Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tuyết làm sao mà biết được vấn đề quan trọng như vậy, vốn còn tưởng rằng mình đã lập công lớn, không ngờ đổi lại là những lời chửi mắng, nhất thời có chút ủy khuất: "Không bắt hắn, chẳng lẽ còn giữ hắn?"

"Hạ Tuyết! Chừng nào thì cô mới trưởng thành? Đại cục cô có hiểu không?" Trần Phi lắc đầu: "Hắn chỉ là một con chốt, kẻ đứng sau vẫn còn chưa nổi lên mặt nước"

"Trần đội trưởng, tôi." Hạ Tuyết bị Trần Phi tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, lập tức tỉnh táo lại không ít, quả thật, lúc đó nàng rất xúc độg! Hạ Tuyết không báo cáo với cấp trên mà đã tự tiện bắt người, cũng bởi vì sốt ruột lập công. Nàng thật sự muốn lập công, sợ trong đội xem thường nàng, vì thế nghĩ bậy làm liều, không ngờ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

"Được rồi, đừng nói gì nữa, chuyện này cô không cần phụ trách, lát nữa cô giao súng đây, tạm thời cách chức một tháng, trở về nhà từ từ suy nghĩ!" Trần Phi khoát tay nói." Trần đội trưởng, lần sau. lần sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị mà, anh đừng cách chức tôi." Hạ Tuyết vừa nghe bị cách chức, lập tức khẩn trưởng lên.

"Tạm thời cách chức đã là khoan dung với cô rồi. Tôi còn muốn điều cô đến đồn công an phường làm hộ tịch viên nữa là." Trần Phi nói xong, cũng không để ý đến Hạ Tuyết, xoay người ra ngoài, lúc bước đi còn nói: "Lát nữa để bản kiểm điểm lên bàn của tôi"

"Vâng." Hạ Tuyết lúc này làm gì dám cãi lại, nếu còn nói nữa, sợ gần ngay cả hình cảnh cũng không được làm.

Hạ Tuyết đã hối hận, tại sao mình lại ngu như vậy, chẳng lẽ mình không thích hợp làm cảnh sát? Mình là con gái, chẳng lẽ phải đi làm mấy việc văn phòng linh tinh hay sao?

Cố nén nước mắt, Hạ Tuyết viết xong một bản kiểm điểm, rồi giao lại súng và giấy phép của mình cho Trần Phi, rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Nhìn nhìn tòa nhà quen thuộc này, Hạ Tuyết rốt cục đã không nhịn được nước mắt.

"Ting. ting." Phía sau Hạ Tuyết truyền đến tiếng còi xe ầm ĩ.

"Đáng ghét!" Hạ Tuyết lập tức nổi giận lên, quay lại mắng: "Đường nhiều như vậy mà không chịu đi, cố tình đi sau lưng bà nội mày à?" Nói xong bước lại chổ cửa người lái, nhìn xuống, lập tức dừng miệng.

"Chú hai." Hạ Tuyết có chút ngay ngốc nhìn người lái xe."

"
Cháu gái ngốc, sao lại khóc, ai chọc ghẹo con à?" Hạ Chí Đông dừng xe, bước ra ngoài, vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Tuyết.

"
Chú hai. con không sao mà." Hạ Tuyết vội vàng lấy tay lau nước mắt trên mặt, chẳng qua ánh mắt sưng đỏ lên thì không thể nào gạt được rồi.

"
Đứa nhỏ này, rõ ràng là khóc mà nói không có gì!" Hạ Chí Đông lắc đầu, sau đó nói: "Lên xe đi, bên ngoài gió lên, coi chừng bị sưng mắt bây giờ"

Lần này Hạ Tuyết không còn kiên trì, đi theo Hạ Chí Đông lên xe.

"
Này, nơi này không cho dừng xe, chuyện gì thế? Chạy nhanh đi!" Một cảnh sát giao thông lập tức chạy đến, nói với Hạ Chí Đông: "Nếu không đi tôi sẽ ghi giấy phạt!"

"
Nói lảm nhảm cái gì đó?" Hạ Tuyết vốn đang không vui, mà lại có người làm phiền, nhất thời nổi điên lên mắng.

Cảnh sát của Tùng Giang không ai là không biết Hạ Tuyết, thứ nhất là vì thanh danh nữ bạo long của Hạ Tuyết vô cùng vang dội, thứ hai nàng là hình cảnh duy nhất ở Tùng Giang bị điều đến đội giao thông để chịu phạt.

Tên cảnh sát giao thông này làm sao mà không biết nàng, thấy Hạ Tuyết lập tức ngậm miệng lại, thầm nghĩ, ai lại chọc vào nữ bạo long này chứ, tốt nhất là đừng đụng đến nàng, nếu không lát nữa lết đi không nổi.

Hạ Chí Đông vừa định giải thích, đã thấy người cảnh sát giao thông này bị cháu gái của mình nói có một câu mà đã bỏ chạy, không khỏi dở khóc dở cười, cháu gái thật là.!

Lên xe, Hạ Tuyết vẫn còn đang giữ bộ dáng"
Đừng chọc vào tao", làm cho Hạ Chí Đông bất đắc dĩ nói: "Cháu gái à, rốt cục là sao thế? Là làm việc không vui, hay là có người chọc ghẹo con?"

"
Chú hai, chú đừng hỏi nữa, không có gì đâu." Hạ Tuyết lắc đầu, tạm thời bị cách chức, chuyện xấu hổ như vậy sao Hạ Tuyết có thể nói ra.

"
Ai! Không biết vì sao, mà nhà cũng không phải không tốt, mà cũng không thiếu tiền, thì vì sao một đứa con gái như con lại đi làm cảnh sát chứ, đây là công việc của đám đàn ông mà, con làm làm gì!" Hạ Chí Đông lắc đầu nói: "Nghe chú hai nói, đừng làm nữa, từ chức đi, chú sẽ giới thiệu cho con vài người, thấy được thì kết hôn, ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt!"

"
Chú hai. chú nói cũng đúng." Hạ Tuyết gật đầu, làm cho Hạ Chí Đông vui vẻ, nhưng chợt nghe nàng nói: "Vì sao chú lại đi lái taxi? Sao không đến công ty của cha con hỗ trợ? Không cần phải sống vất vả như vậy!"

Hạ Chí Đông bị Hạ Tuyết nói một câu làm cho á khẩu, chỉ hận vừa rồi mình đã nói quá nhiều, giống như là tự vả vào mồm mình! Hạ Chí Đông bất đắc dĩ nói: "
Chú hai không phải người có suy nghĩ kinh tế, không muốn làm chuyện kinh doanh, cha của con kêu chú đến công ty làm quản lý, cả ngày phải lệ thuộc vào công ty! Chú hai của con là loại người nào con không biết sao? Sống không tự do, sẽ không làm, chẳng lẽ con kêu chú đến làm lái xe cho cha con? Em ruột của chủ tịch lại đi làm lái xe, truyền ra ngoài thì khỏi nói rồi!"

"
Cũng đúng, chú hai, nếu đã vậy chú đừng khuyên con! Làm cảnh sát là giấc mộng của con, hơn nữa, con muốn làm một người cảnh sát phá một vụ án cực lớn, chứ không phải làm phế vật như bây giờ!" Hạ Tuyết gật đầu nói.

"
Phế vật? Con là phế vật? Ai dám nói cháu của chú là phế vật?" Hạ Chí Đông vội vàng nói: "Ai nói? Chú hai sẽ tìm hắn liều mạng!"

"
Chú hai!" Hạ Tuyết vừa bực vừa buồn cười: "Chừ đừng gây thêm phiền, con thật sự không sao, chỉ là công việc bị con làm hỏng, nên Trần đội trưởng kêu con về nhà suy nghĩ lại!"

"
Làm hỏng? Con người ai mà không làm sai chứ, suy nghĩ chút là được. Để chú hai đưa con về nhà" Hạ Chí Đông lắc đầu, ông cũng không hỏi nhiều về công việc của Hạ Tuyết nữa.

Xuống xe, Hạ Tuyết không về nhà, mà lại vào Lam Sắc Ngư, hôm nay không vui, Hạ Tuyết muốn uống cho thật say. Nhưng một mình ngồi uống, thì lại không có ý nghĩa gì. Hạ Tuyết vô cùng muốn có một người đến uống với mình, nhưng lúc lấy điện thoại ra, nhìn vào danh ba, Hạ Tuyết đột nhiên lại muốn khóc.

Từ lúc tốt nghiệp hơn một năm nay, Hạ Tuyết cơ hồ như đoạn tuyệt hết với tất cả bạn bè trước kia, chỉ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, bình thường trừ công việc và công việc, thì ngay cả một người bạn để đi chơi cũng không có.

Nhìn danh bạ trong điện thoại, trừ đồng nghiệp và người nhà ra, Hạ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu.

Dương Minh? Hạ Tuyết bỗng nhiên nhìn thấy cái tên này trong danh bạ, trong lòng vừa động, nếu gọi hắn, hẳn là sẽ đến uống với mình sao? Lần trước cũng chính là hắn uống với mình, tiểu tử này, có đôi khi cũng không tồi!

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết liền bấm số điện thoại của Dương Minh.

Dương Minh đang ở nhà xem cuốn sách về cổ thuật kia, đột nhiên có điện thoại, cầm lên nghe: "
Alo.?"

"
Dương Minh. tôi là Hạ Tuyết."

"
Hạ Tuyết? Cô tìm tôi có chuyện gì?" Dương Minh kì quái, từ lần đi nhậu với Hạ Tuyết đến giờ, cũng không gặp nàng, không biết Hạ Tuyết tìm mình có chuyện gì.

"
Cậu lại đây, mời tôi uống rượu" Hạ Tuyết nói giống như ra lệnh.

"
Tôi? Mời cô uống rượu? Bây giờ?" Dương Minh không khỏi nhíu mày, cô nàng này có vẻ khá là bá đạo? Không cần nói lý. à mà hình như chưa bao giờ thấy nàng nói lý!

"
Đúng, bây giờ tôi đang ở Lam Sắc Ngư, cậu lập tức tới đây" Hạ Tuyết nói.

"
Này này, cô có lầm không vậy? Cô kêu tôi qua là tôi qua hả? Không nói trước cho tôi biết một tiếng nữa, thái độ làm người của cô có vấn đề hả. kêu tôi qua còn bảo tôi mời cô? Cô có bệnh không?" Dương Minh nổi điên lên chửi.

"
Dương Minh, cậu đã đáp ứng tôi, làm phiếu cơm dài hạn cho tôi, đúng rồi, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý? Cậu mới mời tôi được vài lần!" Hạ Tuyết lập tức trả lời.

Dương Minh lập tức vỗ đầu, bản thân quả thật đã quên mất chuyện này, chẳng qua, lời đã nói ra như nước hất khỏi ly, mình lại là một thằng đàn ông nên cũng lười so đo với nàng, vì thế nói: "
Tôi mời cô uống rượu không phải không được, nhưng xin cô làm ơn hẹn trước được không?"

"
Dương Minh! Cậu có qua hay không? Tâm tình của tôi đang không tốt, kêu cậu đến uống với tôi là tốt cho cậu rồi, tôi coi cậu là bạn nên mới mời cậu uống, thế mà cậu cứ lải nhải hoài, được rồi, không đến thì thôi!" Nói xong, liền cúp điện thoại.

"
Đồ điên!" Dương Minh nhìn điện thoại, cũng muốn nổi điên lên, lên cơn với ai vậy con kia Không đi! Rồi vứt điện thoại qua một bên, tiếp tục xem cổ thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK