Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hì hì, biệt thự của mọi người đẹp thiệt đó, hy vọng sau này em cũng được ở chung.

Lam Lăng vừa bước vào đã bị sự mỹ lệ của biệt thự hấp dẫn.

-Đương nhiên rồi, chị hoàn toàn hoan nghênh em.

Trần Mộng Nghiên cười nói:

-Kỳ thực chị đã xem em là một thành viên trong gia đình, bất kỳ lúc nào cũng có thể ở đây.

-Vậy thì tốt quá, chờ em và Dương Minh trở về, sẽ dọn đến đây ở.

Lam Lăng cao hứng nói

-Không cần chờ đến lúc trở về, chị đã thu xếp cho em một phòng, sau này căn phòng đó thuộc về em, đương nhiên em có thể chọn phòng khác, hoặc chúng ta cùng nhau ngủ một phòng.

Trần Mộng Nghiên nhìn Lam Lăng nói

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lúc Lam Lăng vào biệt thự, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai cũng không quấy rầy nàng và Dương Minh nữa.

Các nàng và Dương Minh đã ở chung rất lâu, thế nhưng Lam Lăng chỉ có một ngày một đêm, hiện tại trời đã tối, vì vậy các nàng cũng không quấy rầy Lam Lăng và Dương Minh.

Vừa rồi còn đang nói chuyện trong nháy mắt đã không còn thấy các nàng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai, Dương Minh có chút bất đắc dĩ nhún vai:

-Chúng mình lên lầu đi.

-Dạ

Lam Lăng gật đầu.

Dương Minh ngủ rất trễ mãi cho đến năm giờ sáng mới bắt đầu ngủ, dù sao cơ hội gặp mặt giữa hắn và Lam Lăng cũng không nhiều, hắn không muốn lãng phí một chút thời gian nào.

Bảy giờ sáng, điện thoại reo Dương Minh nhìn vào điện thoại thì thấy tên Hạ Băng Bạc, Dương Minh cầm điện thoại trong tay, nhìn thoáng qua Lam Lăng đang ngủ say, khẽ thở dài một cái. 

Gặp lại sau tiểu Lăng Lăng, gặp lại sau Mộng Nghiên, gặp lại sau Giai Giai, Chỉ Vận, Tiếu Tình, Tôn Khiết, Kinh Tiểu Lộ, Trầm Vũ Tích, Liễu Họa Mi… Gặp lai sau thành phố Tùng Giang…. Gặp lại sau ba mẹ….. Gặp lại sau các bằng hữu.

Dương Minh đặt một tờ giấy phía dưới chìa khóa BWM, bên trong ghi gửi cho Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, Lam Lăng……

Làm xong hết thảy, Dương Minh mở cửa sổ ra từ lầu hai nhảy xuống, xuống tới nơi vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vương Tiểu Yến đang vẫy tay chào mình.

Dương Minh cười cười hướng nàng phất tay làm ra một tư thế hẹn ngày gặp lại.

Xoay người rời đi.

Dương Minh bước nhanh ra khỏi biệt thự, chạy ra khỏi tiểu khu, mới bắt máy điện thoại.

Dương Minh bước nhanh ra khỏi biệt thự, chạy ra khỏi tiểu khu, mới bắt máy điện thoại.

-Dương Minh tại sao lâu như vậy mà không bắt máy?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Ha Băng Bạc.

-Không có gì, em đi ra ngoài mới bắt máy.

Dương Minh ưu thương nói một chút.

-Ừ

Hạ Băng Bạc nói:

-Đã sắp xếp xong chuyến bay, mười giờ sáng cậu sẽ từ Đông Hải bay tới Yến Kinh, người của chúng ta sẽ đi cùng cậu, lái xe đã đứng chờ cậu trước tiểu khu

Tốt, em lập tức tới ngay.

Dương Minh hỏi:

-Xe gì? Số xe là bao nhiêu?

-Người đón cậu là người quen cũ của cậu 

Hạ Băng Bạc nói.

-A

Dương Minh hơi kinh ngạc, người quen?

-Chẳng lẽ là hắn?

Dương Minh chạy tới chỗ gần tiểu khu liền thấy một thân ảnh quen thuộc, đích thật là người quen.

-Dương Minh

Người này cũng nhìn thấy Dương Minh, chỉ bất quá thân thế hắn có chút to lớn, nên khi hắn chạy nhìn có chút buồn cười.

-Bàn tử.

Dương Minh cũng cười chạy tới, cùng với hắn ôm nhau một cái.

-Haha, rốt cuộc cũng được gặp cậu, tôi rất nhớ cậu.

Bàn tử vừa thấy mặt Dương Minh đã thao thao bất tuyệt:

-Mau lên xe.

Dương Minh nhìn thoáng qua phương hướng bàn tử chỉ thì thấy một chiếc xe thương vụ, đây được coi là một trong những chiếc xe thương vụ sang trọng nhất, bàn tử mang đến chiếc xe này cũng không tệ lắm, lên xe bàn tử ngồi vào chỗ lái, thì ra hắn tự mình lái xe tới.

-Anh tự lái xe đến? Không có tài xế sao?

Dương Minh hơi sửng sờ

Uầy, khi biết là Dương Minh cậu, tôi quyết định tự mình lái xe đến.

Mập mạp cười nói:

-Tôi làm thế vì thiếu nợ cậu một nhân tình a.

-Ha ha, chuyện lúc trước chỉ là nhấc một ngón tay, không đáng nhắc tới, hơn nữa đó cũng là trách nhiệm của tôi.

Dương Minh nhàn nhạt cười.

-Sao được, lúc đó nếu không có anh lấy lại tài liệu, thì hôm nay tôi đâu có được triệu về nước, có khi còn bị đày ra một chỗ còn xa hơn nũa chứ.

Bàn tử cười nói

-Đã như vậy, người thân của tôi nhờ anh chíu cố một chút.

Dương Minh thở dài:

-Tôi cũng không cùng anh nói nhiều nữa, hôm nay tôi đi làm nhiệm vụ chỉ sợ là lành ích dữ nhiều, nói vậy chắc anh cũng hiểu.

-Đúng vậy. Bàn tử cũng buồn, vốn tôi còn muốn tìm cậu uống rượu, thế nhưng cậu lập tức phải đi ngay, tôi không muốn làm phiền cậu vì cậu còn phải đi gặp người nhà, nhưng ta biết ngươi là một cao thủ thiên nan vạn hiểm cũng không làm khó được ngươi, tôi chờ cậu chiến thắng trở về, đến lúc đó tôi sẽ tặng chức vụ của tôi cho cậu, tôi sẽ làm trợ thủ cho cậu.

Dương Minh nghe xong lời của bàn tử nhất thời có chút cảm động, nhưng hắn cũng không quan tâm đến cái chức vụ đó, hắn không muốn bị gò bó.

Bàn tử, anh an tâm tôi nhất định sẽ trở về, tôi cũng không bận tâm gì tới chức vụ, tôi thích tiêu sái tự do giúp đỡ chính nghĩa mà thôi

Dương Minh vừa cười vừa nói.

-Con người của chính nghĩa, được chờ cậu bình an trở về rồi nói tiếp.

Bàn tử cười nói.

-Ừ, chúng ta bây giờ đi đâu?

Dương Minh gật đầu hỏi

-Đi tới đồn cảnh sát, để gặp Hạ Tuyết, được rồi cậu có quen cô ấy không? Tôi chưa từng tiếp xúc với nàng, nhưng nhạc phụ của cậu từng tiếp xúc với nàng.

Bàn tử nói:

-Ở chỗ của tôi chỉ có ảnh chụp của Hạ Tuyết, cũng không biết cậu có nhận ra không.

-Tốt rồi.

Bàn tử nghe Dương Minh nói là biết Hạ Tuyết, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

-Không biết bà cô này dễ hầu hạ không nữa? Nghe nói là cháu gái của cục trưởng

-Ặc, cháu gái cục trưởng sao?

Dương Minh hơi sửng sờ:

-Cậu không biết thật sao?

Bàn tử nhìn Dương Minh hỏi.

-Không biết, đây là lần đầu tôi nghe nói.

Dương Minh lắc đầu.

-Hạ Tuyết có bối cảnh lớn như vậy sao?

-Xem ra, cô gái này cũng khiêm tốn quá đi

Mập mạp thở phào

-Vậy tôi yên tâm, tôi chỉ sợ cô gái này không thích ở chung.

-Nếu cô ấy có bối cảnh lớn như vậy, tại sao lại tham gia nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?

Dương Minh đối với việc này nghi ngờ, Hạ Tuyết có bối cảnh lớn như vậy hoàn toàn có thể không tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm lần này.

-Haha, phong cách cục trưởng chính là như vậy, để con cháu của ông thích nghi trong những hoàn cảnh nguy hiểm, mới có thể làm cho họ sớm trưởng thành.

Bàn tử nói rằng:

-Hạ Tuyết lúc trước cũng có chấp hành vài nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng không có cái nào nguy hiểm như lần này.

-A, anh biết chúng tôi đi làm cái gì sao?

Dương Minh có chút sửng sốt, đối với việc mập mạp biết chuyện này vô cùng kinh ngạ

-Tôi tốt xấu gì cũng là người thuộc tỉnh, một ít tin cơ mật vẫn có thể biết qua, tuy rằng không cụ thể nhưng những gì tôi biết được thì nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm.

Bàn tử nói.

Dương Minh gật đầu, hắn quên bén đi thân phận của bàn tử.

Xe đi tới đồn cảnh sát không hề bị ngăn cản, xem ra bàn tử đã có chuẩn bị trước, dừng lại ở bãi đỗ xe Dương Minh móc điện thoại ra gọi cho Hạ Tuyết.

-Alo

Hạ Tuyết ngồi trong phòng làm việc thì thấy điện thoại reo, nhìn vào màn hình thì thấy tên Dương Minh, trong lòng có chút oán hận

Tên Dương Minh này, nếu không phải hôm nay lên đường chắc hắn cũng sẽ không bao giờ gọi mình.

Khi biết mình và Dương Minh sắp cùng nhau đi chấp hành nhiệm vụ thì Hạ Tuyết một mực chờ điện thoại của Dương Minh, nhưng đến khi Dương Minh gọi tới thì lại kêu mình tới bắt cướp, Dương Minh tặng cho Hạ Tuyết một công lao Hạ Tuyết sẽ cảm kích, thế nhưng sắp phải đi làm nhiệm vụ nên Hạ Tuyết cũng không coi trọng công lao này, nàng muốn mình và Dương Minh hảo hảo gặp nhau một chút để bồi dưỡng tình cảm trước khi đi làm nhiệm vụ.

Cho dù không thể phát triển thành tình nhân, thì ít nhất cũng phải trở thành siêu cấp bằng hữu, nếu không thì khi ở chiến trường rất nguy hiểm.

Cho nên thanh âm Hạ Tuyết có oán hờn, quan hệ giữa cô và Dương Minh mãi cũng không tiến thêm một bước, cứ chỉ là bằng hữu.

Hạ Tuyết cứ nghĩ nàng và Dương Minh mãi chỉ là quan hệ mập mờ, thỉnh thoáng có gặp nhau một chút, thế nhưng cũng không có tiến triển gì thêm.

Thế nhưng, ngoại trừ cú điện thoại gọi đi bắt cướp, thì không còn gọi nữa điều này làm Hạ Tuyết rất khó chịu, vì vậy khi nhận được điện thoại của Dương Minh nàng có chút u oán lạnh lùng.

-Hạ Tuyết tôi là Dương Minh đây, tôi đang ở dưới lầu cơ quan của cô, cô mau xuống đây đi?

Dương Minh tự nhiên cũng nghe được âm thanh bất mãn của Hạ Tuyết, bất quá Dương Minh cũng không biết lý do gì, còn tưởng rằng Hạ Tuyết sắp rời khỏi Tùng Giang nên có chút khó chịu.

-Ử, anh chờ đi.

Hạ Tuyết nhàn nhạt đáp, nói xong liền cúp máy.

-Hả?

Dương Minh ngẩn người, thái độ Hạ Tuyết có chút không tốt, chẳng lẽ bàn tử nói trúng rồi, bà cô này tính tình tiểu thư sao?

Bàn tử ánh mắt có chút cổ quái nhìn Dương Minh, điện thoại của Dương Minh bật âm lượng lớn nên bàn tử có thể nghe được hết những gì trong điện thoại truyền ra.

-Cậu và cô ấy có mâu thuẫn à?

Bàn tử cẩn thận hỏi.

Không có.

Dương Minh lắc đầu cười nói:

-Chắc cô ấy hôm nay uống lộn thuốc mới nói chuyện như thế

Một lát sau Hạ Tuyết từ trong phòng làm việc đi ra, có lẽ bởi vì hôm nay phải đi làm nhiệm vụ nên cũng không mặc cảnh phục, nàng chỉ mặc một bộ quần áo thông thường, quần jean màu xanh nhạt, áo màu vàng, bây giờ Hạ Tuyết rất khác so với trước kia, cả người tràn đầy khí tức thanh xuân. 

-Hạ Tuyết ở đây.

Dương Minh mở cửa xuống xe, hướng về phía Hạ Tuyết đi tới, nhìn thấy Hạ Tuyết ăn mặc như vậy nhịn không được trêu:

-Ngày hôm nay cô đẹp lắm đó.

Thật sao?

Hạ Tuyết có hơi sửng sờ, nhưng lập tức mừng rỡ nhìn Dương Minh.

-Ừ thật!.

Dương Minh nhìn thấy mặt Hạ Tuyết có chút u ám, nhưng ngay lập tức chuyển biến, thì có ngu cũng hiểu được đạo lý trong đó.

Chẳng lẽ hôm nay tính tình đại tiểu thư của Hạ Tuyết bộc phát.

-Hừ, coi như anh tinh mắt.

Hạ Tuyết trừng mắt liếc Dương Minh một cái:

-Tôi còn tưởng mấy ngày nay anh rơi vào cái động bàn tơ nào không ra được nữa chứ.

-Động bàn tơ?

Dương Minh sừng sốt, có chút không hiểu nhìn Hạ Tuyết

-Động bàn tơ nào nhỉ?

Không có gì,ôn nhu nữ sắc là mồ chôn anh hùng.

Hạ Tuyết nói 

Cái gì?

Dương Minh sửng sốt, ôn nhu nữ sắc là mồ chôn anh hùng? Dương Minh nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Xem ra Hạ Tuyết đối với chuyện ở bờ biển vẫn còn để trong lòng.

Dương Minh thừa nhận hắn và Hạ Tuyết có chút quan hệ mập mờ, tuy rằng đoạn thời gian này không có gặp nhau, nhưng chút cảm giác ấy không hề mất đi, có thể thấy Hạ Tuyết đối với hắn cũng có chút ý tứ, nhất là việc hai người ở khu căn cứ Vương gia xảy ra một chút thân mật

Chỉ bất quá lần đó Chu Giai Giai xảy ra chuyện, nên Dương Minh và Hạ Tuyết không có tiến tới, nếu không chắc giờ này gạo đã nấu thành cơm rồi.

Chu Giai Giai xảy ra chuyện, nên tâm tư của Dương Minh lúc đó đều đặt lên người Chu Giai Giai, cũng vì thế mà bỏ qua cảm nhận của Hạ Tuyết.

Tuy rằng Dương Minh bỏ quên Hạ Tuyết, nhưng cũng không vì thế mà quan hệ giữa Dương Minh và Hạ Tuyết phai nhạt, nếu không phải sắp cùng nhau đi chấp hành nhiệm vụ thì có lẽ Dương Minh đã đi tìm Hạ Tuyết sớm hơn chứ không đợi đến bây giờ.

Đó là lí do mà cho tới bây giờ Dương Minh mới gọi điện cho Hạ Tuyết, không nghĩ tới Hạ Tuyết lại nổi lên tính đại tiểu thư vào lúc này.

Hạ Tuyết cũng không có nói gì thêm, mà liền lên xe, nàng không muốn để cho người ngoài biết được quan hệ của nàng và Dương Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK