Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải, Dương tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi." Bác sĩ Jessi nhanh chóng bổ sung: "Chuyện là như vậy, Victoria vừa có một thời gian nguy hiểm, tuy rằng vẫn phải chữa trị, nhưng mà đã vượt khỏi cảnh khốn. chuyện tôi áy náy là, bởi vì trễ như vậy rồi, còn khiến ngài chạy đến đây."

"Thì ra là vậy!" Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình thật quá sốt ruột, nhưng rồi vẫn nói: "Bác sĩ Jessi, ông không cần phải áy náy, Victoria có thể thoát khỏi nguy hiểm, cũng là nhờ sự nỗ lực của ông, nếu phải nói, cũng là tôi phải cảm ơn ông!"

Thấy Dương Minh không tức giận, Jessi liền thở phào nhẹ nhõm nói: "Bây giờ Victoria đang truyền dịch, đại khái là cần nửa giờ, chúng ta vào phòng nghỉ chờ chút đi!"

"Cũng tốt!" Dương Minh gật đầu: "Đúng rồi, ở đây có cái gì ăn không? Tôi hơi đói bụng"

"Có, gần bệnh viện có một nhà hàng, để tôi gọi điện kêu họ chuẩn bị đồ ăn cho ngài!" Jessi vội nói.

"Không cần đâu" Dương Minh cười nói: "Có cơm canh gì thì cứ mang lên là được, không cần phải nấu nướng gì"

"Được rồi." Jessi nghe Dương Minh nói xong, gật đầu nói: "Để tôi gọi điện"

Victoria nằm trên giường bệnh, mở to mắt ra, nghi hoặc nhìn tất cả những gì xung quanh.

Thiết bị, dụng cụ chữa bệnh, căn phòng trắng sạch, còn có những miếng băng gạc trên người.

Đây là đâu? Chẳng lẽ là thiên đường? Ý niệm này xuất hiện trong đầu của Victoria, khiến nàng cảm thấy buồn cười, và nàng nhanh chóng tìm được câu trả lời, nàng đang ở trong bệnh viện.

Victoria rất nghi hoặc, rốt cục là ai đã đưa mình vào bệnh viện? Là một nô lệ, lại còn thua trận, ngã xuống trên võ đài, không phải có chung một số phận là bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập sao?

Victoria đã quen với tình huống này rồi, bởi vì nàng không phải là nô lệ duy nhất trong tay của Babi, còn có nhiều người khác, khi bọn họ thua trận, hấp hối nằm trên võ đài, bọn họ đã mất đi giá trị của bản thân, mặc kệ là còn sống hay đã chết, đều được ném xuống biển cả.

Đây chính là số phận của bọn họ, không thể nào thay đổi, trong nháy mắt Victoria cũng đã gặp được số phận của mình, cho nên nàng căn bản là không cho rằng mình còn cơ hội sống, vì thế lẳng lặng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng, nàng có thể khẳng định rằng, mình chưa bị ném xuống biển, mà rõ ràng là đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cánh tay còn đang được truyền dịch, cái này cũng đủ chứng minh tất cả rồi.

Nàng đã không bị vứt bỏ, mà được đưa vào bệnh viện, được chữa trị. Điều này làm cho trái tim băng giá của Victoria không khỏi xuất hiện một tia cảm động.

Nhưng mà, chỉ là cảm động mà thôi, Victoria cũng không nghĩ Babi tốt hơn được bao nhiêu và càng không có khả năng xem Babi là một người tốt.

Cho dù sau khi bình phục rồi, nàng vẫn chỉ là một nô lệ, một người bán mạng cho Babi.

Victoria thở dài, nhắm hai mắt lại, mình, có tương lai sao? Cuộc sống như ác mộng này, còn kéo dài trong bao lâu? Nàng mong muốn được tự do, cho dù chỉ là một ngày cũng tốt.

Nhưng mà, cái này hiển nhiên là một hy vọng xa vời, Victoria cũng hiểu rõ, từ lúc bị tên Ai Cập bán cho Babi, chỉ cần còn sống, nàng sẽ không có tự do. Bởi vì cái điều kiện tự xa đã thao túng sống chết của nàng.

Tuy rằng, có đôi khi sống không bằng chết, nhưng mà, chết tử tế lại không bằng sống, làm người ai mà muốn chết?

Victoria thu hồi lại suy nghĩ không thực tế của mình, nội tâm của nàng, cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài, chỉ là, tất cả không có khả năng biểu lộ ra thôi.

Cho dù có biểu lộ ra, nàng cũng có thể nói với ai chứ? Babi? Vớ vẫn, một suy nghĩ ngu ngốc, Babi là một quý tộc cao cao tại thượng, sẽ tâm sự với một nô lệ sao?

Victoria chỉ có thể đem tất cả hy vọng và mơ ước của mình gửi cho kiếp sau mà thôi, nếu thật sự có kiếp sau, nàng cũng không hy vọng cao vời, không cần phải sống tốt, chỉ mong rằng có thể làm một cô gái bình thường, đến trường, làm việc, thậm chí là có bạn trai.

Tất cả những điều này, chỉ có thể mơ ước trong đêm thôi, cuộc sống của người bình thường, tất cả chỉ là mong muốn mà thôi. Tuy rằng còn sống, nhưng Victoria vĩnh viễn không thể nào thay đổi số phận của mình.

Victoria hơi nghiêng người, xoay đầu qua chỉnh một tư thế thoải mái, bởi vì nằm lâu một vị trí, làm cho cổ của nàng bị cứng lại.

Ơ? đây là cái gì? Victoria bỗng nhiên cảm thấy ở dưới góc tay của mình có một vật gì đó, làm cho nàng khó chịu.

Victoria vội dùng cánh tay không bị truyền dịch của mình sờ soạng, đó là một vật hình vuông dài dài.

Victoria cầm lấy vật đó, đưa lên trước mắt, tập trùng nhìn, nhất thời có chút ngây dại! Đây chính là cái điều khiển từ xa của quả bom trong người nàng!

Nhìn thoáng qua con số được đánh dấu, thật sự đúng là cái của mình! Đối với món đồ chơi này, từ nhỏ nàng đã nhận biết, có nhiều khi nó ngay trước mắt nàng, trong tay của tên Ai Cập, nhưng mà nàng không cách nào lấy được.

Thế nhưng bây giờ, cái điều khiển này lại nằm bên cạnh giường bệnh! Đây là ý gì? Chẳng lẽ Babi để quên ở đây? Victoria hiển nhiên là không tin Babi chủ động đặt nó lên trên giường của mình.

Nàng hiểu tính cách của Babi, Babi là một kẻ máu lạnh, nhất là đối với nô lệ của mình, quả thật chỉ có một thái độ khinh miệt, Babi cho dù có buông tha cho một nô lệ, thì cũng sẽ không để cho người nô lệ này sống khá giả.

Nếu nói Babi thấy Victoria chiến đấu vì hắn, cho nên trả lại cái điều khiển từ xa này cho nàng, có đánh chết Victoria cũng không tin, bởi vì chuyện này đối với một kẻ như Babi mà nói, tuyệt đối không bao giờ xảy ra.

Nếu mà nói rằng đây là do Babi muốn thử nàng, vậy thì càng không cần thiết, bởi vì độ trung thành của nô lệ không cần phải tử, sự trung thành của nô lệ xuất phát từ bên trong mà ra, bởi vì sự cường thế của chủ nhân khiến bọn họ không thể chống đối, dùng phương thức này để thử độ trung thành của một nô lệ tầng dưới chót, quả thật là lãng phí thời gian.

Cho nên, Victoria chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, đó chính là Babi không cẩn thận để quên cái điều khiển từ xa tại đây.

Nàng hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn cái điều khiển từ xa trong tay, cả người không tự chủ run lên một cái, đúng vậy, nàng vô cùng kích động, nàng biết, lúc này đối với nàng, chính là một cơ hội ngàn năm có một! Một cơ hội để chào tạm biệt cuộc sống nô lệ!

Tuy rằng Victoria chưa từng bước chân vào đời, cũng chưa từng sinh hoạt độc lập trong xã hội, nhưng mà, cái này cũng không gây khó dễ cho theo đuổi tự do của nàng.

Nhưng mà, Victoria cũng rõ ràng, mạng lưới quan hệ của Babi rất lớn, trải rộng trên toàn thế giới, có thể là trong ngày thứ hai sau khi trốn đi, đã có thể bị bắt trở về, nhưng mà Victoria không quan tâm. Chỉ cần được tự do một ngày, nàng cũng đã thấy đủ rồi.

Cho nên, nếu Victoria muốn trốn, thì đây là cơ hội duy nhất của nàng. Nghĩ đến đây, Victoria nhanh chóng rút cái dây truyền dịch trên cánh tay còn lại ra, rồi đứng dậy rời giường.

Bởi vì vết thương trên người vẫn còn, làm cho Victoria đau đến cắn răng, muốn đi ra ngoài bằng cửa chính, hiển nhiên là không khôn ngoan rồi, bởi vì bên ngoài có người hay không, Victoria không xác định được.

Mà cửa sổ phòng bệnh cũng đã có chắn sắt rồi, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ là điều không có khả năng. Hy vọng duy nhất là phòng vệ sinh bên trong phòng bệnh.

Bên trong phòng vệ sinh thường có lỗ thông gió, từ lỗ thông gió có thể leo ra ngoài cũng không chừng. Nghĩ đến đây, Victoria chịu đựng đau đớn trên người, nhanh chóng lắc mình vào trong phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh này tuy được lắp đặt đơn giản, nhưng mà cũng rất sạch sẽ, chắc là mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp.

Vào bên trong, Victoria khóa trái của lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu về cái lỗ thông gió bên trong.

"Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi" Bác sĩ Jessi nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Dương Minh: "Dương tiên sinh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Victoria đã có thể tỉnh lại. Nàng ta đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm, tất cả cái dấu hiệu đều bình thường"

Dương Minh nghe xong, liền cùng Lý Cường theo Jessi ra khỏi phòng nghỉ, nhà hàng gần bệnh viện nấu ăn rất ngon, Dương Minh ăn no căng bụng.

Đối với Dương Minh mà nói, sơn hào hải vị chưa chắc đã ngon, một bữa cơm bình thường như vậy lại khiến cho hắn ăn thoải mái.

Bác sĩ Jessi đẩy cửa phòng ra, nói: "Dương tiên sinh, mời.A?"

Jessi hét lên một tiếng, kinh ngạc nhìn căn phòng trống rỗng: "Người đâu? Tại sao không thấy người?"

Dương Minh và Lý Cường vào bên trong phòng bệnh, nghe thấy Jessi hô lên, cũng không thấy bóng người trên giường bệnh, chỉ còn lại cái chai nước truyền dịch mà thôi.

"Dương ca, sợ rằng Victoria sau khi tỉnh lại đã bỏ trốn rồi." Lý Cường cười khổ nói: "Có thể, Babi nói đúng, cái điều khiển này không nên trả lại cho Victoria, mất đi nhược điểm để khống chế nàng"

"Khống chế nàng?" Dương Minh lắc đầu: "Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ khống chế Victoria, nàng ta có quyền lợi lựa chọn con đường của nàng ta, nàng ta không muốn ở lại, tôi cũng không ép buộc nàng"

"Dương ca? Ngài lấy cái điều khiểu của Babi đưa cho Victoria, chính là muốn để cho nàng ta đi?" Lý Cường không hiểu nhìn Dương Minh.

"Đúng vậy, cho nàng tự do" Dương Minh nhàn nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK