Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó, nghe Hứa Lệ báo cáo, Thư Hải Khoát đã bị rung động một lần, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chủ tịch tập đoàn công nghiêp nặng Danh Dương Tùng Giang chính là Dương Đại Hải, cũng chính là Dương Đại Hải đã từng bị mình làm nhục năm xưa, nhưng mà, chuẩn bị tâm lý mà một chuyện, mà khi sự tình xảy ra trước mặt lại là một chuyện khác.

Khi nghe nói Dương Minh và tập đoàn Danh Dương Tùng Giang, thậm chí là người của công ty giải trí Danh Dương ra sân bay đón, Thư Hải Khoát liền cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Một trường hợp quan trọng như vậy, không thể để cho một thiếu niên tham dự được, hơn nữa, theo lời của Hứa Lệ, thì người của tập đoàn Danh Dương Tùng Giang và công ty giải trí Danh Dương đều rất tôn kính Dương Minh, cứ như vậy, thân phận của Dương Minh liền trở nên sinh động!

Chẳng qua, làm cho Thư Hải Khoát kì quái chính là, công ti giải trí Danh Dương này là dạng công ty gì? Có quan hệ thế nào với tập đoàn Danh Dương? Hai tên giống nhau, cùng làm việc tại một nơi, rất khó để cho người ta không liên tưởng đến cái gì đó.

Là công ty mẹ con, hay là cùng một công ty? Trên website của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương không hề nhắc đến công ti giải trí Danh Dương, thoạt nhìn tựa hồ như không có quan hệ, nhưng mà, nói ra thì ai tin?

Mà hai công ty này có liên quan đến Dương Minh, chính là người thiếu niên mà ông đã từng xem thường. Có lẽ hai công ty này đều là do cha của Dương Minh, Dương Đại Hải khống chế cổ phần hoặc gián tiếp khống chế cả công ty.

Đối với Dương Minh, Thư Hải Khoát cũng không để ý nhiều trong lòng, thậm chí ngay cả hoài nghi cũng chưa từng hoài nghi, nghĩ đến hắn cũng bởi vì có liên quan đến hai công ty này. Đương nhiên đây chỉ là quan hệ làm ăn thôi, đối với toàn bộ quá trình phát sinh chuyện này, theo suy đoán của Thư Hải Khoát, thì Dương Minh chỉ dựa vào lực ảnh hưởng của cha, nhân viên cao cấp của hai công ty này, vì muốn lấy lòng Dương Đại Hải, cho nên nịnh bợ Dương Minh là điều đương nhiên.

Mà Dương Minh gặp gỡ con gái của mình, hoàn toàn bởi vì trùng hợp, thanh niên, ai mà không thích ngôi sao. Nhất là dạng ngôi sao vừa nổi tiếng vừa xinh đẹp như vậy, Dương Minh dựa vào quan hệ gia đình, ra sân bay đón cũng là điều hợp tình hợp lý.

Cho nên, Thư Hải Khoát cũng không biết Dương Minh và tập đoàn Danh Dương có quan hệ gì, có chăng chỉ là hai chữ" Dương Minh" mà thôi, có lẽ là do Dương Đại Hải thương con mà thôi.

Theo ông nghĩ, bây giờ Dương Minh hẳn đang là sinh viên năm nhất, chẳng qua, Thư Hải Khoát cũng không kêu Hứa Lệ ngăn cản con gái lui tới với Dương Minh, đây chính là tâm nguyện nhiều năm của con gái, nhìn con gái cả ngày rầu rĩ không vui, Thư Hải Khoát cũng lo lắng.

Nhưng mà, nói đi thì cũng nói lại, nhà của Dương Minh bây giờ đã khác xưa rồi, rất xứng với con gái của mình, huống chi, mình còn phải lấy quyền buôn bán máy bay trực thăng ở Hồng Công ra nước ngoài nữa.

Thư Nhã cũng không trang điểm, mái tóc xõa tùy ý trên vai, cả người có cảm giác nhẹ nhàng vô cùng, nhất là đêm đã khuya, trên mặt Thư Nhã đã có ý muốn ngủ, vô cùng hấp dẫn.

Đây chính là lúc người con gái thu hút người khác nhất, mỗi cử động của Dương Minh đều phải khắc chế bản thân mình lại.

"Uống gì không?" Mặc dù đang ở trong khách sạn, nhưng nói cho cùng thì Thư Nhã vẫn là chủ nhân của căn phòng này, đương nhiên phải có trách nhiệm của một người chủ.

"Gì cũng được" Dương Minh cũng không khát, nói.

"Vậy để em chọn" Thư Nhã cười nhạt, mở tủ lạnh nhỏ ở đầu giường ra, lấy ra hai cái ly, đưa một cái cho Dương Minh, nói: "Thử đi, vị thế nào? Em rất thích uống loại này"

"Sơn quả trà?" Dương Minh cầm lấy cái ly, biểu tình nhất thời kinh ngạc, đây chính là loại nước trà dùng ly nhựa ép lại, trước kia là đặc sản của Tùng Giang, phố lớn ngõ nhỏ đều có bán, nhưng mà sau này hàng bên ngoài tràn ngập khắp nơi, đánh vào thị trường trong này, làm cho loại trà trái cây này trở nên bị thu hẹp lại, dần dần biến mất khỏi thị trường.

Chẳng qua, Dương Minh vẫn rất thích hương vị này, năm lúc thời điểm sơ trung, mỗi khi tan học cùng Tôn Nhã, hai người đều mua mỗi người một ly, ngồi ở ven đường cùng nhau uống.

Thật ra, không phải vì ly trà này mà Dương Minh cảm thấy quay về quá khứ. Làm cho Dương Minh mặc niệm chuyện xưa chính là người cùng uống với mình.

"Bây giờ còn bán loại trà này?" Dương Minh hứng thú đánh giá ly trà trong tay, vô số kỉ niệm gợi lên trong đầu của hắn.

"Lo có mua, là nhân viên công tác làm cho em" Thư Nhã cười nói: "Loại trà trái cây này đã không còn bán rồi, bọn họ mua được công thức, cho nên có thể làm ra bất cứ lúc nào"

Dương Minh gật đầu, rất nhiều ngôi sao bây giờ đều có sở thích riêng, hơn nữa cũng có người thích sưu tầm sở thích của ngôi sao. Ví dụ như có vài trang web nói về đời tư của các ngôi sao, thích làm cái này, thích ăn món này, thích uống cái này. vân vân và vân vân. Có lẽ của Thư Nhã chính là loại trà trái cây này.

Loại đồ uống này cũng không khó làm, chỉ cần pha chế chung với nước đường tốt, thêm một chút hương liệu vào là có thể dùng.

"Nếm thử nha? Vị thế nào?" Thư Nhã đưa cho Dương Minh một cái ống hút, sau đó lấy cho mình một cái ống hút, rồi đâm vào cái lỗ trên mặt, bắt đầu uống.

"Ngon." Dương Minh đã thật sự bị kéo về trong những ngày tháng của quá khứ rồi.

Dương Minh ngồi trên ghế salon, Thư Nhã cầm ly nước ngồi bên cạnh Dương Minh.

Cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt, làm cho Dương Minh hoảng hốt, năm đó, cũng không phải như vậy sao? Hai người ngồi cạnh nhau uống nước trái cây, chỉ là, người bên cạnh bây giờ đã khác.

Tâm tình của Thư Nhã tựa hồ cũng có chút hoảng hốt, tay cầm ly nước mà ngơ ngác đến xuất thần.

Bỗng nhiên, Dương Minh phát hiện ra Thư Nhã thật sự có nhiều nét rất giống Tô Nhã. Cách nói chuyện, thần tái, động tác, sở thích, quan trọng nhất chính là, chiếc nhẫn của nàng từ đâu mà có?

Trong nháy mắt, Dương Minh thiếu chút nữa đã nghĩ Thư Nhã chính là Tô Nhã, nhưng mà, Dương Minh không thể nào hình dung được, cũng không bao giờ tin rằng tướng mạo của một người lại có thể thay đổi lớn đến như vậy. Đúng vậy, đứng ở góc độ tướng mạo mà nhìn, quả thật không có một nét gì đó giống nhau! Tuy rằng không thể không thừa nhận là Thư Nhã cũng rất mỹ lệ, nhưng trong lòng của Dương Minh, Tô Nhã vẫn hơn một chút.

Dương Minh cũng không phải không hoài nghi, Thư Nhã có phải là đang đeo mặt nạ da người không? Chẳng qua, sau khi Dương Minh nhìn thấu thị để kiểm tra, không phát hiện ra bất kì manh mối nào, đó cũng là lý do vì sao Dương Minh phủ định Thư Nhã chính là Tô Nhã!

Nhưng mà, giữa hai người chắc chắn có liên hệ, điểm này, Dương Minh dám khẳng định. Không biết nên hỏi Thư Nhã thế nào nữa, bây giờ Dương Minh rất muốn hỏi rằng nàng có biết Tô Nhã đang ở đâu không, nhưng rồi lại sợ trong lúc đó lại có chuyện gì nữa, làm cho Thư Nhã cảnh giác mình, vậy thì mình muốn hỏi cái gì cũng khó khăn. Bắt Dương Minh dùng thủ đoạn với nàng, Dương Minh không thể xuống tay được.

Cho nên, Dương Minh tính toán là đợi hai người quen thuộc một chút, thừa dịp Thư Nhã không đề phòng, liền ám chỉ và chơi chiêu để moi thông tin từ nàng.

"Ngon lắm, trước khi tôi cũng đã từng uống qua loại trà này, chính là mùi vị này" Dương Minh phục hồi tinh thần, nói với Thư Nhã.

"Đúng vậy, em cũng rất thích" Thư Nhã nói: "Em đói bụng, mời em đi ăn một chút được không?"

"Bây giờ?" Dương Minh sửng sốt, nói: "Đi chổ nào? Xuống nhà ăn bên dưới?"

"Đi ra ngoài đi, mấy bữa nay em chưa ra khỏi khách sạn nữa, sợ bị phóng viên làm phiền, bây giờ hẳn là các phóng viên đã về rồi" Thư Nhã duỗi lưng nói.

Vốn, cái áo ngủ rộng thùng thình không thể thấy rõ được dáng người của Thư Nhã, nhưng bây giờ nàng giơ hai tay lên, là có thể thấy được bộ ngực cao ngất kia, trên mặt còn có hai điểm nhô ra, có ý như muốn đâm thủng áo ngủ vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của Dương Minh, sắc mặt Thư Nhã thoáng đỏ lên, chẳng qua trong lòng rất đắc ý, năm đó anh sờ, vẫn chưa có bự như bây giờ đâu!

"Khụ khụ" Dương Minh thấy cặp sắc nhãn của mình bị Thư Nhã phát hiện, xấu hổ ho khan hai tiếng, vì để che dấu sự xấu hổ của mình, Dương Minh đứng lên nói: "Vậy tôi ra hành lang chờ, cô thay quần áo trước đi"

Lúc đi ra ngoài, Hứa Lệ vẫn còn đang nằm bất động trên giường, mà Dương Minh cũng không để ý đến nàng.

Thấy Dương Minh ra ngoài cửa, một tiểu đệ lập tức lại hỏi: "Dương ca, có gì cần dặn?"

"Không có gì, lát nữa tôi và Thư Nhã ra ngoài một chuyến, anh kêu các anh em nghỉ ngơi một lát đi" Dương Minh nói.

"Cảm ơn Dương ca!" Tiểu đệ vội vàng nói, trong lòng rất là bội phục, Dương ca thật đúng là ghê gớm, nhanh như vậy mà đã kua được siêu sao rồi à? Chẳng qua, chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, không dám nói ra khỏi miệng.

Họa từ miệng mà ra, đạo lý này hắn rất hiểu, nhất là làm cái nghề này, mặc kệ là như thế nào, giữ miệng vẫn tốt hơn.

Không lâu sau, Thư Nhã liền đẩy cửa ra, toàn thân khoác một cái áo nhung lông vịt màu vàng, trên đầu còn mang cái mũ quả dưa hình con thỏ trắng, còn mang cả xách tay hình trái tim, đáng yêu không nói nên lời.

"Đi chưa?" Thư Nhã rụt đầu, nhỏ giọng nói. Bộ dáng y chang như một cô gái nhỏ lén lút chạy ra khỏi nhà của tình lang vậy.

"Đi thôi" Dương Minh cùng Thư Nhã sóng vai đi đến thang máy: "Bộ đồ này nhìn rất dễ thương"

Khó có được một câu khen ngợi của Dương Minh, làm cho Thư Nhã thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì vui. Bộ đồ này tuy nhìn rất đơn giản, nhưng đã làm tốn không ít tâm tư của Thư Nhã, mục đích muốn để cho Dương Minh ngắm.

Tuy rằng người trong khách sạn nhận ra Thư Nhã, nhưng Thư Nhã đi chung với Dương Minh ra, cho nên không ai dám cản. Ra ngoài cửa, Dương Minh mới nhớ ra, hôm nay mình lái chiếc xe cà tàng đến, không biết đại minh tinh này ngồi có quen hay không.

Buổi tối nay rất lạnh, đúng như lời Thư Nhã nói, rất nhiều phóng viên đã trở về nhà, nhưng có một phóng viên của một tờ báo nhỏ ở Hồng Công đã trấn thủ từ bữa giờ trong một góc sáng sủa ngoài cửa khách sạn, chuẩn bị săn một chút tin tức về.

Đội chó săn của Hồng Công nổi tiếng về mức độ đeo bám, bây giờ có thể cảm nhận được điều đó.

Tên phóng viên cầm máy ảnh hồng ngoại lên, hưng phấn chụp điên cuồng! Thư Nhã cùng với một người trẻ tuổi đi ra ngoài lúc giữa đêm, đây chính là một tin tức lớn! Hắn làm sao mà không hưng phấn được?

Tên phóng viên này vừa chụp ảnh vừa bắt đầu suy nghĩ YY, sau khi trở về, chủ biên sẽ thưởng cho mình bao nhiêu tiền? Tiền tài có, mỹ nữ có. hắn không ngẫm lại, cái hành động soi mói đời sống riêng tư của người khác là vô sỉ cỡ nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK