"Không rõ nữa." Victoria lắc lắc đầu: "Nhưng bọn chúng tính dùng chúng ta trao đổi phạm nhân với cảnh sát Tùng Giang, chắc không dám với bất lợi chúng ta."
"Là do em hại chị, chị Mộng Hi." Trần Mộng Nghiên có chút áy náy nhìn Victoria: "Bọn họ nhắm vào ba của em, không ngờ lại khiến chị bị liên lụy"
Chỉ thấy Victoria khẽ cười lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi nói." Trần tiểu thư này, tôi nghĩ có một số việc nên nói rõ cùng cô."
"Trần tiểu thư?" Trần Mộng Nghiên có chút kinh ngạc nhìn sang: "Chị Mộng Hi, chị đang nói gì? Sao đột nhiên lại gọi em là Trần tiểu thư?"
"Trần tiểu thư, không cần phải ngạc nhiên, hãy nghe tôi nói đã." Victoria rất nhanh nói: "Thực ra tôi không phải họ hàng của Dương Minh. Tôi là một nô lệ quyền thủ được người ta huấn luyện ra."
"A?" Trần Mộng Nghiên nghe xong, không thể tin nổi nhìn Victoria: "Nô lệ quyền thủ?"
"Đúng. Trần Mộng Hi chỉ là Dương Minh thuận miệng gọi mà thôi!" Victoria nhìn sang Trần Mộng Nghiên, lại nghĩ đến thời gian câu dẫn Dương Minh nhưng hắn không bị mắc câu, trong lòng có chút không phục: "Tôi tên là Victoria, được Dương Minh cứu ra từ châu Phi rồi mang về nơi này."
"Victoria... Châu Phi..." Trần Mộng Nghiên cảm thấy Victoria không cần thiết phải lừa nàng nhưng điều này thật khó tin: "Sao lúc trước cô không nói cho tôi? Dương Minh sao muốn gạt tôi?"
"Có thể là do hắn rất thích và quan tâm đến cô" Câu trả lời của Victoria khiến sắc mặt Trần Mộng Nghiên hơi đỏ lên, theo bản năng khẽ cúi đầu xuống.
"Dương tiên sinh vốn đắc tội một số người, hắn sợ những người này gây bất lợi với cô nên phái tôi ở bên cạnh bảo vệ, khi trước tôi không nói cũng là sợ cô biết thì thêm lo lắng."
"Đắc tội với một số người?.." Cảm giác còn nhiều điều chưa hiểu về Dương Minh của Trần Mộng Nghiên ngày càng rõ ràng.
"Khi Hắc Ưng bang tìm tới." Victoria thở dài: "Tình huống lúc đó bọn họ đều có súng, gây uy hiếp tính mạng mọi người, bất đắc dĩ tôi đành phải thúc thủ."
"Chị Mộng Hi, thế sao bây giờ chị lại nói với em điều này?"
Nghe Mộng Nghiên vẫn gọi mình là chị Mộng Hi, trong mắt Victoria chợt hiện lên một tia vui mừng, nàng nói: "Khi trước bọn chúng nhốt chúng ta tại tầng hầm không có cơ hội chạy trốn nhưng hiện tại thì khác!"
"Chị Mộng Hi, lúc này chúng ta có cơ hội chạy trốn sao?" Trần Mộng Nghiên nghe vậy nhất thời trở nên vui vẻ.
"Ừm" Trần Mộng Hi gật đầu: "Bọn hắn nửa đêm đột nhiên đưa chúng ta đến bến tàu, theo chị phân tích chỉ có hai khả năng."
Trần Mộng Nghiên khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng đoán được một phần: "Chị Mộng Hi nói là bọn hắn chuẩn bị trao đổi con tin sao?"
"Ừm!" Victoria nghe xong tán thưởng gật đầu: "Hơn nửa nhất định là có chuyện khẩn cấp."
"Nhưng với tính cách của cha em, chỉ sợ chuyện này không có khả năng." Trần Mộng Nghiên lập tức thở dài: "Nếu là một con tin khác có thể ba em sẽ làm, nhưng là con gái của ba, đương nhiên ba sẽ không thể làm như vậy."
Victoria gật đầu nói: "Ừm. Dù sao chúng ta bị bắt mới có một ngày. Coi như Hắc Ưng Bang chịu đưa ra điều kiện thì cảnh sát Tùng Giang cũng phải họp hành, xin chỉ thị của thượng cấp mới có thể quyết định, nên sẽ không nhanh như vậy."
"Như thế, chị Mộng Hi, bọn chúng đưa chúng ta đến bến tàu làm gì?" Trần Mộng Nghiên không hiểu.
Chỉ thấy Victoria cười bí hiểm nói: "Trên bến tàu thì có gì?"
"Thuyền!" Ánh mắt Trần Mộng Nghiên rất nhanh sáng lên: "Bọn hắn vội vàng như thế chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chúng muốn dùng thuyền đưa chúng ta đi!"
"Đúng là như thế!" Victoria nói: "Chị sở dĩ nói rõ cho em cũng bởi khi lên thuyền, sẽ là cơ hội chạy trốn rất tốt!"
"Lên thuyền rồi chạy trốn? Chị Mộng Hi, chị tính toán đoạt thuyền?" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc hỏi.
"Ừm. Đoạt thuyền hẳn là không khó, trên đó không có nhiều nhân thủ" Victoria nói: "Hiện tại chị chưa bộc lộ thân thủ nên đối phương sẽ xem thường, hẳn là có thể dễ dàng đắc thủ!"
"Nhưng chị Mộng Hi, thế sao chúng ta động thủ khi bị mang từ dưới hầm ngầm lên xe, lúc đó chạy trốn chẳng phải tốt hơn sao?" Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nghĩ lại, có chút kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên khi đó muốn thoát thì không khó, nhưng tiếp theo chúng ta có thể chạy đi đâu?" Victoria lộ vẻ cười khổ: "Trần tiểu thư, nơi này là hang ổ của Hắc Ưng bang thuộc Nước Nga. Hai người chúng ta ngay cả tiếng Nga cũng không biết, có thể chạy đến đâu? Chỉ sợ chưa được bao xa đã bị bắt đã trở lại rồi!"
"Ừm, chị nói cũng đúng, là em nghĩ chưa thấu đáo!" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng cười: "Chúng ta chiếm thuyền chắc chắn chạy thoát chứ?"
"Cũng phải được năm phần!" Victoria thở dài: "Nhưng mà, cho dù thất bại, bị bắt trở về thì bọn chúng cũng không dám làm gì chúng ta. Hiện chúng đang cần chúng ta để trao đổi con tin. Cho dù chúng ta đoạt thuyền thì bọn hắn cũng chỉ ở phía sau truy theo, không dám dùng vũ khí công kích chúng ta."
"Hy vọng có thể thành công! Đến lúc đó cần em hỗ trợ gì?" Trần Mộng Nghiên nghe Victoria phân tích xong, gánh nặng trong lòng liền được trút bỏ.
"Tạm thời còn chưa, hiện nói cho em để lúc đó đỡ kinh ngạc." Victoria cười nói: "Bất quá tin rằng khi Dương tiên sinh trở về, phát ra chúng ta mất tích nhất định sẽ tới đây tìm. Chị đã thừa dịp người Hắc Ưng Bang không chú ý, tại gần tầng hầm chúng ta bị giam để lại một ám hiệu rõ ràng, Dương tiên sinh phát hiện sẽ đến cứu chúng ta."
"Dương Minh? Ảnh còn lợi hại hơn chị sao?" Trần Mộng Nghiên đoán rằng, Victoria nghe lời Dương Minh thì hắn đương nhiên lợi hại hơn
"Ha ha" Victoria cười nhẹ: "Không phải chị khinh thường Hắc Ưng bang nhưng nếu Dương tiên sinh đến đây, nếu bọn hắn không cầu xin tha thứ thì chỉ sợ người còn sống chẳng còn bao nhiêu!"
Đôi môi Trần Mộng Nghiên mấp máy định hỏi nhưng lại thôi, nhận ra Dương Minh còn rất nhiều bí mật, nàng muốn sau này đích thân hỏi hắn mới được.
"A.. Người của bọn họ đến đây!" Nghe được bên ngoài xe truyền tới tiếng bước chân, Victoria giơ một ngón tay, biểu hiện sự lặng yên đối với Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên gật đầu, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng. Xe này không có kính nên không thể nhìn ra người tới là ai.
"Két…" Cửa xe thương vụ mở ra, hai gã đàn ông mặc đồ đen đeo kính hiện ra, chính là hai tên giám thị phụ trách việc trông coi con tin. Bọn hắn nhận được lệnh bang chủ mời hai vị tiểu thư lên thuyền nên vô cùng khách khí: "Hai vị tiểu thư mời xuống xe, thuyền đã chuẩn bị xong, mời theo chúng tôi!"
Nói xong một người đi trước dẫn đường còn một người theo sau, Trần Mộng Nghiên cùng Victoria đi giữa. Tuy thái độ của hai gã này có chút khác lạ nhưng Victoria cùng Trần Mộng Nghiên cũng không để ý.
"Hai vị mời lên tàu!" Tới ngoài một con tàu nhỏ nhưng vô cùng hiện đại. Trần Mộng Nghiên cùng Victoria lẳng lặng liền vào trong khoang. Bất quá kỳ hai gã bận đồ đen kia liền xoay người rời đi khiến hai người kinh ngạc.
"Chị Mộng Hi, bọn hắn sao lại đi?"
"Không rõ nữa, không hiểu bọn hắn đang giở trò gì?" Victoria cũng nhíu mày, quan sát trong phòng chính của tàu thì không có ai. Trên tàu chỉ còn lại hai người. Không biết khoang điều khiển có người lái hay không?
"Chúng ta nên làm thế nào?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Chờ một chút, chỉ cần bọn chúng khởi động thuyền, đợi cho ra khỏi bến tàu chúng ta mới đoạt thuyền. Hiện tại hành động rất có thể bị bắt trở lại." Victoria do dự một chút nói:
"Lát nữa chị mai phục ở cửa khoang thuyền rồi bất ngờ không chế kẻ tới đây bắt hắn lái thuyền."
"Được" Trần Mộng Nghiên gật đầu" Cần em phối hợp thế nào?"
"Em vào ghế trên khoang thuyền làm như đang ngủ, thu hút sự chú ý của đối phương, chị sẽ lựa thời cơ động thủ." Victoria nói.
"Lệ tiên sinh, ca nô đã chuẩn bị xong, hai vị đại tiểu thư cũng đã được đưa lên thuyền, ngài xem?" Sau khi nghe xong tin tức tên thư ký báo cáo, Dorodenkhông cẩn thận nói với Dương Minh.
"Không tồi, hiệu suất cũng tàm tạm, còn chưa tới năm giờ. Xem ra ông rất để tâm." Dương Minh gật gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười thể hiện sự vừa lòng.
Trên thực tế, khoảng cách giữa Dương Minh và chiếc xe của Trần Mộng Nghiên mặc dù xa nhưng do hắn có dị năng nên sau khi thấy các nàng lên thuyền một cách bình an thì hắn mới yên tâm.
"Như vậy kẻ hèn này cũng không ở lâu nữa. Lệ tiên sinh có việc thì như vậy kẻ hèn xin cung tiễn Lệ tiên sinh trở về." Đối với Dương Minh, Dorodenkhông không hề tiếc rẻ tự xưng là" kẻ hèn".
Đối với quản gia của gia tộc Charles hắn đã tỏ ra khép na khép nép chứ đừng nói tới Dương Minh, một kẻ tồn tại ở một nơi rất cao so với bọn chúng. Dorodenkhông là một kiêu hùng thức thời, hắn biết mình không có thực lực để lay động Dương Minh, hơn nữa cả đời e rằng cũng không thể trả lại được mối sỉ nhục ngày hôm nay. Dorodenkhông đành cam chịu số phận và cảm thấy đó cũng chẳng sao cả..
Dương Minh khẽ gật đầu rồi nửa cười nửa không nhìn Dorodenkhông nói: - Nhớ kỹ lời của tôi nói, sau này ông không được chủ động tìm tôi. Tôi cũng không có tâm tư đâu mà chủ động tới tìm ông gây phiền toái.
"Lệ tiên sinh xin yên tâm, kẻ hèn này không phải là loại người không có mắt. Cái chuyện tự hủy tiền đồ của bang phái như thế này tôi sẽ không làm đâu!" Dorodenkhông sợ Dương Minh không tin èn đảm bảo liên tục: "Đúng rồi, Lệ tiên sinh, ngài có cần một thủy thủ lái thuyền cho ngài không?
"Không cần, ca nô để tôi tự lái được rồi." Những kiến thức này Dương Minh đã được học qua nên không cần người khác lái thuyền. Hơn nữa Dương Minh cũng không muốn có kẻ khác nữa ở trên thuyền.
"Vậy được rồi, cầu chúc Lệ tiên sinh thuận buồm xuôi gió. Ở vùng biển này, cái khác thì tôi không dám nói, nếu gặp được tàu tuần tra của chúng tôi thì chỉ cần báo tên của kẻ hèn này ra là được." Dorodenkhông nói lấy lòng.
Dương Minh cũng không tiếp tục để ý tới Dorodenkhông nữa, hắn phất phất tay rồi xoay người bước tới chỗ chiếc ca nô.
Sắp được gặp lại Trần Mộng Nghiên, tâm trạng của Dương Minh vô cùng kích động nhưng hắn không thể biến đổi dung mạo ngay trước mặt bọn Dorodenkhông này được. Cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ của Lệ Mộc Dịch mà đi lên ca nô. Nhưng, khi mà chân trước của Dương Minh vừa bước vào khoang thuyền thì một cơn gió sắc bén lập tức đánh úp vào ngay chính diện Dương Minh hắn.