Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, sau khi đi dạo vòng vòng xong, bốn người trở ra vẫn thấy cặp nam nữ kia tiếp tục" chiến đấu", chỉ là lần này hai người dời bãi chiến trường vào trong xe thôi.

Ăn một chút tại nhà ăn gần đó, rồi trở về bãi giữ xe, nhưng mà hai người kia không biết đã rời đi đâu rồi, nhưng phỏng chừng là bọn họ không thể yên tĩnh được vài ngày đâu, có lẽ là sẽ lo lắng đến chết mất.

Buổi chiều, theo lời giới thiệu của Vương Mi, bốn người đến khu bách hóa tám trăm cửa hàng nổi tiếng tại Macao. Thật ra là cái này là chiều theo ý của Vương Mi và Hoàng Nhạc Nhạc, bởi vì con gái đều thích đi dạo phố, Hoàng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.

Nhưng thật ra thì có vấn đề, lúc Trương Tân đi ngang qua cửa hàng bán máy ảnh, thì cứ nhìn chằm chằm vào cái máy ảnh Canon hoài, sau đó Dương Minh phát hiện ra, cười nói: "Không phải là bị ám ảnh chứ?"

"Lão đại, mày nghĩ tao có nên cắn răng mua một cái không?" Trương Tân nghiêm trang hỏi.

"Vậy mua đi, có mua không nổi đâu" Dương Minh cười nói.

Vì thế Trương Tân liền bỏ tiền ra mua một cái, ôm cái máy trong lòng ngực nhưng trên mặt hơi thất vọng: "Nếu cái thẻ nhớ kia mà không bị hư thì tốt rồi, có thể dùng đỡ tốn"

Hoàng Nhạc Nhạc và Vương Mi đều chỉ chú ý đến đồ trang điểm mà thôi, Dương Minh tuy rằng rất đần độn trong lãnh vực này, nhưng cũng tùy tiện mua một chút, để trở về làm quà cho Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận các nàng.

Sau khi nghĩ nghĩ một chút, liền mua cho Tôn Khiết và Tiếu Tình mỗi người một cái kính mát thời trang. Rồi lại do dự một chút, cuối cùng quyết định mua cho Triệu Oánh một món quà. Tuy rằng nàng ta không phải là người của mình, nhưng giữa hai người trong lúc đó cũng có chút mờ ám, sao có thể bỏ mặc nàng được.

Nhìn thấy núi đồ của Dương Minh, Vương Mi cười nhắc nhở Trương Tân: "Sao không mua cho vợ cả của anh một cái gì hết vậy?"

Trương Tân nghe xong, nhất thời xấu hổ, gãi đầu không biết nên nói cái gì thì Vương Mi đã mở miệng: "Em cũng đâu có nói gì đâu, sao anh lại không thể giống được như Dương Minh vậy?" Trương Tân thầm kêu oan uổng. Dương Minh có mấy người bạn gái lận đó! Cuối cùng, theo lời đề nghị của Vương Mi, Trương Tân mua cho Triệu Tư Tư một cái túi xách và một cái quần jean. Đối với số đo của Triệu Tư Tư, Trương Tân đương nhiên rất rõ, cho nên mua không cần thử.

Vương Mi lần này chỉ thử Trương Tân thôi, chỉ với kết quả này là nàng hoàn toàn nắm chắc là Trương Tân yêu mình. Trên thực tế thì cũng giống như vậy thật, nhưng mà, biểu hiện của nàng rất là khôn ngoan, tuy chưa gặp mặt Triệu Tư Tư nhưng cũng đã có một sự tôn kính rồi.

Ngoài ra cũng có thêm một lý do khác, đó chính là Vương Mi sợ Dương Minh, sợ rằng Dương Minh thấy mình là loại con gái càng được sủng ái thì càng kiêu ngạo, sẽ kêu Trương Tân vứt bỏ mình. Đối với chuyện này, Vương Mi không dám hoài nghi, bởi vì lực ảnh hưởng của Dương Minh với Trương Tân rất lớn, và Vương Mi cũng rõ ràng điều này.

Nhất là sau khi nhìn thấy thực lực của Dương Minh xong, Vương Mi càng không dám hoài nghi. Tuy rằng có đôi khi nàng nghĩ Trương Tân có thể lợi hại được như Dương Minh không? Nhưng mà, chỉ là suy nghĩ thôi, nàng vẫn thích Trương Tân hơn. Vả lại, nàng thấy chỉ cần Trương Tân và Dương Minh đứng cùng một chổ, thì Dương Minh khẳng định là không bạc đãi Trương Tân.

Mà bằng vào những sự kiện gần đây thì đúng là như vậy, Dương Minh đối với anh em rất tốt. Chỉ là Vương Mi không biết rằng, thời sơ trung Dương Minh nghèo khó cỡ nào, ăn uống gì cũng nhờ Trương Tân cả, ngay cả đi xe cũng là Trương Tân trả tiền, nhưng Trương Tân lại không cảm thấy có gì là không ổn. Anh em mà, ai có năng lực nhiều hơn thì sẽ trả nhiều hơn, đây cũng là điều bình thường.

Vương Mi mua đồ, đương nhiên là do Trương Tân trả tiền, nhưng Hoàng Nhạc Nhạc mua thì lại do chính nàng trả. Thật ra thì nàng cũng không để ý chuyện đó, bởi vì Dương Minh đã cho nàng bốn mươi tỷ trong tài khoản rồi, cho nên căn bản là không cần phải như thế. Vả lại, thói quen của Hoàng Nhạc Nhạc chính là mua xong rồi trả tiền thôi. Cả bốn người đi dạo vòng vòng, thời gian trôi qua vù vù, nháy mắt đã chạng vạng rồi, bốn người ai cũng xách cả đống đồ về, lúc để lên xe thì đã thành núi luôn rồi.

"Tối nay về khách sạn với anh đi, tại anh sợ ngày mai không kiếm được đường đến nhà em" Sau khi lên xe, Dương Minh bắt đầu nhỏ giọng nói với Hoàng Nhạc Nhạc.

"A" Tuy rằng Hoàng Nhạc Nhạc đã có quan hệ vài lần với Dương Minh, nhưng qua đêm với một người đàn ông, Hoàng Nhạc Nhạc vẫn là lần đầu tiên, cho nên khó tránh khỏi hoảng hốt. Nhưng mà, Hoàng Nhạc Nhạc rốt cục vẫn là Hoàng Nhạc Nhạc, suy nghĩ cực đơn giản, nếu hai người đã có quan hệ tình nhân, vậy thì ngủ với nhau qua đêm cũng là bình thường! Vì thế, Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu nói: "Vậy cũng được, khách sạn của anh có lên mạng được không?"

"Có thể, sao thế?" Dương Minh hỏi.

"Tối nay em có hẹn với Tiểu Hồ Tiên chơi Gunny rồi" Hoàng Nhạc Nhạc nói.

"." Dương Minh choáng váng, Hoàng Nhạc Nhạc nói ra những lời làm cho hắn cảm thấy nhức đầu.

Trương Tân và Vương Mi thì căn bản không cần phải hỏi, vì hai người vốn ở cùng nhau, cho nên sau khi lên xe cũng không nghĩ nhiều, đi về hướng khách sạn.

Bởi vì mướn hai phòng, cho nên bên khách sạn căn bản là không quản nhiều, còn Hoàng Nhạc Nhạc thì cũng có phòng riêng tại sòng bạc Hoa Uy, cho nên không về nhà ngủ cũng chẳng ai hỏi.

Trở về khách sạn, Hoàng Nhạc Nhạc và Vương Mi cao hứng thi nhau thử quần áo mới mua, còn Dương Minh và Trương Tân thì đang ngồi xếp lại những món đồ phải mang về, tính toán xem nên gửi cái nào về trước, bằng không mang theo nhiều thứ này về, lúc xuống máy bay chắc chắn sẽ có thiếu xót.

Chính lúc này, di động của Dương Minh vang lên, Dương Minh liền nói với Trương Tân: "Mày soạn tiếp đi, tao nghe điện thoại cái"

"Alo, xin chào" Dương Minh đứng lên, đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Dương Minh lão đệ, anh là Hoàng Vinh Tiến đây" Đầu dây bên kia truyền ra tiếng cười sang sảng của Hoàng Vinh Tiến.

"Hoàng đại ca? Xin chào, tìm em có chuyện gì không?" Dương Minh không ngờ Hoàng Vinh Tiến lại gọi điện cho mình, tuy rằng chỉ mới tiếp xúc vài lần, nhưng rất hợp ý.

"Haha, Dương lão đệ, chuyện lần trước anh nói với em, em không quên chứ? Anh chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi" Hoàng Vinh Tiến cười nói.

"Chuyện gì?" Dương Minh sửng sốt, quả thật không nhớ chuyện mà Hoàng Vinh Tiến nhắc.

"Xem ra em thật sự đã quên rồi" Hoàng Vinh Tiến bất đắc dĩ nói. Nhưng mà, hắn cũng biết Dương Minh đến Macao khẳng định là có chuyện cần làm, cho nên mới gọi điện nhắc nhở: "Lần trước lúc hai ta gặp mặt, anh có đưa cho em cái thiệp mời, ngày mai ở chổ anh có tổ chức một party, nếu em có rãnh thì đến. Hai ta gặp mặt tâm sự, thuận tiện giới thiệu cho em vài người bạn của anh"

"A!" Dương Minh bây giờ mới nhớ ra, lúc đó Hoàng Vinh Tiến có nói là cuối tuần sẽ tổ chức một party, còn kêu mình đi dự, vội vàng chạy vào trong mò vào túi áo khoát lấy cái thiệp mời ra, nhìn thời gian trong tấm thiệp xong, Dương Minh liền cười khổ: "Hoàng đại ca, ngày mai em chỉ sợ là không đi được"

"Sao thế, còn bận việc à?"

"Không phải, là em đã đáp ứng một người bạn, ngày mai đến nhà nàng" Dương Minh giải thích.

"Như vậy. coi như xong" Hoàng Vinh Tiến thất vọng nói: "Vậy chúng ta có cơ hội thì gặp lại"

"Cũng chỉ có thể như vậy, xin lỗi Hoàng đại ca" Dương Minh nhìn cái thiệp mời trong tay, cười khổ, mình tự nhiên quên mất cái này, nhưng mà bên Hoàng Nhạc Nhạc không thể không đi được, ai kêu Hoàng Nhạc Nhạc bây giờ là bạn gái mình?

Cúp điện thoại xong, Dương Minh bỏ thiệp mời vào túi, sau đó cùng Trương Tân tiếp tục thu dọn hành lý.

Buối tối, Hoàng Nhạc Nhạc sau khi tắm xong, mặc áo ngủ ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần chơi Gunny với Tiểu Hồ Tiên. Còn Dương Minh thì đang nằm trên giường tùy ý coi TV.

"A, Dương Minh, anh lại đây chơi giùm em một chút đi, đầu em ngứa quá, em phải đi tắm" Hoàng Nhạc Nhạc quay đầu lại nói với Dương Minh.

"Đợi một lát chơi không được sao" Dương Minh lười biếng nói. Tuy rằng đi dạo từ trưa đến chiều, đối với thể lực của Dương Minh không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng mà con người cũng biết mệt vậy.

"Ai da, anh đấu với Tiểu Hồ Tiên một chút đi, không ngừng được" Hoàng Nhạc Nhạc làm nũng nói: "Lát nữa lên giường, em không kêu đau là được"

Dương Minh nghe xong, nhất thời cười ha hả, ngồi dậy đi đến máy tính, nói: "Anh có chơi thua thì không được trách anh"

"Ai da mặc kệ, em đi trước, lát nữa tính" Hoàng Nhạc Nhạc nói xong, liền chạy về hướng toilet.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK