Dương Minh ra mở một tài khoảng ngân hàng, đem tất cả tiền thưởng gửi vào, dù sao bây giờ hắn cũng không cần dùng.
Chỉ có việc Dương Minh thấy kì quái là, tối hôm qua hắn vừa giết người xong, sáng sớm đã bị cảnh sát tìm đến! Tốc độ phá án không phải quá nhanh sao? Cho nên không khỏi thắc mắc mà đi hỏi Triệu Oánh, thì ra là, tối hôm qua sợ Dương Minh gặp chuyện không may, nên lúc Dương Minh và kẻ bắt cóc đấu với nhau, nàng đã gọi điện báo cảnh sát, đám cảnh sát mới lần theo đầu mối này tìm được nàng!
Về phần hôm qua tại sao cảnh sát đến nhanh cũng bởi vì nguyên nhân này, không phải Dương Minh báo họ mới chạy đến, mà do Triệu Oánh đã báo trước rồi.
"Dương Minh, sao hôm qua lại cúp học?" Trần Mộng Nghiên hai tay chống eo, vẻ mặt mất hứng nhìn Dương Minh.
"Ngày hôm qua …" Hôm qua Dương Minh bị bắt đến sở cảnh sát, loại chuyện này sao có thể tự tiện nói ra. Nên tìm đại một lý do nào đó: "Hôm qua cảm thấy sốt một chút, nên nằm ở nhà nghỉ ngơi!"
"Oh, ra thế!" Trần Mộng Nghiên cũng không quả Dương Minh nói xạo hay nói thiệt, mà tin tưởng hắn. Hôm qua nàng thấy Dương Minh không đi học, đã hết sức tức giận, tưởng rằng Dương Minh đã cúp học đi chơi. Vì vậy hôm nay muốn chất vấn hắn một chút, nhưng nghe Dương Minh giải thích, Trần Mộng Nghiên cũng không muốn tiếp tục tra hỏi nữa. Bởi vì, bất luận Dương Minh giải thích thế nào, trong tiềm thức của Trần Mộng Nghiên đều chấp nhận đó là sự thật, vì nàng không muốn nghĩ Dương Minh là một học sinh hư hỏng.
"Vậy bài vở hôm qua của cậu, phải làm thế nào bây giờ?" Trần Mộng Nghiên hỏi. Trước kia Dương Minh cũng thường xuyên cúp học, nhưng nàng không bao giờ quan tâm đến, bây giờ Trần Mộng Nghiên cũng không biết tại sao, trong lòng luôn nghĩ đến hắn. Ngày hôm qua hắn nghỉ học, cứ vài phút là nàng lại quay đầu lại chổ ngồi của Dương Minh, cho đến tận giờ tan học, mang theo nỗi thất vọng về nhà.
Chẳng lẽ mình thật sự thích Dương Minh? Không thể nào, Trần Mộng Nghiên an ủi bản thân, nàng cho rằng Dương Minh có thể học tốt lên, hoàn toàn là nhờ công lao của nàng, giống như là cô giáo đang dạy dỗ cho học sinh, cô nhớ trò, là một chuyện rất bình thường.
"Câu đâu phải là không biết, tiến độ học của trường tôi đâu có theo kịp, toàn là tự học không ah, cho nên ở nhà cũng giống như đi học vậy" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên quan tâm đến hắn như vậy, trong lòng vui sướng nói không nên lời.
Một nữ sinh quan tâm đến một nam sinh khác, cái này nên nói thế nào nhĩ? Đừng nói là ban cán bộ quan tâm đến thành viên lớp nhé, cái này thuần túy là vô nghĩa, vài đứa trong lớp lâu lâu cũng không được khỏe, mà có thấy nàng quan tâm đến đâu? Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi dương dương tự đắc.
"Vậy hôm qua cậu ở nhà là tự học phải không? Thế thì tôi muốn kiểm tra một chút!" Trần Mộng Nghiên nghiêm trang nói.
Mà bản thân nàng cũng có chút ngạc nhiên vì hành động của mình, nếu đổi lại là Trần Mộng Nghiên trước kia, chắc chắn là không nói nhiều như vậy, đừng nói là kiểm tra bài người khác. Phải biết rằng, đối với học sinh cấp ba thì một phút cũng là vàng.
"Hôm qua tôi tự học môn tiếng Anh, tất cả tài liệu năm nhất đều lôi ra coi lại" Mặc dù lúc đi thi Dương Minh đã lợi dụng năng lực đặc thù của mình để gian lận, nhưng hắn cũng cảm giác được trình độ tiếng Anh cũng mình cũng không đến nỗi tệ, so với các môn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên thì đỡ hơn rất nhiều. Mặc khác, tiếng Anh lúc ban đầu có thể là vô dụng, như về sau lại vô cùng thực dụng, bất kể là vào đại học hay tìm việc làm, đều có thể dùng được.
"Hi, Dương Minh, ngày mai là thứ bảy đấy, cậu đừng có quên nhé!" Vương Chí Đào đột nhiên tươi cười đi đến, nói với Dương Minh. Hắn nhìn thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh thân mật với nhau, trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp, vì kế hoạch vĩ đại của mình, nên phải nhẫn nhịn một chút.
"Quên cái gì cuối tuần??" Dương Minh sửng sốt.
"Không phải chúng ta đã thảo luận rồi sao, tôi mời cậu đi ăn cơm" Vương Chí Đào vừa nói vừa quan sát ánh mắt của Dương Minh.
"Oh, thì ra là thế …" Dương Minh rốt cục cũng đã nhớ lại, hai ngày trước Vương Chí Đào đã hẹn với hắn, nhưng lúc đó hắn cứ tưởng Vương Chí Đào thuận miệng nói giỡn, nên cũng không để ý.
"Đừng có quên đó nha, tối mai sáu giờ, Thiên Thượng Nhân Gian, không gặp không về!" Vương Chí Đào vỗ vai Dương Minh nói, rồi quay lại chổ ngồi của mình. Về đến rồi thì tự lẩm bẩm một mình: Cho mày sảng khoái thêm một ngày nữa, cuối tuần này tao sẽ làm cho mày thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nhìn người!
Vương Chí Đào đi rồi, Trần Mộng Nghiên mới hỏi: "Vương Chí Đào nói cái gì mà sáu giờ tối mai vậy?"
"Mời tôi đi ăn cơm, hôm bữa đã nói với cậu rồi, mà cậu đâu có tin" Dương Minh giải thích.
"Thật sao?" Trần Mộng Nghiên cảm thấy khó tin" Đi đến … Thiên Thượng Nhân Gian sao?"
"Đúng vậy, cậu đã đến đó chưa?" Dương Minh hỏi.
"Chưa, chỉ nghe người khác nói, đồ ăn ở đó rất là mắc, Vương Chí Đào sao lại mời cậu đi ăn cơm?" Trần Mộng Nghiên cảm giác Vương Chỉ Đào đang đối lập với Dương Minh, từ cái thái độ trước giờ của hắn đối với Dương Minh cũng có thể nhìn ra, hắn rất căm ghét Dương Minh. Sao lần này lại chủ động mời Dương Minh dùng cơm??
"Tôi cũng không biết!" Dương Minh ngẫm lại, cũng không đem chuyện Vương Chí Đào tìm người đánh mình nói ra, vì loại chuyện này không có chứng cớ, vạn nhất lỡ Trần Mộng Nghiên đi chất vấn Vương Chi Đào, tên đó cắn lại một câu là do Dương Minh muốn hãm hại vu cáo cho hắn, như thế thì không được ổn cho lắm.
Trần Mộng Nghiên không nói gì nữa, vì nàng cũng không biết nên nói thế nào. Nếu như nói Vương Chí Đào không có hảo tâm, thì cái này không phải là chia rẽ quan hệ bạn bè sao? Hơn nữa, nếu quả thật Vương Chí Đào muốn cùng Dương Minh hòa hảo, vậy lời của nàng chẳng phải là làm cho mối quan hệ này căng thẳng lên hay sao?
Thứ bảy, Dương Minh vẫn suy nghĩ mãi, không biết có nên đi hay không. Vì hắn không tìm ra lý do nào cả. Vả lại, không có cái gì là ăn chùa cả.
Năm giờ ba mươi, Dương Minh nói với gia đình là đi ra ngoài một chút. Sở dĩ hắn đi sớm nửa giờ, vì đường phố Tùng Giang lúc này hay kẹt xe, mặc dù là khách mời, nhưng đến muộn cũng không tốt lắm.
Thiên Thượng Nhân Giang, là cái nhà hàng xa hoa nhất Tùng Giang, buổi tối rất đông khách, tập trung một lượng lớn xe, Mercedes – Benz, BMWs, ngay cả mấy chiếc xe thể thao bình thường ít thấy cũng đậu một đống.
Dương Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu, có lẽ mình là người đầu tiên đi xe bus đến đây dùng cơm. Hơn nữa xe bus cũng không đậu ở cửa nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian, Dương Minh phải xuống xe đi bộ gần cả cây số mới đến nơi. Dương Minh âm thầm chửi cha mắng mẹ mấy cái xe chết tiệt này, chẳng lẽ đậu chổ khác sẽ chết sao?
Thật ra thì … không phải là không có bãi đậu xe, mà những người đến dùng bữa tại Thiên Thượng Nhân Gian, hầu hết đều có xe riêng, cho dù không có xe, thì cũng đi taxi đến, sao có thể đi xe bus mà đến được?