Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Minh rùng mình. Hắn bây giờ đang hối hận vì mình lỗ mãng nhận nhiệm vụ của hai tên Hắc Thử. Mình vốn nghĩ nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ là làm Lão Đại một bang phái bị thương, cũng không phải muốn lấy mạng hắn. nhiệm vụ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện thằng Dương Minh phá đám này.

Hắn nghĩ Dương Minh chưa chắc đã dám giết mình, nên ôm thái độ lợn chết không sợ nước nóng, cố ra vẻ.

Không ngờ rằng một cú đá mạnh vừa nãy không tính, sau đó không biết Dương Minh dùng cách gì làm cho cả người hắn đột nhiên như có hàng vạn con kiến cắn, thật sự là khó có thể chịu đựng.

"Giết tao đi." Ngô Minh đau đớn quát.

Dương Minh không thèm để ý đến hắn, mà nói: "Mười phút, cho mày mười phút. Sau mười phút còn có trò hay hơn"

Dương Minh nói như vậy, không chỉ Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều trợn mắt há mồm. Ngay cả Ngô Minh đang đua đớn thiếu chút nữa ngất đi. Còn có? Bây giờ còn sắp không chịu được, sao còn có nữa chứ.

Chẳng qua Ngô Minh này đúng là biết chịu đựng. Dương Minh đúng là xem thường hắn. Ngô Minh lăn lộn trên mặt đất khoảng mười phút mà vẫn không nói ra lời gì.

Dương Minh không thể làm gì khác hơn là điểm thêm vào mấy huyệt đạo nữa trên người Ngô Minh. Điều này làm Ngô Minh càng thêm đau đớn. mặc dù cứ như vậy rất dễ khiến hắn chết, nhưng Dương Minh cũng không có biện pháp nào. Đối phó người cứng họng phải dùng biện pháp khác thường. Cũng may người này hơi mạnh hơn người bình thường, một lát không chết được.

"Tao nói. tao nói" Ngô Minh đột nhiên kêu lên.

"Ồ? Tốt lắm" Dương Minh cúi người, nhìn chằm chằm Ngô Minh: "Nói đi"

"Dù gì cũng chết, không bằng lao đầu vào tường mà chết. Black Widow sẽ không bỏ qua cho mày" Đột nhiên trong đầu Dương Minh vang lên một giọng nói.

Không ổn. Dương Minh thầm nghĩ trong lòng, khó trách vẻ mặt thằng này quái dị như vậy thì ra là muốn tìm cơ hội tự sát. Dương Minh nhìn quanh, thấy cách Ngô Minh không xa là một bức tường. Mà lúc này hắn đang cố tình lủi về phía bức tường.

Chẳng qua Black Widow kia là ai? Mà Black Widow sao không bỏ qua cho mình? Chẳng lẽ Black Widow là kẻ sau lưng hắn? Không phải Quách Kim Bưu sao? Chẳng lẽ mình đoán sai.

Dương Minh đang nghi hoặc, chẳng lẽ đám Bạo Tam Lập có mâu thuẫn với người tên Black Widow sao? Dương Minh lắc đầu không nghĩ được nữa. Mình vốn tưởng rằng Quách Kim Bưu trả thù, không ngờ lại xuất hiện một Black Widow.

Nhưng lúc này không phải để nghĩ mấy chuyện này. Nếu Ngô Minh muốn tự tử, vậy là không thể được rồi. Mặc dù bây giờ mình đã thông qua cách đặc biệt biết kẻ đứng sau lưng hắn, chẳng qua đây mới là một chi tiết nhỏ nhặt. Hắn còn có tác dụng với mình, cứ như vậy mà chết sẽ rất đáng tiếc. Vì thế hắn phân phó Hầu Chấn Hám.

"Vâng" Hầu Chấn Hám không ý kiến gì đi lên. Nhưng Bạo Tam Lập có chút do dự, nhưng vẫn đi theo Hầu Chấn Hám, đè Ngô Minh đang lăn lộn trên mặt đất.

"Tìm một sợi dậy, trói hắn vào tường cho tôi, đừng để nó lộn xộn" Dương Minh nói: "Thằng ranh này mà không túm chặt, không biết chừng nó sẽ đập đầu vào tường mà chết"

"Hả?" Hầu Chấn Hám sửng sốt. Thầm nói Dương ca quá cẩn thận, nhưng hắn vẫn gật đầu, cùng Bạo Tam Lập làm theo lời Dương Minh nói.

Chỉ có Ngô Minh đang bị đè trên mặt đất lại có chút hối hận và chán nản. Ý tưởng của hắn bị Dương Minh nhìn ra, xem ra muốn tìm cách nữa cũng không dễ.

Vừa đau đớn, Ngô Minh không khỏi thầm nghĩ thằng ranh trước mặt rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng những thủ đoạn cao minh, hơn nữa năng lực phán đoán rất mạnh. Mình vừa mới có ý tự sát, hắn đã phát hiện ra.

Dương Minh vì không cho tên này đau mà chết đi, không thể không giải mấy huyệt đạo cho Ngô Minh. Còn lại mấy cái để hắn ăn ngủ khó khăn, nhưng không chết được.

"Mày đã không muốn nói thì ở đây đi" Dương Minh thản nhiên nói: "Tao sẽ bảo đàn em quan sát mày. Lúc nào muốn nói, có thể cho tao biết"

"." Ngô Minh cắn răng, trừng mắt nhìn Dương Minh, không đáp.

Dương Minh không thèm để ý đến hắn, nói với Hầu Chấn Hám: "Tìm hai thằng đàn em canh chừng nó. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện"

Hầu Chấn Hám hiển nhiên là theo ý Dương Minh đi làm. Hắn tìm mấy thằng đàn em đáng tin cậy bảo canh giữ Ngô Minh. Hơn nữa nói với chúng, Ngô Minh mà muốn nói thì lập tức đến tìm mình. Sau đó hắn dẫn Dương Minh và Bạo Tam Lập đến phòng làm việc của mình.

Dương Minh vào phòng liền đặt mông ngồi xuống vị trí Tổng giám đốc của Hầu Chấn Hám, rất nhàn nhã chỉ vào ghế sô pha đối diện. Dương Minh nói với Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập: "Hai người ngồi đi"

Hầu Chấn Hám gật đầu theo lời ngồi xuống. Chỉ có Bạo Tam Lập không rõ Dương Minh sao đột nhiên ra vẻ như vậy. Chẳng qua dù nói như thế nào, hắn lúc này đang rất sợ với thủ đoạn tàn nhẫn của Dương Minh. Vẻ đau đớn của Ngô Minh làm cho hắn sợ hãi.

Lặng lẽ ngồi xuống, Bạo Tam Lập nhìn Hầu Chấn Hám, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

"Bây giờ tôi xin giới thiệu một chút." Dương Minh trầm ngâm một chút rồi nói: "Tôi là người phát ngôn của Y tiên sinh ở tỉnh ta, phụ trách tất cả mọi chuyện trong toàn tỉnh. Đại Hầu là người phát ngôn của Y tiên sinh ở Tùng Giang. Nói cách khác, Hầu Chấn Hám là đàn em của tôi"

Đây là lời mà Dương Minh đã nghĩ kỹ. Mặc dù hắn định công khai thân phận, chẳng qua vẫn có điểm cần e ngại. Với thân phận của hắn bây giờ, không quá thích hợp làm ông chủ sau màn. Cho nên hắn quyết định dựng lên thân phận người phát ngôn. Dù sao ý nghĩa cũng tương đương nhau, trừ Y tiên sinh, Dương Minh ở trong tỉnh này là to nhất.

"Hả" Bạo Tam Lập nghe xong Dương Minh nói càng thêm hoảng sợ. Dưới mông như có lò xo đứng bật dậy, có chút khẩn trương nhìn Dương Minh: "Cậu, cậu là người của ông chủ?"

Dương Minh mỉm cười gật đầu: "Không sai, Báo ca, tôi là người phát ngôn của Y tiên sinh ở tỉnh ta. Nói cách khác, tôi là ông chủ của Đại Hầu"

"Cái này." Bạo Tam Lập không kịp phản ứng xoa xoa tay như một đứa bé, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Mặc dù vừa nãy hắn cũng thầm đoán thân phận của Dương Minh. Nhưng không ngờ Dương Minh lại là ông chủ của mình và Hầu Chấn Hám.

Chẳng qua khi thấy vẻ cung kính của Hầu Chấn Hám, xem ra lời Dương Minh nói là thật. Cứ như vậy quan hệ giữ mình với Dương Minh, không phải cấp trên, cấp dưới sao? Hơn nữa địa vị của mình với ông chủ còn không bằng Hầu Chấn Hám. Nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập thở dài một tiếng trong lòng, khó trách Dương Minh không chịu giúp mình. Thì ra người ta sớm có thân phận càng lớn hơn.

Người phát ngôn của Y tiên sinh trong tỉnh, vinh dự như thế nào nhỉ? Sau lần tiêu diệt Vu Hướng Đức và đuổi Tứ Xà bang đi, Y tiên sinh đã như thần ở trong lòng Bạo Tam Lập, không có gì làm khó được thần. Mà có thể được Y tiên sinh tin tưởng, đương nhiên cũng rất vinh dự.

Thân thủ và năng lực của Hầu Chấn Hám làm Bạo Tam Lập phục. Bây giờ sau khi thấy thủ đoạn của Dương Minh, Bạo Tam Lập càng sợ hãi. Ông chủ đúng là có nhiều người tài, khó trách lại mạnh như vậy.

Bạo Tam Lập chỉ có thể làm một điều là đi theo ông chủ, nghe ông chủ sai bảo. Nếu không chỉ riêng thực lực mạnh mẽ của Dương Minh vừa rồi, giết hắn là quá đơn giản.

Đây chỉ là một mình Dương Minh, trời mới biết đàn em của ông chủ còn có bao nhiêu người như Dương Minh. Không biết chừng còn có người mạnh hơn Dương Minh nữa chứ.

Nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Mọi người đều làm việc cho ông chủ. Mà Dương Minh có quan hệ gần với ông chủ hơn Hầu Chấn Hám. Muốn được ông chủ tin dùng, như vậy phải được Dương Minh chấp nhận.

Cho nên Bạo Tam Lập không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng nói: "Thì ra Dương ca là tâm phúc của ông chủ, thất kính rồi"

"Ha ha" Dương Minh cười cười, lắc đầu nói: "Báo ca, quan hệ giữa hai ta không cần nói việc này. Chỉ cần anh làm việc cho ông chủ, trung thành không phản bội, như vậy tôi sẽ chi tiết báo lại với ông chủ"

"Vậy cảm ơn Dương ca" Bạo Tam Lập vui vẻ nói. Lúc trước gọi Dương Minh là Dương ca chỉ là do kính trọng, bây giờ đã là cung kính.

"Chẳng qua trước giấu Báo ca lâu như vậy, anh đừng để ý" Dương Minh cười nói: "Anh cũng biết, lệnh của ông chủ luôn phải tuân theo. Tình hình chưa ổn, chưa đến lúc thì tôi không thể nói ra thân phận của mình"

"Tôi hiểu, tôi hiểu" Đối với việc này, Bạo Tam Lập không hề oán thán một câu. Theo hắn thấy, ông chủ quyết định như thế nào cũng là đúng. Hắn đâu dám nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK