Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nga?

Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn nói xong, nhất thời có chút kinh hỉ:

- Cha nuôi, người có thể liên lạc với vị thánh thủ châm cứu này hay không?

- Có mấy lần hội nghị, ta cũng cùng hắn nói qua mấy câu. Hắn là hiệu trưởng trường đại học y dược, tên gọi là Quan Học Dân.

Lưu Duy Sơn nói:

- Thái độ làm người của tiểu Quan không sai, ha ha, cùng giống như ta. Hắn là người chỉ thích khám phá, nghiên cứu học thuật, đối với tiền tài địa vị rất lãnh đạm, có rất nhiều bệnh viện lớn lấy lương cao mời chào hắn nhưng thủy chung hắn không hề động tâm.

"Quan Học Dân", cái tên này đối với Dương Minh không mấy ấn tượng, hắn không hề biết chút gì về giới y học:

- Cha nuôi, vậy người hỗ trợ liên hệ với Quan hiệu trưởng một chút, con mang Trầm Vũ Tích sang bái phỏng.

- Cái này là chuyện nhỏ, cho dù tiểu Quan có uy vọng ra sao thì cũng phải cấp cho ta một chút mặt mũi.

Lưu Duy Sơn cười nói:

- Nếu ngươi sốt ruột thì bây giờ ta liền gọi điện cho hắn. Số điện thoại của hắn ta có đựoc từ lão Chung rồi.

- Vậy phiền cha nuôi!

Dương Minh vội vàng nói.

- Tiểu tử ngươi, với ta mà còn nói phiền sao!

Lưu Duy Sơn cười, lắc lắc đầu, rồi liền cúp điện thoại.

Dương Minh đăng nhập vào QQ. Trong khoảng thời gian ở nước ngoài, hắn cũng không có lên QQ, không phải hắn không muốn lên, mà tình huống lần này cực kỳ đặc thù. Lúc sau còn có nhiệm vụ của cục điều tra thần bí, nên hắn cũng không muốn lưu lại dấu vết của mình ở bên ngoài.

"Tít, tít, tít...", từng đợt âm thanh tin nhắn thanh thúy truyền tới.

Dương Minh lần lượt mở từng cái ra đọc, có của Trương Tân đích, Trần Mộng Nghiên, Triệu Oánh, không ngờ còn có cả Tô Nhã.

- Lão đại, gia đình tôi đã về nước bình an, anh cứ yên tâm. Khi nào trở về thì liên lạc với tôi!

Tin nhắn này do Trương Tân gửi.

Lần này Dương Minh trở về chắc chắn sẽ chuyển cho Trương Tân một khoản, thôi gặp sau đi, hắn trực tiếp đóng tin nhắn.

Tin nhắn Trần Mộng Nghiên gửi cũng tương tự như vậy, bên trong còn có lời nhắn của Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận, chẳng qua đại để ý nghĩa cũng giống nhau, đều biểu đạt một chút nhung nhớ. Giữa trưa Dương Minh đã gặp các nàng, tất nhiên không cần phải trả lời nữa.

Còn tin nhắn của Tô Nhã, cũng không nói hết với Dương Minh những vất vả mình trải qua, kỳ thật cũng không có chuyện trọng yếu gì, Dương Minh gửi lại, khuyến khích vài câu, biểu đạt một chút tình yêu của mình.

Cuối cùng còn lại chính là tin nhắn của Triệu Oánh.

"Bạn đâu Chân Tình?"

"Như thế nào mà còn chưa trả lời? Cuối tuần này đi du xuân, bạn có đến không?"

"Lên mạng thì liên hệ tôi! "

"Không phải bạn quên rồi chứ? *phẫn nộ*"

Dương Minh cười khổ, xem ra Triệu Oánh thấy mình lâu rồi không có lên mạng nên có chút sốt ruột!

Hắn vội vàng trả lời tin nhắn: "Tôi đây, vừa mới ra ngoài trở về, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ đi du xuân với bạn!"

Không quá bao lâu Triệu Oánh đã gửi tin lại: "Rốt cuộc bạn cũng xuất hiện, tôi cứ tưởng bạn đi chết ở đâu rồi chứ."

"A a, đã đáp ứng đi chơi xuân với bạn, tất nhiên phải thực hiện rồi! Nói đi, khi nào thì đi để tôi chuẩn bị!" Dương Minh trả lời.

"Cuối tuần này, chín giờ sáng thứ 7, tập hợp trước cổng ĐH Công NghiệpTùng Giang. Dùng xe của trường hoặc tự mình lái xe." Triệu Oánh nói: "Bạn có xe không?"

"Có." Dương Minh nhắn lại.

"Vậy bạn đến đón tôi? Tôi ở đối diện trường, khu biệt thự Hoa Thương." Triệu Oánh gửi.

"Không thành vấn đề, tám giờ rưỡi?" Dương Minh hỏi.

Ân, có thể." Triệu Oánh trả lời vô cùng ngắn gọn.

"
Vậy thứ bảy, tám giờ rưỡi gặp nhau." Dương Minh suy nghĩ một chút, lần này thái độ của Triệu Oánh khiến Dương Minh có chút nghi ngờ, thời điểm Triệu Oánh tìm mình lúc trước thì có chút nhăn nhó, lần này lại không giống thế. Lần này nàng ta có vẻ phóng khoáng như vậy, rốt cuộc là sao đây?

Kỳ thật, sở dĩ lúc này Triệu Oánh phóng khoáng như vậy cũng bởi vì nàng đã hạ quyết tâm! Nàng hiện tại cực kỳ đắn đo, không hiểu được cái cảm giác đối với người bạtruyenfull.vn "
Thế giới nào có chân tình" này là loại nào. Nếu nói là thích, Triệu Oánh có chút điểm không tin - mình tại sao lại có thể thích một người bạtruyenfull.vn được đây?

Nhưng nếu nói là không thích, Triệu Oánh thật sự có cảm giác mình có chút động tâm, bằng không thì lúc Phạm Kim Triết ở trong thang máy nói ra những lời lúc ấy, cũng sẽ không tức giận như vậy. Cho nên Triệu Oánh muốn nhân cơ hội lần này, xác định một chút cảm xúc của mình!

Cho tới nay, Triệu Oánh đã đem "
Thế giới nào có chân tình" thay thế, trở thành Dương Minh. Tuy rằng Triệu Oánh cũng hiểu, đây là một loại tình cảm lưu luyến dị dạng - Mặc dù không muốn như thế, nhưng mình lại không thể khống chế tình cảm, ở một vài điểm, "Thế giới nào có chân tình" thật sự rất tương tự Dương Minh, làm mình không tự kềm chế được.

Mà lần gặp mặt du xuân này, Triệu Oánh cũng muốn làm cho rõ ràng - Nếu như mình chỉ xem "
thế giới nào có chân tình" là kẻ thay thế cảm tình của mình, như vậy, khi mình gặp được bản thân hắn thì những tình cảm trước kia sẽ nhanh chóng tan thành mây khói.

Bởi vì, hắn thủy chung không phải là Dương Minh, cho dù có giống nhau đi nữa, cũng không thể nào thay thế được Dương Minh. Những thứ trên truyenfull.vn kia dù gì vẫn là hư ảo, gặp mặt thực tế xong, chắc chắn sẽ có nhiều điểm khác biệt.

Đầu tiên là tướng mạo, còn có thói quen cá nhân, thái độ làm người, phương thức xử sự. chắc chắn sẽ không giống nhau. Cái cảm giác khi nói chuyện trên mạng dù sao cũng chỉ là ảo giác, so sánh thực tế chắc chắn sẽ bất đồng.

Chẳng qua là có chút điểm giông giống, Triệu Oánh không có khả năng đem hắn trở thành Dương Minh.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Triệu Oánh kiên quyết gặp mặt "
Thế giới nào có chân tình".

Đương nhiên, điều này Dương Minh không thể nào nghĩ ra, nếu hắn biết Triệu Oánh có suy nghĩ như vậy chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.

Cùng Triệu Oánh tán gẫu xong, điện thoại của Lưu Duy Sơn lại gọi đến, Dương Minh liền bắt máy:

- Cha nuôi.

- Dương Minh, ta cùng tiểu Quan nói chuyện qua rồi, tối hôm nay hắn có thời gian rãnh, chiều nay gần gần năm giờ ngươi mang Trầm Vũ Tích sang sẽ tốt hơn! Khi đó chắc cũng vừa tan tầm.

Lưu Duy Sơn nói:

- Hắn trú tại khu biệt thự phía sau trường, khi nào gặp mặt ngươi nhớ gọi điện trước, nói là con nuôi ta sẽ tốt hơn. Số điện thoại tiểu Quan là 092XXXXXXX."


- Cám ơn cha nuôi.

Dương Minh vội vàng ghi ghi chép chép lại địa chỉ cùng số điện thoại của Quan Học Dân.

- Ân, trước tiên cứ như vậy đi. Nếu có kết quả gì thì báo ta biết, hiện tại ta cần đi ra ngoài một chút.

Lưu Duy Sơn nói.

- Vâng, cha nuôi.

Dương Minh cúp điện thoại, cười khổ một cái, mình mới từ nhà Trầm Vũ Tích rời đi, lại phải đến tiếp.

Chẳng qua nếu thật có thể chữa khỏi tổn thương cho Trầm Vũ Tích, Dương Minh cũng không thấy có phiền toái gì.

Gửi cho Trần Mộng Nghiên một cái tin nhắn, nói cho nàng biết, buổi tối mình bận phải xử lý chuyện Trầm Vũ Tích, có thể sẽ trở về muộn một chút. Trần Mộng Nghiên cũng biết chuyện Trầm Vũ Tích, biết nàng là công nhân của công ty mình.

Tuy rằng cũng nghe thấy cái tin đồn kia, nhưng Trần Mộng Nghiên cũng không có biểu hiện ăn dấm chua, nghĩ chắc nàng cũng hiểu được, cái tin kia đại khái là tin vịt, sự thật không hề như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK