Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không ngờ Tống Hàng lại là người như vậy. Dám đưa ra yêu cầu quá đáng như thế" Phó hiệu trưởng Mã không còn cách nào bất đắc dĩ nói: "Trưởng khoa Tiếu, cô yên tâm, tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng. Nếu không được, chúng ta sẽ không cần nhóm thiết bị này"

"Xin lỗi, phó hiệu trưởng Mã." Tiếu Tình có chút uể oải nói. Phó hiệu trưởng Mã mãi sau mới được điều đến đại học công nghiệp Tùng Giang, cho nên không hiểu được mối quan hệ giữa Tiếu Tình và Tống Hàng, còn tưởng rằng Tống Hàng muốn làm khó dễ.

"Có gì mà phải xin lỗi, không phải lỗi của cô" Phó hiệu trưởng Mã tức giận nói: "Quốc tế Hoa Thông cũng là tập đoàn lớn, không ngờ lại có người quản lý như vậy"

Về đến trường, tâm trạng Tiếu Tình hơi kém, do dự một lát quyết định vẫn nên nói cho Dương Minh về chuyện này. Nếu như mình giấu, Dương Minh nhất định sẽ mất hứng.

Hơn nữa là do Tống Hàng thay đổi, tất nhiên là có chỗ dựa dẫm, nếu không không thể nào như vậy. Cho nên nàng nhất định phải nhắc nhở Dương Minh. Để Dương Minh đề phòng Tống Hàng trả thù.

Hai hồi chuông điện thoại vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Dương Minh: "Chị Tiếu Tình, nghĩ đến em à?"

"Dương Minh, em đang ở đâu?" Tiếu Tình có chút lo lắng nói.

"Em đang ở trường, sao vậy chị?" Dương Minh nghe được giọng Tiếu Tình có chút khẩn trương, kỳ quái hỏi.

"Em. có thể đến phòng làm việc của chị không?" Tiếu Tình hỏi.

"Không vấn đề gì, em lập tức tới" Dương Minh cảm thấy Tiếu Tình hôm nay hơi khác, nhất định có chuyện.

"Được, chị chờ em" Tiếu Tình nói.

Dập máy, Dương Minh rất nhanh đi đến phòng làm việc của Tiếu Tình.

Đến cửa phòng làm việc Tiếu Tình, Dương Minh đầu tiên dùng thấu thị nhìn vào trong, phát hiện bên trong không có ai, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Em đã đến à? Sao không gõ cửa?" Tiếu Tình nhìn Dương Minh, đứng dậy.

"Chị quên năng lực của em sao?" Dương Minh cười nói: "Em thấy bên trong không có ai nên mới trực tiếp đẩy cửa đi vào"

"Dùng linh tinh." Tiếu Tình lắc đầu: "Năng lực tốt như vậy, không ngờ em lại sử dụng như vậy"

"Vậy nên dùng như thế nào, cũng không thể ra ngoài nhìn loạn chứ" Dương Minh nhún vai: "Có chuyện gì vậy? Sao lại tìm em gấp thế?"

"Hôm nay chị đến tập đoàn quốc tế Hoa Thông tìm Tống Hàng ký hợp động" Tiếu Tình nói đến đây dừng một chút.

"Tống Hàng nói sao?" Dương Minh có cảm giác không tốt, chẳng lẽ thằng ranh này phản pháo?

"Tống Hàng cố ý làm khó dễ. tăng giá lên gấp năm lần" Tiếu Tình nói: "Hắn còn muốn tìm em nữa, chị thấy hắn có chỗ dựa"

"Hừ hừ, có chỗ dựa? Nực cười" Dương Minh không chút khách khí cười cười. Tống Hàng, mày có phải thấy lần trước chưa đủ kích thích? Còn muốn chơi lần nữa sao?

"Dương Minh, chị cảm thấy em phải cẩn thận một chút thì hơn" Tiếu Tình dặn: "Hơn nữa Tống Hàng còn uy hiếp chị tối phải đến tìm hắn, có thể thương lượng lại hợp đồng"

"Vậy chị chuẩn bị đi?" Dương Minh cười nói.

"Chị nếu định đi còn có thể nói cho em sao?" Tiếu Tình oán giận.

"Ha ha, yên tâm đi, em đi thay chị" Dương Minh nói: "Nhà hắn ở đâu?"

"Dương Minh, hay là bỏ đi, hiệu trưởng cũng đã nói, nhóm thiết bị này nếu không được thì không cần mua" Tiếu Tình lắc đầu nói.

"Có địa chỉ không, đưa em" Dương Minh cắt ngang lời nói của Tiếu Tình.

"Có." Tiếu Tình ngoan ngoãn lấy tờ giấy trong túi ra đưa cho Dương Minh. Bởi vì nàng hiểu Dương Minh. Nàng biết Dương Minh đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thay đổi.

Cho nên cùng với việc Dương Minh đi hỏi thăm địa chỉ của Tống Hàng, còn không bằng nàng chủ động nói cho hắn.

"Lúc này mới ngoan, chị Tiếu Tình" Dương Minh cầm tờ giấy, nhìn thoáng qua rồi nhét vào túi: "Tối chị ở đâu, làm cơm chờ em"

"Em không phải muốn đi tìm Tống Hàng sao?" Tiếu Tình có chút kỳ quái.

"Tìm hắn không tốn bao nhiêu thời gian. Thằng này đúng là phải đánh, em đi gõ hắn một chút" Dương Minh không coi Tống Hàng vào đâu.

Tống Hàng đang đắc ý bắt chân chữ ngũ. Vương Tích Phạm, ha ha, đúng là mưa kịp thời. Mặc dù Tống Hàng cũng hiểu Vương Tích Phạm đối tốt với hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Vương Tích Phạm muốn con đường của mình, cho nên mới cho hai cao thủ đến bảo vệ mình.

Chẳng qua đó là chuyện bình thường, mình cũng không thể không kiếm lợi chứ? Mặc dù buôn lậu là chuyện mất đầu, chẳng qua Tống Hàng hắn đã làm không ít chuyện mất đầu, không ngại thêm một chuyện.

Cho nên Tống Hàng rất hứng thú với đề nghị của Vương Tích Phạm. Nhất là chẳng những có được tiền, còn phái hai cao thủ đi theo mình, cái này sướng thật.

Tống Hàng uống bát canh nhung hươu, bổ lắm đó. Hừ hừ, hắn đang nghĩ đến tối nay rong ruổi trên người Tiếu Tình, càng thêm đắc ý.

Nhìn đồng hồ thấy đã sáu giờ, Tiếu Tình chắc là đã được nghỉ? Hôm nay vì ở nhà đợi Tiếu Tình, Tống Hàng cố ý về sớm.

Chẳng qua Tống Hàng cũng không chắc Tiếu Tình có thể đi vào khuôn khổ. Cho nên hắn cũng phân phó Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề đến biệt thự bảo vệ. Hắn sợ Dương Minh đến tìm.

Trên thực tế Tống Hàng cũng rất mong Dương Minh đến tìm hắn. Dương Minh không đến, hắn sẽ phí công tìm hai cao thủ. Làm thế nào rửa mối nhục lần trước chứ.

Dương Minh cũng không làm hắn thất vọng. Lần này cũng như lần trước, trong tay Dương Minh đang cầm xiên thịt dê nướng.

"Dát, tao thấy mày thật hạnh phúc, dù là trong công ty hay ở nhà, bên cạnh đều có hàng bán thịt dê nướng, thật sự rất thơm" Dương Minh nghênh ngang đi đến trước mặt Tống Hàng: "Có phải da mày ngứa ngáy, tao đúng là không có cơ hội thưởng thức hương vị này. Tao phải cảm ơn mày"

"Mày. vào bằng cách nào?" Tống Hàng có chút khó hiểu, không phải đã bảo Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề gác dưới lầu sao?

"Từ cửa tiến vào, chẳng lẽ mày cho rằng tao biết thuấn di sao?" Dương Minh nói.

"Người của tao canh ngoài cửa, sao mày có thể vào?" Tống Hàng có chút khó tin, chẳng lẽ Dương Minh đã thịt bọn họ? Điều này sao có thể? Thật hay giả? Không phải như vậy chứ?

"Ồ, mày nói hai lão già kia." Dương Minh hỏi.

"Đúng, bọn họ không ngăn mày?" Tống Hàng gật đầu.

"Ngăn." Dương Minh cũng gật đầu.

"Vậy sao mày có thể vào?" Tống Hàng bực mình: "Mày đánh bại bọn họ à?"

"Tao đánh bọn họ làm gì?" Dương Minh cười nói: "Tao bảo bọn họ là đưa lên cho mày, bọn họ cho tao lên"

Vừa nói Dương Minh giơ xiên thịt trong tay lên, giọt mỡ rơi xuống.

"Con mẹ nó" Tống Hàng tức giận mở miệng mắng to. Mang đồ lên là vào được? Hai người kia có phải là luyện võ đến đầu óc ngu không? Một ít tính cảnh giác cũng không có?

"Đừng, đừng chửi" Dương Minh ăn hết xiên thịt dê, sau đó lạnh lùng cắt ngang lời Tống Hàng nói: "Tao nói Tống Hàng, xem ra mày cưỡi máy bay chưa đủ thì phải? Bài học lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc nhỉ. Lần này tao cho mày bay lại, dát dát"

"Mày. mày đừng tới đây, tao có đại thần" Tống Hàng càng hoảng sợ, vội vàng lui về sau, còn không quên uy hiếp một câu.

"Cái gì?" Dương Minh kinh ngạc: "Cái gì? Bà cô mày đến?"

"Là đại thần, không phải như vậy" Tống Hàng giải thích.

"Ồ, đại thần à. Giọng mày hơn run run, tao không nghe rõ" Dương Minh cười nói: "Là đại thần sơ cấp à?"

"Đại thần sơ cấp à?" Tống Hàng không đọc truyện trên mạng, hiển nhiên không biết Dương Minh nói gì: "Tao nói chính là đại thần võ lâm"

"Phải không? Là hai lão già kia?" Dương Minh nhếch miệng cười khinh bỉ.

"Không sai. Bọn họ một người là phương trượng Thiếu Lâm tự, một người là chưởng môn Bắc Đẩu môn" Tống Hàng dọa Dương Minh, tăng chức hai lão kia.

"Phương trượng Thiếu Lâm? Mày đang dọa tao à? Phương trượng không phải trọc đầu sao?" Dương Minh trừng mắt nhìn, đi về phía Tống Hàng.

"Mày đừng đi tới. người đâu" Tống Hàng hét lớn.

Thực ra Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề cũng không ngu như Tống Hàng nghĩ. Bọn họ mặc dù cho Dương Minh vào, nhưng vẫn thầm đề phòng. Nghe thấy Tống Hàng kêu cứu, lập tức đẩy cửa xông vào.

"Tránh xa ông Tống" Hồn Thiên Phách quát.

"Hai người các người. phế nó cho tôi" Tống Hàng thấy cứu binh tới không còn sợ nữa, cố ưỡn ngực, chỉ vào Dương Minh, ra vẻ ngưu.

"Chỉ bằng hai người?" Dương Minh không thèm coi hai người đó vào đâu: "Tống Hàng, tao không ăn hiếp người già, cho nên đừng bảo bọn họ." " Hừ. thằng nhãi, mày ngông cuồng nhỉ" Phi Thiên Tề vung tay áo lên, đánh về phía Dương Minh.

Dương Minh mắt rất sắc. Mặc dù ngoài miệng khinh thường hai người này, nhưng vẫn đề phòng bọn họ. Cho nên Phi Thiên Tề vừa vung tay áo lên, Dương Minh đã thấy rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK