Dương Minh đang muốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vương Chí Đào đang đi về phía mình.
Bây giờ thằng này nhất định đã biết chuyện lúc trưa đã lộ, không biết nó bây giờ đi tới làm muốn làm gì? Dương Minh nhíu mày, nói về đánh nhau thì hắn không sợ Vương Chí Đào. Nhưng hắn chỉ sợ Vương Chí Đào lợi dụng chức lớp trưởng gây bất lợi cho mình.
"Dương Minh" Vương Chí Đào cười gọi hắn.
Quả nhiên là nhằm vào mình, Dương Minh nhìn Vương Chí Đào đang mỉm cười, trong lòng có chút kỳ quái, thằng này có phải là thần kinh có vấn đề không? Sao lại mỉm cười đi về phía mình chứ?
"Lớp trưởng đại nhân, tìm tiểu nhân có việc gì sai bảo?" Dương Minh vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng vì không thể đánh người đang mỉm cười, vì vậy thuận miệng đáp lại.
"Dương Minh, mình tới là xin lỗi bạn" Một câu nói này làm Vương Chí Đào ngẩn người.
Xin lỗi? Dương Minh hứng thú nhìn Vương Chí Đào, thằng này hôm nay sao vậy? Vừa rồi còn cười nói với mình, bây giờ lại còn muốn xin lỗi mình? Không nghe lầm đó chứ? Là hắn quá ngu hay là còn có mưu đồ gì khác?
: "Xin lỗi? Lớp trưởng chỉ bảo cho? Mình sao không nghe rõ?" Dương Minh hỏi.
"Thực ra là như thế này, chuyện lúc trưa là do mình tìm người làm" Vương Chí Đào đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện là thế này, hôm đó mình thấy bạn khi dễ Trần Mộng Nghiên cho nên có chút căm hận bạn. Trong lúc xúc động nhất thời tìm hai tên lưu manh muốn dạy cho bạn một bài học. Nhưng sau đó mình lại đổi ý, tất cả mọi người đều là bạn học, cho dù có mâu thuẫn cũng không thể đến mức dùng tay chân. Như vậy chẳng phải là làm cho mâu thuẫn càng thêm ác hóa sao. Mình nghĩ ra điểm này lập tức gọi điện cho hai thằng kia, để cho bọn họ đừng tới. Nhưng là bọn họ lại nói nhận tiền của người, thay người giải tai ương, nhận được tiền của mình nhất định phải làm xong chuyện này. Mình nói như thế nào cũng không khuyên được, cũng may người mình tìm lại biết bạn. Nếu không thực sự đánh lên, mình thật không biết làm gì bây giờ"
Dương Minh thực sự kinh ngạc vì Vương Chí Đào dám thừa nhận trước mặt mình là người đó do hắn tìm tới. Chẳng lẽ thằng này hồi tâm hướng thiện sao? Tuyệt đối không có khả năng. Dương Minh không ngu, từ lời nói mâu thuẫn của Vương Chí Đào là có thể đoán ra, thằng này tuyệt đối là đang lừa mình.
Chuyện Dương Minh đùa giỡn Trần Mộng Nghiên đã qua được hơn một tuần, Vương Chí Đào hôm nay mới tìm người đến dạy dỗ mình, sao có thể là xúc động nhất thời chứ? Cho dù đúng là xúc động nhất thời như hắn nói, như vậy sao lúc trưa hắn lại không nói cho mình. Ngược lại còn cố gắng đẩy mình ra khỏi lớp chứ?
"Ồ, thì ra là thế, không có việc gì. Ha ha, mình căn bản không để trong lòng" Dương Minh nói, trên thực tế hắn đúng là không để trong lòng.
"Ha ha, Dương Minh, bạn quả nhiên rộng lượng. Nhưng bạn mặc dù không để trong lòng, nhưng mình vẫn cảm thấy khó xử, vì xin lỗi bạn, mình quyết định tối nay mời bạn ăn cơm, bồi tội với bạn" Vương Chí Đào rất thành khẩn nói.
Dương Minh nheo nheo mắt, nhìn người trước mặt, muốn từ trên mặt Vương Chí Đào nhìn ra manh mối, nhưng nhìn Vương Chí Đào rất thành khẩn.
Vương Chí Đào diễn tốt như vậy, có thể nói là dùng hết công phu, tại chỗ ngồi bày mưu tính kế một lúc mới thực hiện, tự nhiên không dễ dàng bị nhìn ra sơ hở.
Nhưng Dương Minh sớm xác định thằng này khẳng định có ý đồ, cho nên chuyện này chắc chắn có vấn đề.
"Xin lỗi, tối nay mình phải đến chỗ cô Triệu học thêm, không thể đi. Tâm ý của bạn, mình ghi nhận, thực ra cũng không có chuyện gì nhiều, bỏ qua đi" Dương Minh khoát khoát tay nói.
"Hôm nay không được, vậy ngày mai nhé" Vương Chí Đào vội vàng nói.
"Mình mỗi ngày đều phải học thêm" Dương Minh nói thêm.
"Như vậy cuối tuần đi, cuối tuần bạn chắc không có việc gì chứ?" Vương Chí Đào tiếp tục hỏi.
"Cuối tuần, mình đã nói không cần mà?" Dương Minh cười khổ nói.
"Sao lại không cần, nhất định cần. Cứ như vậy đi, tối thứ bảy, mình sẽ đặt một bàn ở Thiên Thượng Nhân Gian, đến lúc đó bạn nhất định phải đi" Vương Chí Đào trịnh trọng nói.
"Nhưng mà." Dương Minh còn muốn từ chối.
"Đừng nhưng mà, Dương Minh, bạn không phải là xem thường lớp trưởng này chứ? Bạn nếu nể mặt mình, bạn phải đi. Nếu không muốn tha thứ cho mình, vậy thì thôi" Vương Chí Đào nghiêm trang nói.
"Cái này, được rồi, mình đi, như vậy đã được chưa" Dương Minh đáp ứng. Thứ nhất, Dương Minh cảm thấy kỳ quái, Vương Chí Đào tại sao nhất định phải mời bằng được mình ăn tối. Hắn muốn nhìn xem trong hồ lô của thằng này rốt cuộc là thuốc gì. Hai là, Thiên Thượng Nhân Gian vốn là một nhà hàng rất sang trọng, được xưng là nơi tiêu tốn tiền bạc, là nơi mà những kẻ giàu có thường xuyên đến. Nếu là bình thường, Dương Minh căn bản không có khả năng vào đó ăn uống. Lần này có Vương Chí Đào trả tiền, hắn cũng muốn xem xem bên trong rốt cuộc như thế nào.
Vương Chí Đào thấy Dương Minh đáp ứng, cao hứng vỗ vai Dương Minh nói: "Một lời đã định" Sau đó cảm thấy mỹ mãn trở lại chỗ ngồi của mình.
Dương Minh lắc đầu nhìn đồng hồ, đã mất mười năm phút với thằng Vương Chí Đào này, thời gian nghỉ giữa giờ đã qua hơn nửa. Dương Minh vội vàng cầm lấy số bài tập mà Triệu Oánh đưa cho mình làm, đi đến chỗ Trầm Mộng Nghiên.
Dương Minh, Dương Minh, cho mày vui vẻ hai ngày, xem đến lúc đó tao sẽ cho mày xấu hổ đến mức nào. Đoạt gái của tao, cũng không xem mình có bao nhiêu cân lượng. Vương Chí Đào nhìn thấy Dương Minh đi về phía Trầm Mộng Nghiên, trong lòng khó chịu nghĩ thầm.
Nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn lại coi như không có chuyện gì, khi Dương Minh đi ngang qua chỗ hắn, còn gật đầu chào.
Dương Minh rất đau đầu, đây không phải là nhân phẩm của mình bộc phát, sau khi đạt được dị năng nên sinh ra vương khí, làm cho đối thủ của mình không chiến mà bại, nằm mọp dưới chân mình đó chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Dương Minh cũng không cho rằng như vậy. Dù sao đây không phải là truyện huyền huyễn, lòng người cách da bụng, ai biết thằng này đang nghĩ gì.