Nhưng hắn lại không thể không nói dối, nếu hắn nói ra sự thật thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa.
Hắn không thể nào nói rằng, hắn 'muốn Trần Mộng nghiên làm cháu dâu của mình', như vậy chẳng phải càng thêm đắc tội Lưu Duy Sơn sao?
Cho nên, Vương giáo sư rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói 'mình không có việc gì làm, nên tùy tiện đi chơi một chút'!
- Lưu hiệu trưởng, tôi … tôi thực sự không phải cố ý, ông xem. xem …
Vương giáo sư cẩn thận nói.
- Tôi không đem tình cảm cá nhân đặt vào công việc!
Lưu Duy Sơn nói những lời này, nhất thời làm Vương giáo sư có một ít vui mừng, nhưng câu kế tiếp của Lưu Duy Sơn lại làm cho hắn có cảm xúc như rơi từ trên không xuống đất.
- Bất quá, cậu không có tố chất, thật sự không thích hợp làm chủ nhiệm hệ. Cậu mới vào đã không gương mẫu, chỉ sợ lên chức lại phản tác dụng.
Lưu Duy Sơn nhấn mạnh:
- Đây là ta tận mắt nhìn thấy, cái ta không thấy còn biết bao nhiêu nữa?
Vương giáo sư lúc này chỉ biết cười khổ, hắn còn biết giải thích như thế nào? Hiện tại vô luận giải thích cái gì, đều bị quy kết là che dấu, cho nên hắn đành phải ngậm miệng, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ nhìn Lưu Duy Sơn:
- Lưu hiệu trưởng, tôi biết tôi sai rồi …
- Được rồi, cậu về trước đi, tôi còn muốn ăn cơm! Chuyện của cậu ta sẽ cùng các lãnh đạo trong trường thương lượng rồi quyết định.
Lưu Duy Sơn khoát tay, ý bảo Vương giáo sư đi ra.
Vương giáo sư vẻ mặt cầu xin, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải đi ra, thật sự mà nói là khóc không ra nước mắt.
Chờ Vương giáo sư đi khỏi, Lưu Duy Sơn mới lộ ra vẻ tươi cười, ông căn bản không đem chuyện của Vương giáo sư để trong lòng:
- Dương Minh sao lại thế này? Không phải con đã biết Vương giáo sư sẽ tới đây rồi chứ?
- Vương giáo sư có đến hay không thực sự con không biết, bất quá Mộng Nghiên nói, lớp nàng có một giáo sư, muốn đem tôn tử giới thiệu cho nàng, nếu nàng đồng ý thì khi đi học sẽ không làm khó dễ nàng. Sáng nay con muốn mời nàng ăn cơm, thật không ngờ hắn lại ép Mông Nghiên phải đưa hắn đi cùng, ai dè hắn đến làm khách mà thái độ lại quá quắt như vậy.
Dương Minh cũng không phủ nhận, chỉ cười cười mà nói.
- Tiểu tử, thế là do ngươi làm?
Lưu Duy Sơn thật ra cũng không tức giận mấy, bởi vì Dương Minh từ đầu tới cuối cũng không có làm ra chuyện gì, có trách thì chỉ trách Vương giáo sư quá phận. Dương Minh còn chưa có chuẩn bị, chính hắn trước hết đã nhảy ra la lối.
- Ha ha cha nuôi, người không trách con chứ?
Dương Minh gật đầu thừa nhận. Đúng là hắn muốn cha nuôi làm lớn chuyện của Vương giáo sư. Nếu Vương giáo sư là người của trường, khẳng định sẽ là cấp dưới của cha nuôi, có cha nuôi ra mặt, có cho tiền hắn cũng không giám đánh ý với Trần Mộng Nghiên.
Mấu chốt vấn đề là từ đầu tới cuối đều là Vương giáo sư nhảy ra mắng người, Dương Minh còn chưa có chuẩn bị gì, cũng chưa kịp dựa thế, thật ra cũng chẳng cần dựa thế. Người này trực tiếp đem Lưu Duy Sơn bỏ sang một bên, xử như vậy còn tốt cho hắn chán?
- Trách con làm cái gì?
Lưu Duy Sơn lắc lắc đầu:
- Sau chuyện này ta thấy con trưởng thành không ít! Ta thực sự vui mừng, nếu đổi lại trước kia con còn có thể đợi hay không? Không nhào tới trường học, đem Vương giáo sư đập thành đầu heo mới lạ!
- Ách…
Dương Minh có chút xấu hổ gãi gãi đầu, bất quá hắn thấy tính cách của mình trước kia không chừng lại làm như vậy thật.
- Cho nên, nếu con hiểu được, chỉ cần dựa thế mà giải quyết được vấn đề thì xem như có tiến bộ!
Lưu Duy Sơn tiếp tục nói:
- Nhưng ta nghĩ lần này không nên bức Vương giáo sư quá, chuyện này tốt nhất là giải quyết trong hòa bình. Nếu hắn còn muốn tìm Trần Mộng Nghiên gây phiền toái, thì ta với con sẽ dạy bảo hắn một trận.
- Vâng, cha nuôi.
Dương Minh gật gật đầu:
- Mộng Nghiên, em có chấp nhận cách này không? Anh đưa cho em số điện thoại của cha nuôi và chị Tiếu Tình, nếu hắn còn gây phiền toái em có thể trực tiếp gọi cho họ.
- Ân!
Trần Mộng Nghiên gật gật đầu. Nàng thực ra cũng không lo lắng quá, nhưng vì chuyện này mà lôi Lưu Duy Sơn vào cuộc khiến nàng cũng có chút ngượng ngùng.
- Tốt rồi, Mộng Nghiên, em nhanh gọi đồ ăn đi, chúng ta ăn nhanh nhanh chút.
Dương Minh đem thực đơn đưa cho Trần Mộng Nghiên, sau khi hắn đón Lưu Duy Sơn, lại rời đi, đón tiếp Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận, bởi vì Trần Mộng Nghiên cùng Vương giáo sư đi cùng nhau, tất nhiên Dương Minh không thể bảo Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận tới tìm Trần Mộng Nghiên.
- Em ăn cái gì cũng được…
Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ, mọi người đều vì chờ nàng đến, nàng lại mang theo Vương giáo sư tới, làm ảnh hưởng tâm tình mọi người.
Bất quá Dương Minh thật ra không để ý mấy, tùy tiện chọn vài món, sau đó kêu Quách Kiến Siêu đi chuẩn bị.
Không khí bữa cơm cũng không tệ lắm, Lưu Duy Sơn đại khái cũng biết Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, cùng Chu Giai Giai có quan hệ, bất quá ông cũng không nói cái gì. Loại chuyện xấu hổ như vậy, ông là trưởng bối cũng không tiện nói nhiều, Dương Minh tự mình giải quyết là được.
o0o
Buổi chiều, Dương Minh đưa Lưu Duy Sơn, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trở về trường. Sau đó hắn lái xe tới chỗ Trầm Vũ Tích, hắn muốn đưa cho nàng một số sách về kinh tế, đa số đều là của Điền Đông Hoa để lại, một số ít là của Trương Tân.
Trầm Vũ Tích thấy Dương Minh nhớ đến chuyện của mình, còn đến thăm nàng, lại mang theo rất nhiều sách khiến nàng cảm thấy rất cao hứng. Trước đó, nàng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng mà thôi, kỳ thật cũng không trông cậy Dương Minh có thể nhớ đến mình. Dương Minh mỗi ngày đều phải giải quyết biết bao nhiêu việc, thời gian đâu mà nhớ tới chuyện của nàng?
Lần trước, lúc Dương Minh rời đi, Trầm Vũ Tích tuy rằng có chút chờ mong Dương Minh sẽ lại tới. Thế nhưng nàng cũng biết, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, Trầm Vũ Tích cũng tự nhủ với chính mình,không nên suy nghĩ lung tung, Dương Minh không có khả năng nảy sinh cái gì với mình, mình ôm hy vọng thì cũng không tốt lắm…
Quả nhiên rất lâu rồi không thấy Dương Minh tới, Trầm Vũ Tích tuy thất vọng nhưng vẫn an ủi chính mình, như vậy mới là chuyện bình thường! Dương Minh nếu thực sự tích cực, chuyện đó mới có vấn đề…
Nhưng thật sự Trầm Vũ tích không ngờ đến, lâu như vậy Dương Minh lại một lần nữa tới đây, hơn nữa lại làm đúng như lời hứa, mang sách đến.
Điều này làm cho Trầm Vũ Tích vừa mừng vừa sợ.
Nhìn thấy Dương Minh đến, Trầm mẫu vừa cao hứng lại vừa mâu thuẫn. Bà sao không biết nữ nhi suốt ngày tơ tưởng cái gì? Tuy rằng con gái không thừa nhận nhưng bà sao lại không nhận ra.
Bất quá Trầm mẫu cũng biết, nữ nhi đây là si tâm vọng tưởng. Chuyện này căn bản không thể xảy ra, không cần nói hiện tại hai chân tàn tật, đứng lên không nổi, cho dù là không có vấn đề, Dương Minh cũng chưa chắc để ý tới nữ nhi nhà mình.
Nhưng hy vọng vẫn là hy vọng, bà vẫn mong Dương Minh có thể thường xuyên tới thăm con gái, khai thông tâm tình nàng. Thật sự lúc này Trầm mẫu rất sợ con gái làm chuyện ngu ngốc, bà mỗi ngày đều không dám đi làm, tất cả đành phải nhờ vào Trầm phụ vậy, bà chỉ có thể ở nhà trông con gái thôi.