủ dũng khí."

"Trời…" Tôn Khiết nghe Triệu Oánh chút hết chỗ nói: "Vậy hắn thích bạn mà không chủ động sao?"

"Điều này…." Triệu Oánh thở dài: "Mỗi khi là hắn nói đến thì mình đều lảng tránh…"

"Bạn đó, thật không biết nói thế nào. Con gái có tính cách tương phản như bạn thật khiến kẻ theo đuổi cảm thấy rối tinh rối mù!" Tôn Khiết lắc đầu: "Bạn thuộc dạng ương bướng thiên lôi đánh trúng mà không tỉnh!"

"Bạn nói sao?" Triệu Oánh mở lớn hai mắt, không hiểu ra sao cả.

"Thật là con ngốc." Tôn Khiết lại lắc đầu quầy quậy.

Triệu Oánh ngạc nhiên rồi oán trách nói: "Bạn dám nói mình là con ngốc sao. Không nói với bạn nữa."

"Được rồi Triệu tiểu thư." Tôn Khiết cười khổ nói: "Mình chỉ nói chơi thôi. Bạn cứng đầu quá. Hay là như vậy đi, hôm nào bạn hẹn hắn thì kêu mình tới giúp. Chuyện này kỳ thật rất đơn giản, hai người đều thích nhau chỉ là không chịu tiến tới thôi!"

"Như thế. Chỉ sợ không tốt lắm." trong lòng Triệu Oánh do dự nhưng có chút chờ mong, nếu thật sự Tôn Khiết có thể giúp nàng thì thật tốt quá.

"Có gì không tốt?" Tôn Khiết nó: "Nếu bạn còn ngại hoặc xấu hổ thì khi đó mình cũng mời bạn trai mình đi cùng. Như vậy chúng ta đều có đôi có cặp là ổn."

"Vậy cũng được!" Triệu Oánh nghĩ ngợi liền đồng ý: "Vậy phải phiền đến bạn"

"Cái gì mà phiền? Đây không phải chỉ là nhấc tay sao?" Tôn Khiết cười cười" Nếu không thì ngay tối nay đi, vừa lúc bạn trai mình mời ra ngoài dùng bữa, chi bằng bạn gọi luôn…anh" học sinh" của bạn đi!"

"Đáng ghét, học sinh nào? Hiện hắn cùng chúng ta là bạn học!" Triệu Oánh đánh khẽ vào vai Tôn Khiết.

"Được rồi, được rồi, học sinh thì vẫn là học sinh." Tôn Khiết cười nói. Hai người vừa nói vừa cười rời căng tin, sau đó đến phòng học.

***

Dương Minh nhíu mày nhìn dòng xe cộ đông đúc nơi con phố, phía trước xuất hiện sự cố.

Con đường này ở giữa không có rào ngăn cách, hơn nữa khá hẹp chỉ đủ một làn xe. Là đường một chiều. Nếu muốn vượt hoặc cướp đường rất dễ xuất hiện sự cố.

Dương Minh có chút nhàm chán, dùng dị năng hướng qua sự cố thì không khỏi vui vẻ, nhất thời gặp được người quen!

Giờ phút này Trần Tiểu Long đang đứng trước một con xe BMW X3 màu đỏ mới toanh chửi ầm lên. Đối diện hắn là một gã lái một chiếc taxi.

"Mày có biết con xế hộp này mắc tiền thế nào không? Cái Jetta của mày sao dám quẹt vào? Mày lái kiểu gì vậy?"

Cũng khó trách Trần Tiểu Long tức giận, hắn vừa mời từ siêu thị xe tậu được con BMW X3 xa hoa có rèm che này, chuẩn bị tới khoe khoang rồi tặng Trần Mộng Nghiên lấy hảo cảm!

Hắn không tin Trần Mộng Nghiên không thích xe đẹp, đến lúc đó không sợ Trần Mộng Nghiên không động tâm! Khi trước hắn đã cùng ông già tính kỹ. Trần Trí Nghiệp đi mua chuộc Dương Minh còn Trần Tiểu Long tới gặp Trần Mộng Nghiên.

Đã gần mười hai giờ nên Trần Tiểu Long cũng có chút sốt ruột. Phải tranh thủ lúc Trần Mộng Nghiên nghỉ trưa, không biết buổi chiều nàng có khóa học hay không? Vạn nhất không gặp được nàng thì kế hoạch hỏng bét.

Trần Tiểu Long đành chạy ẩu ngược chiều vào con đường này, đột nhiên bị một chiếc taxi Jetta chạy đối diện đụng phải! Tuy rằng hai xe đồng loạt phanh lại nhưng là cuối cùng không tránh khỏi đâm vào.

"Rõ ràng anh đi ngược chiều, sao còn dám quát tôi." Tài xế taxi có chút ủy khuất nhưng nhìn bộ dạng hung hăng càn quấy của Trần Tiểu Long, con nhà đại gia không thể nghi ngờ. Kẻ như vậy không nên động vào, tài xế không dám nói cứng: "Tôi đi đúng luật mà anh còn la gì!"

"La? Là tao đang chửi mày! Mày có biết đã làm chậm trễ đại sự của tao không?" Trần Tiểu Long hung dữ nói: "Tao đang sốt ruột đi gặp bạn gái để tặng nàng con xe này, giờ nó bị mày quẹt vào. Đkm mày chứ!"

Tài xế taxi nghe vậy nhíu nhíu mày: "Sao mày chửi tao? Trách nhiệm rõ ràng là ở mày, rốt cuộc mày học luật chưa?"

"Học cái búa! Không phục a? Cái xe phế liệu của mày mà so được con xế hộp sang trọng này sao, nếu mày có con xe như vậy tao cũng cho mày mắng tao đó!"

"Mày thật không nói lý, coi như xe mày là xe đẹp đi" Tài xế taxi hết sức tức giận: "Nhưng mày tưởng có tí tiền là khi dễ người khác như vậy sao?"

"Khi dễ mày thì làm sao? Tao không đánh mày đã là tốt rồi!" Trần Tiểu Long hừ lạnh nói: "Cho mày biết, hôm này mày rất may mắn, hai vệ sĩ của tao không đi theo, nếu không bọn chúng đã đánh mày ra đến nỗi đến ngay cả mẹ mày cũng nhận không ra!"

"Mày." Tài xế taxi chưa thấy qua thanh niên càn quấy nào như thế, hừ lạnh: "Không nói nhiều để tao gọi điện, chờ cảnh sát đến đây xem trách nhiệm thuộc về ai!"

"Hắc hắc, Mày gọi police là để đòi tiền sửa xe hả? Cái chiếc lởm của mày thì được bao nhiêu tiền lẻ? Để tao đâm cho nó hỏng rồi mua cho mày một chiếc mới!" Trần Tiểu Long đắc ý nói: "Mày mà còn dám cãi nữa tao lập tức phá xe của mày đó" Tài xế taxi tức giận đến không nói lên lời bất quá không có biện pháp gì.

Dương Minh thấy tài xế taxi này thì không khỏi sửng sốt! Khi trước còn chưa nhìn kỹ, không ngờ lại là người quen!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK