Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại cảm giác này làm cho Dương Minh không thích, vì muốn thoát khỏi cảm giác này, Dương Minh quyết định lần này không đợi người ta tìm đến cửa, trước tiên kiểm tra về Ngụy gia đã.

Nói cách khác, chờ người ta tìm đến cửa, không biết đã như thế nào rồi.

"Lưu Bảo Cường, cậu có biết trong nhà của Ngụy Tiến rốt cục là làm gì không?" Sau khi trở về nội thành, bốn người tìm một quán nước nhỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Cha của hắn hình như là tổng giám đốc của một công ty bất động sản gì đó, còn tên cụ thể là gì thì tôi không nhớ rõ" Lưu Bảo Cường ngượng ngùng nói: "Cậu cũng biết, tôi không thể đối phó với hắn, cho nên cũng không hiểu biết rõ ràng"

"Là thế" Những thứ này quả thật là tin tức chẳng đáng giá chút nào, ở Tùng Giang không có ba mươi công ty bất động sản thì cũng hai mươi, mà Dương Minh cũng không phải là dân trong nghề, cho nên cũng không thể lập tức nghĩ ra là ai" Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện, ở trong trường Ngụy Tiến có nổ với tôi rằng, ở khu hộ gần đó bị công ty của cha hắn đập bỏ, xây dựng một khu nhà cao cấp. Theo hắn nói là kiếm được hơn trăm triệu" " Đức Khang địa sản? Ngụy Đức Khang?" Dương Minh nghe Lưu Đình nói xong, không khỏi giật mình.

"Hình như tên là Khang cái gì đó, hẳn là như vậy, Đức Khang địa sản" Lưu Đình gật đầu.

Không phải chứ? Ngụy Tiến là con trai của Ngụy Đức Khang? Dương Minh cười lạnh một tiếng, cái này không phải là quá trùng hợp sao? Vừa đúng lúc Dương Minh còn đang lo mối thù của mình và Đức Khang địa sản còn chưa giải quyết được. Bây giờ thì tốt rồi, Ngụy Tiến bị thương, Mã Phong Tử thì nằm trong bệnh viện, Ngụy Đức Khang mà chịu buông tha cho mình mới là lạ! Đương nhiên, bây giờ Dương Minh còn chưa biết Chu Tiểu Minh cũng đang nằm viện.

Nếu biết đám người kia đã bị Trương Phún Bạch tiễn hết vào bệnh viện, phỏng chừng là Dương Minh sẽ vui chết mất.

Tuy rằng Dương Minh là người trong hắc lẫn bạch, làm việc cũng thường xuyên qua lại hai giới, nhưng mà, mọi chuyện cũng không thể làm quá mức, ví dụ như muốn chiếm đoạt Đức Khang địa sản của Ngụy Đức Khang vậy.

Theo Dương Minh nghĩ, trực tiếp bắt lấy Ngụy Đức Khang, sau đó tiếp nhận công ty của hắn là một chuyện quá dễ dàng. Với sức của Dương Minh, ép Ngụy Đức Khang ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần thì không tốn nhiều sức lắm.

Nhưng mà, làm như vậy tuy đơn giản, nhưng lại tạo ra hậu quả vô cùng lớn, có lẽ trong lúc nhất thời không gây ảnh hưởng gì, nhưng về sau thì ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nếu mình thật sự dùng thủ đoạn ấy mà đoạt lấy Đức Khang địa sản, thì những công ty địa sản ở Tùng Giang, thậm chí là các ngành nghề khác cũng sẽ cảm nhận thấy nguy hiểm, nghĩ xem công ty Danh Dương có đối phó với mình không.

Đương nhiên, với sức của mỗi người thì căn bản không phải là đối thủ của Hầu Chấn Hám hay là Bạo Tam Lập, nhưng mà nếu những công ty này hợp sức lại với nhau, thì đó là một sức mạnh không tưởng.

Những người này trong giới chính trị cũng có lực ảnh hưởng không thể khinh thường, nếu để bọn họ liên hợp lại đối phó mình, vậy thì chẳng phải là chịu khổ sao. Cho nên, trước khi động vào Ngụy Đức Khang, nhất định phải có một lý do phù hợp.

Xung đột tại quán ăn hồi sáng chỉ là một khúc dạo đầu mà thôi, nếu nói rằng đây là lý do để Dương Minh động vào Đức Khang địa sản thì có vẻ hơi quá.

Cái mà Dương Minh đang chờ chính là thái độ của Đức Khang địa sản khi phá bỏ và di dời các hộ gia đình. Một khi làm tổn hại đến lợi ích gia đình của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh sẽ còn có lý do thuận tiện hơn để ra tay. Dù sao Lâm Chỉ Vận cũng là người phụ nữ của hắn, hắn không cho phép nàng bị người khác ăn hiếp.

Chẳng qua, nếu chỉ là xung đột từ phá bỏ và di dời thì cùng lắm Dương Minh chỉ có thể lấy được một khoản tiền đề bù mà thôi. Còn nếu muốn đoạt luôn cả Đức Khang địa sản thì không dễ dàng như vậy.

Bây giờ, Dương Minh không tin là Ngụy Đức Khang có thể nuốt trong cục giận này, không nhịn được thì cứ đi báo thù đi, đây mới chính là điều Dương Minh muốn nhìn.

Đến lúc đó, Ngụy Đức Khang đi báo thù thì Dương Minh sẽ có ly do đánh trả, cuối cùng, cho dù chiếm đoạt Đức Khang địa sản, cũng sẽ không có người chất vấn.

Đến lúc đó, mọi người chỉ nói rằng ai kêu chọc vào Dương Minh? Xứng đáng! Đây chính là điều mà Dương Minh muốn, cho dù phải đâm người khác, thì cũng phải đâm một cách danh chính ngôn thuận.

Nói chuyện với đám người Lưu Đình một hồi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Bốn người mới đứng dậy chào tàm biệt, Trần Mộng Nghiên sau khi ngồi vào xe, liền hỏi: "Vừa rồi Lưu Đình nói những khu nhà sống gần trường, không phải là nhà của em Lâm cũng ở đó sao? Như vậy phải dời đi chổ khác à?"

"Ừ, đúng là phải phá bỏ và dời đi" Dương Minh cũng gạt Trần Mộng Nghiên: "Ngày hôm qua lúc anh đến nhà của Chỉ Vận, nghe cha mẹ nàng nói qua rồi. Chẳng qua tiền đền bù vô cùng ít, mỗi nhà chỉ có thể lấy được năm mươi ngàn mà thôi"

"A, sao lại ít như thế?" Trần Mộng Nghiên nghe xong liền nói: "Không phải di dời là được bồi thường theo tiêu chuẩn sao? Tại sao bọn họ lại không chấp hành theo lệnh của cấp trên?"

"Tiêu chuẩn cũng có, đúng vậy, hơn nữa người ta cũng có chấp hành đàng hoàng" Dương Minh cười khổ nói: "Chẳng qua, cái đó cũng có cách cao nhất và thấp nhất, người ta đưa tiền bồi thương theo đúng tiêu chuẩn thấp nhất, em làm được gì?"

"Những người này sao lại như vậy?" Trần Mộng Nghiên nghe xong, nhất thời tức giận nói: "Bọn họ đã xây khu nhà ở cao cấp, kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại còn bòn rút một chút tiền đền bù của người ta chứ?"

"Haha, em không thấy trên báo thường xuyên đăng mấy vụ này sao? Mấy cái vụ ăn bớt tiền đền bù như vậy không thiế, còn có cả khất luôn tiền lương công nhân nữa là" Dương Minh cười nói: "Những người này cứ nghĩ mình có quan hệ cứng, không ai có thể làm gì được"

Đầu tiên là Dương Minh cho Trần Mộng Nghiên uống thuốc chống sốc, để cho nàng biết chuyện, thì về sau cho dù Ngụy Đức Khang có ngủm củ tẻo, thì Trần Mộng Nghiên có hỏi tới mình cũng biết đường mà nói. Có thể bởi vì ảnh hưởng của gia đình mà làm cho nàng trở thành một cô gái đặc biệt có tinh thần trọng nghĩa. Bằng không nãy giờ ngồi trên xe cũng không cần tốn nhiều nước miếng và chất xám để mà vẽ ra câu chuyện như vậy.

Cho nên, sau khi nghe Dương Minh nói xong, Trần Mộng Nghiên liền có ác cảm với Ngụy Đức Khang: "Người như vậy, ác giả ác báo, sẽ có người chính nghĩa trừng phạt bọn họ, bọn họ sẽ không có kết cục tốt!"

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, thật muốn kêu to, Mộng Nghiên của anh thật hiểu biết, người chính nghĩa đó, không phải là đang nói anh sao? He he, nói rất đúng, Trần Mộng Nghiên thật lợi hại, bây giờ đã có thể đoán được là Ngụy Đức Khang không chết tử tế rồi" Ừ, em nói rất đúng" Dương Minh gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, nếu như có một ngày anh đủ năng lực. Anh nhất định sẽ vì những người này mà ra mặt, cho bọn họ một sự công bằng"

"ừ" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói xong, đầu tiên là gật đầu, nhưng sau đó liền lập tức cảm thấy không ổn, nhíu mày nói: "Dương Minh. anh nói nhiều với em như vậy, có phải là anh muốn đối phó với Ngụy Đức Khang không?"

Dương Minh xấu hổ, vốn tưởng rằng muốn lừa Trần Mộng Nghiên chỉ cần một hai câu, nhưng không ngờ nha đầu này lại thông minh như vậy, chưa nói được hết hai câu mà đã bị đoán ra nguyên do.

"e hèm, Mộng Nghiên, vừa rồi em cũng đã nhìn thấy, anh đã đắc tội với Ngụy Tiến" Dương Minh ho khan nói: "Hơn nữa, nếu nhà của Chỉ Vận ở đó, thật sự mà có bất công trong việc di dời, anh và em có thể mặc kệ được không? Mà nếu đã chống lại bọn họ, đương nhiên sẽ không tránh khỏi một phen ác chiến"

"Anh, còn muốn đánh nhau?" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói: "Dương Minh, em không muốn anh đánh nhau, đánh nhau không phải là chuyện tốt gì, tuy rằng thời trung học anh đánh nhau rất lợi hại, nhưng nếu đối phương nhiều người thì sao? Em sợ anh bị thương!"

"Yên tâm đi Mộng Nghiên, em cho rằng các công ty lớn trả thù chỉ là đánh nhau đơn giản như vậy sao?" Dương Minh cười cười giải thích: "Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả công ty của cha anh cũng phải tham gia chống lại bọn họ. Thương trường như chiến trường, chỉ có người chết ta sống thôi, làm sao mà có thể đánh vài cái là giải quyết vấn đề?"

Ý nghĩa thật sự của câu nói này chính là, Dương Minh không phải đi đánh Ngụy Đức Khang, mà là trực tiếp đi giết.

"Là thế, ha ha, xem ra là em nghĩ đơn giản" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng lắc đầu: "Vậy em yên tâm. Nếu Ngụy Đức Khang dám dùng thủ đoạn với anh, anh cứ nói với cha em, bắt hắn lại. Nếu anh ngại nói, vậy để em nói"

"Đó là đương nhiên, nhạc phụ của anh, anh còn ngại cái gì?" Dương Minh cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp nhạc phụ đại nhân của anh một chút"

Dương Minh thầm nghĩ, tìm Trần Phi, chuyền này còn thêm phức tạp, không bằng cứ giết quách tên Ngụy Đức Khang cho rồi. Đương nhiên, giết cũng không thể trực tiếp được, phải làm ra một việc ngoài ý muốn mới được.

"Cái gì mà nhạc phụ đại nhân, nói khó nghe quá" Sắc mặt của Trần Mộng Nghiên liền đỏ lên.

"Cái gì? Nhạc phụ đại nhân mà khó nghe? Lát nữa anh phải hỏi chú Trần xem là rốt cục khó nghe ở chổ nào?" Dương Minh làm ra vẻ không hiểu, kinh ngạc nói.

"Chán ghét!" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh không đứng đắn, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Mỗi khi Dương Minh có biểu hiện như vậy, làm cho Trần Mộng Nghiên tự nhớ lại thời gian trước kia hai người còn học trung học, Dương Minh luôn luôn cợt nhả như vậy trước mặt mình.

Dương Minh cười to một tiếng, kéo tay Trần Mộng Nghiên đặt lên đùi mình, sau đó chạy đến khu nhà của Trần Mộng Nghiên. Vừa rồi Trần mẫu có gọi điến, biết nàng đang đi cùng với Dương Minh, cho nên kêu Dương Minh đến nhà ăn cơm.

Đã lâu rồi Dương Minh cũng không đến thăm Trần mẫu và Trần Phi, mà sau khi Trần Phi ra viện cũng chưa đến gặp, cho nên về tình về lý Dương Minh cũng đều phải đến thăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK