Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Minh tức giận trừng mắt nhìn. Trong lòng thầm nói Hạ Tuyết này đúng là cái gì cũng dám nói. Lúc trước thì nói" Chà đạp" sau thì coi mình là" phiếu cơm suốt đời" không sợ người khác hiểu lầm sao?

"Đúng là ý này" Hạ Tuyết không hề suy nghĩ gật đầu.

"." ngất. Dương Minh hết chỗ nói, cô này thật sự không biết hay đang giả ngu? Chẳng qua nhìn dáng vẻ hổ cái này có lẽ là không biết. Nếu không một cô gái đâu thể gì cũng nói ra, cũng phải có chừng mực chứ?

"Sao, muốn đổi ý à?" Hạ Tuyết thấy Dương Minh không nói gì, còn tưởng hắn hối hận.

"Không. cứ như vậy đi, bao giờ thì cô muốn ăn cơm." Dương Minh bất đắc dĩ nói.

"Hừ hừ, Dương Minh, cậu đừng quên lời mình nói đó" Hạ Tuyết thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Minh, nghĩ Dương Minh đau lòng, cho nên nàng càng cao hứng.

"Sao quên được." Dương Minh gật đầu: "Tôi có thể đi được chưa?"

"Có thể rồi. Cậu còn muốn qua đêm ở chỗ tôi sao? Đêm nay tôi phải trực, hay là cậu ở lại đây cùng tôi?" Hạ Tuyết nói.

"Ách. dát?" Dương Minh lảo đảo, chút nữa ngã xuống đất, ngoan, Hạ Tuyết đúng là ngoan.

"Sao vậy? Nói cho cậu, Dương Minh, cậu ra vẻ đáng thương cũng vô dụng. Chứng cứ cậu chà đạp tôi, đang ở trong tay tôi. Nếu cậu dám không mời tôi ăn cơm, tôi sẽ công bố nó ra ngoài" Hạ Tuyết uy hiếp.

"Cốp" Dương Minh bước ra, đầu đập vào cửa.

Chiếc xe máy đó Dương Minh không cần, không có cũng không sao. Chẳng qua cục cảnh sát cách nhà Lâm Chỉ Vận một đoạn. Dương Minh nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng, cô Trầm chắc đã nấu xong. Vì vậy Dương Minh bắt một chiếc xe đi thẳng đến nhà Lâm Chỉ Vận.

"Cậu làm ở cục cảnh sát à?" Bây giờ đang giờ cao điểm, trên đường khá nhiều xe, nên xe đi khá chậm.

"Không, tôi đến thăm bạn" Dương Minh nói.

"Là bạn gái hả?" Lái xe xem ra là người lắm miệng.

Dương Minh không trả lời chỉ cười cười. Hắn khá sốt ruột không có tâm trạng tán dóc với lái xe.

"Cháu gái tôi cũng làm ở cục cảnh sát đó, không biết cậu có quen hay không?" Lái xe tiếp tục nói: "Đúng, cháu gái tôi tên là Hạ Tuyết, cậu có quen không?"

"Cái gì? Hạ Tuyết?" Dương Minh trợn tròn mắt nhìn lái xe: "Hạ Tuyết là cháu chú?"

"Đúng, sao thế? Anh bạn trẻ, không phải cậu là bạn trai của Hạ Tuyết đó chứ?" Lái xe thấy Dương Minh như vậy, có chút khó hiểu hỏi.

"Không, không phải ạ. Cháu đúng là đi gặp Hạ Tuyết, nhưng hai bọn cháu không phải bạn trai bạn gái" Dương Minh sợ lái xe hiểu lầm vội vàng nói. Chẳng qua nói xong Dương Minh lại hối hận, nói vậy không phải rách việc sao, cứ nói không quen Hạ Tuyết tốt hơn bao nhiêu. Sai lầm, sai lầm, hy vọng ông chú nhiều chuyện này không hiểu lầm.

"Hắc hắc, tôi hiểu, tôi hiểu. Yên tâm, anh bạn trẻ, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, không nói cho bố mẹ Hạ Tuyết biết" Lái xe nói.

"." Dương Minh biết càng giải thích càng mệt, đành ngậm miệng lại.

"Anh bạn, vẫn xấu hổ à? Cái này không được đâu, tính con bé Hạ Tuyết tôi hiểu, tính cách cậu như vậy, tương lai sẽ bị thiệt đó" Lái xe nói tiếp: "Tôi đây không phải giúp người ngoài, đây là tôi nói thật. Tôi từ bé nhìn Hạ Tuyết lớn lên, từ nhỏ đã giống hệt con trai, cho nên cậu phải chấn trụ được nó, phải mạnh hơn nó mới được"

"Cháu biết rồi chú" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Ý của chú là cứ cách ba ngày đánh một lần, hay mấy việc tương tự. Có phải ý này không ạ?"

"Đúng đúng, coi như vậy đi" Lái xe gật đầu nói: "Chẳng qua cậu không được nói với Hạ Tuyết là tôi nói đó"

"Yên tâm đi ạ, cháu sẽ không nói" Dương Minh cười cười, có lẽ ông chú lái xe này không nói sai đâu nhỉ.

Trên đường đi lái xe không ngừng bắt chuyện, Dương Minh cũng chỉ có thể mỉm cười. Người này dù sao cũng là chú Hạ Tuyết, như thế nào cũng phải nể mặt chứ?

Rốt cuộc xe cũng dừng lại trước cửa khu nhà Lâm Chỉ Vận. Dương Minh xuống xe trả tiền, lập tức có lại yên tĩnh. Đi đến nhà Lâm Chỉ Vận, vừa vặn Trầm Nguyệt Bình đang bày cơm. Thấy Dương Minh đến, bà vội vàng nói: "Dương Minh tới, mau tìm chỗ ngồi, đừng khách khí, đều là người một nhà"

"Vâng ạ, cô Trầm" Dương Minh vội vàng gật đầu nói: "Cháu giúp cô dọn cơm nhé?"

"Không cần, cháu cứ ngồi đi, ăn ngay thôi. Cháu đỡ Vận nhi ra đi" Trầm Nguyệt Bình nói: "Nó đang nghỉ trong phòng ngoài cùng phía bên trái"

"Vâng ạ" Dương Minh gật đầu nói.

Dương Minh theo lời Trầm Nguyệt Bình nói tìm được phòng cuối cùng bên trái, không hề suy nghĩ, không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Dát? Dương Minh thất thần, hắn thấy một cảnh suýt nữa làm hắn chảy máu mũi. Lâm Chỉ Vận đang cởi quần áo, hơn nữa đang cởi áo lót. Nửa áo bên trái đã lộ ra, một mảnh da thịt tuyết trắng nhảy vào mắt Dương Minh.

Lâm Chỉ Vận cũng ngẩn ra, không nghĩ tới Dương Minh lại đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Đây là trong nhà mình, cho nên Lâm Chỉ Vận cũng không để ý nhiều. Cảm thấy mặc quần áo như vậy không thoải mái, chuẩn bị đổi sang áo ngủ. Dù sao mẹ đang nấu cơm bên ngoài, trong nhà lại không có ai khác, Lâm Chỉ Vận không nghĩ nhiều. Đâu ngờ Dương Minh lại đi vào.

"Ách. cái này. Chỉ Vận, cô Trầm bảo em ra ăn cơm" Dù sao đã nhìn thấy rồi, Dương Minh cố gắng nói.

"Hả." Lâm Chỉ Vận vừa rồi ở trạng thái không kịp nghĩ gì, bây giờ nghe thấy Dương Minh nói mới có phản ứng. Mình đang bị hắn nhìn, hơn nữa cũng nhìn hết.

Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận hét lên, càng thêm sợ, vội vàng chạy tới lấy tay bịt miệng Lâm Chỉ Vận.

"Ô ô." Lâm Chỉ Vận hoảng sợ nhìn Dương Minh, không biết hắn muốn làm gì. Chẳng lẽ hắn thấy mình không mặc quân áo nên muốn? Tim Lâm Chỉ Vận đập loạn lên.

"Đừng kêu, mẹ em đang ở ngoài. Em hét lớn tiếng như vậy không phải bị lộ sao" Dương Minh vội vàng nói: "Hai ta đã ngủ với nhau, nhìn một chút có sao đâu"

Đương nhiên, Dương Minh đang muốn làm Lâm Chỉ Vận yên tâm, không muốn Trầm Nguyệt Bình bên ngoài biết, nên nói như vậy. Hai người quả thực đã có quan hệ, nhìn một chút cũng có sao đâu.

Quả nhiên, Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói vậy không kêu loạn nữa, bình tĩnh hơn rất nhiều. Thực ra Lâm Chỉ Vận cũng đã nghĩ đến điểm này. Mình và hắn đã ***, cho dù bị hắn nhìn cũng có sao đâu. Vì thế Lâm Chỉ Vận cũng không cảm thấy mình bị thiệt gì. Dù sao đã bị thiệt một lần, lần thứ hai chẳng đáng gì.

Cho dù Dương Minh phản ứng rất nhanh, nhưng tiếng thét chói tai của Lâm Chỉ Vận vẫn bị Trầm Nguyệt Bình nghe thấy.

"Vận nhi, vừa nãy là con kêu là? Con làm sao vậy? Trong nháy mắt mặc tạp dề đẩy cửa đi vào phòng Lâm Chỉ Vận.

Dương Minh nhanh tay lẹ mắt vội vàng kéo chăn trên giường cuộn Lâm Chỉ Vận lại.

"
Mẹ, không có gì ạ, Dương Minh và con đang trêu nhau" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt vội vàng nói.

Trong nháy mắt nhìn lướt qua thấy áo trong của con ở trên giường, lại thấy Lâm Chỉ Vận quấn người trong chăn, nhất định con gái không mặc gì. Ai, hai đứa này đúng là không kiêng kị gì, ở trong nhà đã trêu đùa nhau như vậy.

Chẳng qua chuyện này, Trầm Nguyệt Bình là mẹ cũng không biết nói gì, đành ho khan hai tiếng nói: "
Cơm xong rồi, mau ra ăn đi"

"
Vâng, mẹ, mẹ ra trước đi. Con và Dương Minh ra ngay đây ạ" Lâm Chỉ Vận cảm thấy mặt mình nóng ran, có lẽ đỏ hồng rồi? Mặc dù Lâm Chỉ Vận nói với mẹ là mình và Dương Minh đã có quan hệ, nhưng nói thì là như vậy, nhưng bị mẹ bắt trúng quả tang lại là chuyện khác.

"
Được được, vậy các con nhanh lên một chút, ăn cơm có bữa. Hơn nữa, Dương Minh, Vận nhi hôm nay đau ở chân, hai đứa đừng có hoạt động mạnh đó" Trầm Nguyệt Bình dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng.

"
Đều tại anh." Chờ Trầm Nguyệt Bình ra ngoài, Lâm Chỉ Vận mới trách.

"
Cái đó có quan hệ gì với anh, ai biết em đang cởi quần áo ở trong phòng" Dương Minh ra vẻ vô tội.

"
Em ở trong nhà mình, ở trong phòng mình, cởi quần áo thì sao chứ" Lâm Chỉ Vận chu miệng nói.

"
Được rồi, được rồi, anh không thấy gì hết. mau ra ăn thôi" Dương Minh lắc đầu nói.

"
Vậy anh xoay người đi, em muốn thay quần áo" Lâm Chỉ Vận trừng mắt nhìn Dương Minh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK