Là một cuộc tỷ thí có thể lấy lại mặt mũi cho hội quán Tae Kwon Do! Cho nên, Nhâm Kiện Nhân nhất định phải nắm chặt cơ hội này, đây là cơ hội chuyển người duy nhất, nếu như không nắm được, thì hoàn toàn xong đời, hội quán Tae Kwon Do chỉ còn nước chờ đóng cửa, và mặt mũi của hắn thì vứt đi cho chó gặm.
Về đến hội quán, nhìn sự vắng vẻ bên trong, Nhâm Kiện Nhân xúc động vạn phần, chẳng bao lâu trước, hội quán vẫn kín hết chổ, người muốn đăng ký ghi danh còn phải trải qua một cuộc thi cơ bản, thậm chí là nhờ người có quan hệ để nói giùm thì mới được tuyển chọn vào, khi đó đang rất hưng thịnh, làm cho Nhâm Kiện Nhân cắn chặt răng!
Tất cả những điều này là do Dương Minh ban tặng! Từ một hội quán đông đúc, có đến mấy trăm thành viên, rút lui về chỉ còn lại mười mấy người. Mà mười mấy người này, ngoại trừ Lý Gia Sinh là lãnh đạo ra, thì còn lại đều là bạn bè và bạn học, không còn người ngoài đến tham gia.
Mà mới cách đây không lâu, phó xã trưởng Lưu Triệu Quân bởi vì làm ra một chuyện cho nên bị cảnh sát bắt, hội quán càng trở nên vắng vẻ hơn.
"Hừ!" Lý Gia Sinh vẫn đang luyện công, những người còn lại ở đây, đều là tinh anh của hội quán, nhưng mà cho dù là vậy, thì hội quán vẫn bị người ta coi thường, đường đường là xã trưởng, nhưng ngay cả một sinh viên năm nhất cũng không đánh lại, vậy còn ai sẽ tham gia vào nữa?
Lý Gia Sinh thấy Nhâm Kiện Nhân trở về, ngừng luyện tập, đi đến hỏi: "Kiện Nhân, thế nào rồi"
"Mẹ kiếp, đã nói rồi, đừng gọi tao là Kiện Nhân nữa"! Lần trước bị Dương Minh chửi thẳng vào mặt trước đám đông là" Tiện Nhân", làm cho Nhâm Kiện Nhân vô cùng mất mặt.
"Được rồi, Nhâm đại xã trưởng, mày không phải là đi tìm Dương Minh sao? Thế nào rồi? Tiểu tử đó nói gì? Có dám ứng chiến hay không?" Lý Gia Sinh cười cười, hắn cũng chỉ đùa một chút thôi, cái tên Nhâm Kiện Nhân này cũng thật là độc đáo, chia ra thì biến thành" Tiện Nhân".
"Dương Minh đáp ứng rồi, nhưng mà hắn đưa ra một cách tỷ thí kì quái" Nhâm Kiện Nhân gật đầu nói.
"Cách gì? Chỉ cần hắn đồng ý, thì cách gì mà chả được?" Lý Gia Sinh nói.
"không sai, tao cũng nghĩ như vậy" Nhâm Kiện Nhân gật đầu: "Chỉ cần hắn chịu cho chúng ta cơ hội tỉ thí, thì chúng ta có thể lấy lại uy tín cho hội quán, hắn muốn đưa ra cách tỷ thí thế nào cũng không quan trọng"
"Đúng vậy, nhưng mà Dương Minh tự nhiên đồng ý, đúng là làm tao bất ngờ" Lý GIa Sinh nói: "Lúc đầu tao còn tưởng rằng hắn sẽ từ chối chứ"
"Làm gì có tự nhiên ở đây:? Tao còn phải mời hắn đến Tụ Duyến Xuân để ăn một bữa, thì hắn mới đồng ý, tiểu tử này đúng là quỷ mà" Nhâm Kiện Nhân không biết Dương Minh vừa ăn xong tại khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, nếu không sẽ nói như vậy, hắn còn tưởng rằng Dương Minh bình thường không có đi ăn ở quán.
"Haha, ăn có một bữa cơm thì tính là gì? Chờ sau này hội quán của chúng ta lấy lại uy danh, thì tiền phí báo danh cũng không ít, và bán quần áo luyện tập cũng như tài liệu học, cũng thu lại một số tiền lớn!" Lý Gia Sinh cười nói: "Hơn nữa, mà quan trọng nhất là có thể kéo người ta đến đây, hội viên càng nhiều thì ngân sách cũng càng nhiều!"
"Cái này cũng đúng, hơn nữa bữa cơm này cũng không có bao nhiêu tiền, cộng lại cũng chưa đến một trăm đồng, cho tên tiểu tử này ăn, cũng không có gì tổn thất cả" Nhâm Kiện Nhân cười nói.
"Đúng rồi, mày nói nửa ngày rồi, còn chưa nói, Dương Minh rốt cục muốn tỷ thí cái gì với chúng ta? Chúng ta có nắm chắc phần thắng hay không?" Lý Gia Sinh khoát tay nói.
"Dương Minh muốn tỷ thí phi đao!" Nhâm Kiện Nhân ngồi xuống bục nghỉ ngơi, mà Lý Gia Sinh cũng ngồi xuống bên cạnh: "Hắn muốn chúng ta so phi đao với hắn"
"Cái gì? Phi đao?" Lý Gia Sinh há to mồm ra nói: "Chúng ta luyện Tae Kwon Do mà, làm gì có liên quan đến cái trò phi đao này"
"Vớ vẫn, tôi muốn so Tae Kwon Do, Dương Minh có thể đồng ý sao?" Nhâm Kiện Nhân nhíu mày nói: "Dương Minh không biết gì về Tae Kwon Do, tôi lại muốn so cái đó với hắn, tiểu tử này trực tiếp từ chối ngay"
"Cái này cũng đúng." Lý Gia Sinh nghe xong gật đầu nói: "Tao quên mất, chúng ta không thể so Tae Kwon Do với hắn được"
"Đúng vậy, hồi lúc trước, hắn đã nói rồi, hắn sẽ không so Tae Kwon Do" Nhâm Kiện Nhân nói: "Hơn nữa nếu tỷ thí đánh tự do, thì càng tệ hơn, theo quan niệm của hắn thì bản chuyên cũng gọi là đánh tự do, lần này mà hắn mang cái xẻng lên, thì cho dù tao có lợi hại, cũng không đánh lại cái xẻng đâu, tao không phải là người của Thiếu Lâm tự!"
"Cũng đúng, tiểu tử này cho đến bây giờ cũng chưa từng sử dụng võ thuật gì cả, như vậy cái cuộc tỷ thí phi đao này, xem ra cũng là một cuộc tỷ thí bình thường" Lý Gia Sinh cẩn thận nghĩ lại, Nhâm Kiện Nhân nói rất có đạo lý, theo cái lý luận bản chuyên của Dương Minh thì cái gì hắn cũng có thể làm ra được, vậy còn gì phải sợ nữa?
"Cho nên, tôi thấy hắn đưa ra cái ý kiến tỷ thí phi đao, tôi liền đáp ứng ngay" Nhâm Kiện Nhân nói: "Cách thức tỷ thí là như vậy, hai người mỗi người tìm một người hợp tác, sau đó hai người đội trái táo lên đầu, để cho người hợp tác dùng phi đao ném trái táo, trong cùng một thời gian, ai ném được trúng nhiều hơn thì người đó thắng!"
"A? Vậy ý của mày là, muốn tao làm người hợp tác đó sao? Nhưng mà tôi có biết ném phi đao đâu?" Lý Gia Sinh cũng không ngu, trong hội quán, ngoại trừ Nhâm Kiện Nhân ra, chỉ còn có Lý Gia Sinh là có thể làm thôi, phó xã trưởng Lưu Triệu Quân đã bị bắt vào tù rồi, những người còn lại đều không được.
"Đương nhiên là mày ném phi đao rồi, trước đây mày không phải đã tập đẩy tạ sao?" Nhâm Kiện Nhân nói: "Mày ném mạnh lại chính xác nữa, nếu như luyện tập thêm một chút, hẳn là không có vấn đề, tao nghĩ trong khoảng thời gian này, cũng không có khả năng tìm một cao thủ ném phi đao được, tao thấy cái chủ ý này là hắn đột nhiên nghĩ ra thôi"
"Cái này thì chưa chắc, hắn dùng tiền mời cao thủ phi đao về thì sao?" Lý Gia Sinh liền nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
"Mày bị ngu à, đây là lễ nghệ thuật do trường tổ chức! Muốn tham gia vào cũng phải có giấy tờ, người lên biểu diễn phải là người của trường, phải là sinh viên chưa tốt nghiệp, còn nghiên cứu sinh, thầy cô, ngay cả người đã tốt nghiệp rồi cũng không được tham gia! Dương Minh làm sao mà tìm được cao thủ phi đao?" Nhâm Kiện Nhân bĩu môi nói: "Nếu như trong trường có loại cao thủ này, chúng ta làm sao mà không biết?"
"Nói cũng đúng, trước giờ tao chưa từng nghe nói đến trong trường có cao thủ phi đao!" Lý Gia Sinh gật đầu, bọn họ coi như cũng là người trong giới võ thuật của trường, nếu như thật sự có một cao thủ ném phi đao tồn tại, thì bọn họ làm sao mà không biết?" Là tao nghĩ nhiều rồi, như vậy chúng ta nên luyện tập một chút thôi, như vậy mới nắm chắc phần thắng hơn"
"Nhưng mà, mày ném có chính xác không? Đừng làm tao bị thương" Nhâm Kiện Nhân sau khi thương lượng với Lý Gia Sinh xong, cũng bắt đầu có chút lo lắng. Lý Gia Sinh tuy rằng có xuất thân từ môn đẩy tạ, cũng có tập cả ném lao, chính xác thì phải có rồi, nhưng mà dù sao cũng là ném trái táo trên đầu, nếu như không cẩn thận, làm bị thương mình thì sao đây?
"Yên tâm đi, tao sẽ tìm một cái bia ngắm luyện trước, khi chưa nắm chắc mười phần thì tao sẽ không dám ném lên đầu của mày đâu! Lỡ mà mày vào bệnh viện thì cái hội quán này coi như đóng cửa!" Lý Gia Sinh nói.
"Vậy là tốt rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu luyện tập, còn năm ngày nữa là đến lễ nghệ thuật, hẳn là cũng đủ" Nhâm Kiện Nhân nhìn đồng hồ trên điện thoại, nói.
"Được rồi, dư thừa luôn đấy!" Lý Gia Sinh gật đầu nói: "Lần này nhất định phải thắng, tao chịu đủ rồi, đám khốn nạn bên hiệp hội võ thuật kia dám coi thường chúng ta, bước đi cũng không dám ngẩng đầu, lần trước giao đấu hữu nghị với quyền Thái cũng không thèm cho hội quán của chúng ta tham gia, cái này không phải là coi thường người khác sao!"
"Rầm!" Nhâm Kiện Nhân đập một cái xuống ghế, tức giận chửi: "Lần này phải làm cho đám chó mắt thấp nhìn người kia mở rộng tầm mắt, để cho bọn chúng biết, Tae Kwon Do của chúng ta mới là lợi hại nhất!"
Vì thế, Lý Gia Sinh bắt đầu tìm bia ngắm, luyện tập ném phi đao, trong lúc hắn luyện thì Nhâm Kiện Nhân cũng bắt đầu tập đội trái táo cho vững.
Lý Gia Sinh luyện, hắn cũng phải luyện, nếu không thì đến lúc đó Lý Gia Sinh còn chưa kịp ném mà trái táo đã rớt xuống rồi, như vậy chẳng phải sẽ bị người khác khinh bỉ sao?
Dù sao thì Nhâm Kiện Nhân cũng có tập Tae Kwon Do rồi, cho nên khả năng giữ cân đối cơ thể cũng không tồi, cho nên lúc đầu đội trái táo lên thì bị rớt hoài, nhưng mà sau vài lần luyện tập là có đi đội trái táo mà đi lại.
Cùng như thế, thực lực của Lý Gia Sinh cũng không yế, hắn là phó xã trưởng đương nhiên là cũng phải có năng lực, chỉ là lúc đầu Nhâm Kiện Nhân bị Dương Minh làm cho uất ức, khiến cho hắn cũng chịu khổ theo.
Nhưng mà, Lý Gia Sinh cũng không trách Nhâm Kiện Nhân, dù sao lúc đầu cũng là do hắn và Lưu Triệu Quân gây họa, nếu như bọn họ không đánh Trương Tân, thì Dương Minh cũng sẽ không ra mặt cho Trương Tân, khiêu chiến với Nhâm Kiện Nhân.
Cho nên, Lý Gia Sinh không dám trách Nhâm Kiện Nhân, mà chỉ trách Dương Minh quá đê tiện bỉ ổi. Mà cơ hội trả thù đã đến hắn nhất định phải báo thù, cho nên sau khi biết được nội dung tỷ thí xong, đã bắt đầu luyện tập ném phi đao suốt đêm, chỉ còn năm ngày nữa, hắn nhất định phải nắm chặc cơ hội này, tìm lại mặt mũi.
Bởi vì có tập đẩy tạ và ném lao, cho nên lực tay của hắn cũng không tồi, hơn nữa rất ổn, chỉ cần tăng độ chính xác lên là được, nhưng mà Lý Gia Sinh vẫn luyện tập suốt cả đêm.
Xem ra, Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh đều có chuẩn bị công phu cho lần tỷ thí này với Dương Minh, còn Dương Minh thì sao? Luyện thì có luyện, nhưng mà đang luyện tập trên giường với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận rồi.
.
Vu Trì, cũng chính là anh họ thứ năm của Dương Minh, là con trai của chú năm Xúc Lão Tức, có họ hàng bên mẹ của Dương Minh, Dương Minh cũng không có biện pháp, đành phải an bài cho Vu Tri vào làm một nhân viên trong công ty giải trí Danh Dương. Nhưng mà, Vu Trì ỷ vào quan hệ do Dương Minh giới thiệu vào, ở trong công ty rất là vênh váo, tuyên bố rằng do Dương Minh thu xếp mình vào đây làm, nhưng mà cũng có rất nhiều người tin, bình thường cũng kính nể và nịnh nọt hắn.
Vu Trì vốn là một kẻ ăn chơi, đến công ty thì làm được gì cho đời? Nhưng mà tên này là do Dương Minh thu xếp đưa vào, Hầu Chấn Hám cũng nghe nói hắn là anh họ của Dương Minh, nên cũng không dám làm gì hắn, cho rằng Dương Minh chỉ an bài một người thân thích rãnh rỗi vào đây ngồi chơi lấy tiền lương, cũng không cho hắn làm cái gì, nên cứ mặc kệ hắn.
Vì thế, Vu Trì càng thêm đắc ý và kiêu ngạo, suốt ngày chỉ biết chơi bời, giống mấy tên du thủ du thực đi tới đi lui trong công ty, làm ra vẻ hắn mới là lãnh đạo trong công ty vậy, thấy cái gì đều khoa tay múa chân ý kiến ý cò vài câu.
Thấy hắn như vậy, Hầu Chấn Hám cũng không quản hắn, bên trong công ty càng lúc càng có nhiều người tin địa vị của h8a1n, và những cô gái ham giàu cũng bắt đầu đú đỡn theo Vu Trì để kiếm chút cháo.
Vương Hiểu Nhiễm là một trong số đó, nàng ta nghĩ rằng nhan sắc của bản thân cũng không tệ, nhưng mà đầu năm nay, bác gái hóa trang cũng thành thiếu nữ mười tám được, cho nên Vương Hiểu Nhiễm cũng vô cùng tự tin về tướng mạo của mình.
Vả lại nàng ta cũng rất giỏi trang điểm, làm cho mình trở nên khá ái dễ thương, khiến cho đàn ông vừa nhìn liền động tâm.
Gia cảnh của nàng ta không tốt, nhưng cũng không thể nói là quá kém, nhưng mà từ nhỏ nàng ta đã có mơ ước được sống trong giàu sang rồi, muốn cặp với một đại gia để hưởng lợi, đã từng có vài người bạn trai, nhưng đều nghĩ đối phương là kẻ thất bại.
Trong số các người bạn trai ấy, cũng có một người đã đạt được đến mức đính hôn rồi, Vương Hiểu Nhiễm lại vô tình gặp phải một người đàn ông thành thục, mà quan trọng nhất là người đàn ông này rất có tiền, sau khi dính đến hắn ta, Vương Hiểu Nhiễm cũng đồng ý đi mướn phòng luôn.
Bạn trai của Vương Hiểu Nhiễm nhìn thấy vị hôn thê của mình nửa đêm rồi còn chưa về, rất là sốt ruột, vì thế liền gọi điện thoại cho Vương Hiểu Nhiễm. Còn nàng ta? Lúc này đang mây mưa với người đàn ông kia trong phòng của khách sạn.
Khi nghe điện thoại, nàng ta còn mang theo tiếng thở gấp, nhưng mà nàng ta cũng không sợ, nói thẳng rằng đang ở trong khách sạn với khách hàng, làm cho người bạn trai của nàng choáng váng.
Kết quả, hai người đương nhiên là chia tay rồi, nhưng mà người đàn ông kia cũng là người có gia thế, chỉ muốn chơi đùa với Vương Hiểu Nhiễm mà thôi, sau đó đường ai nấy đi, nhưng mà tiền thì cũng có cho một ít, mua cho Vương Hiểu Nhiễm và bộ quần áo hàng hiệu, cái điện thoại và chút đồ dùng, sau đó hai người cũng chấm dứt.
Nhưng mà Vương Hiểu Nhiễm không cảm thấy mình bị lổ cái gì cả, cùng lắm chỉ là mây mưa vài ngày, bản thân cũng không có tổn thất gì, muốn nói người đàn ông kia sảng khoái, không bằng cứ nói nàng còn sảng khoái hơn, so với thằng bạn trai vô dụng của nàng, làm như vậy còn có lợi ích hơn.
Sau này, Vương Hiểu Nhiễm càng lúc càng tập trung ánh mắt lên người của Vu Trì, tuy rằng Vu Trì không có xe xịn, nhưng Vương Hiểu Nhiễm đã nhìn trúng tiềm năng của Vu Trì! Vu Trì không có gì cả, nhưng vẫn có thể chém gió như đúng rồi, khoe khoang về bối cảnh của mình ghê gớm cỡ nào, nói cha của hắn có quan hệ cực tốt với chủ tịch tập đoàn gì đó, còn trong nhà thì có tiền cỡ nào, có cả một nông trại nuôi trồng này nọ luôn, mà trên thực tế thì chẳng có gì cả.
Vương Hiểu Nhiễm thật ra cũng không dễ bị lừa như vậy, nhưng mà Vu Trì thật sự chẳng có làm gì trong công ty cả, hơn nữa Hầu Chấn Hám nói chuyện với hắn cũng rất khách khí, cái này khiến cho Vương Hiểu Nhiễm lầm tưởng, cho rằng bối cảnh của Vu Trì rất lợi hại, hắn chỉ đến công ty để học tập kinh nghiệm mà thôi, sau này khẳng định là còn chức vị quan trọng đang chờ hắn!
Vì thế, Vương Hiểu Nhiễm bắt đầu có ý định ve vãng bên cạnh Vu Trì. Nhưng mà rất là xui xẻo, Vu Trì chẳng hề để ý đến nàng, bởi vì Vu Trì đang tập trung toàn bộ tinh lực lên người của Kinh Tiểu Lộ!
Quả thật, trong những cô gái trẻ tuổi ở công ty, thì Kinh Tiểu Lộ là xuất sắc nhất, là tốt đẹp nhất, nhưng mà theo Vương Hiểu Nhiễm thấy, nàng ta cũng chỉ là một sinh viên mà thôi, bình thường ngay cả trang điểm cũng không có, còn tính cái gì?
Về phần lời đồn nói rằng Kinh Tiểu Lộ có chổ dựa vững chắc trong công ty, Vương Hiểu Nhiễm hiển nhiên là không tin, nếu thật sự có chổ dựa vững chắc, tại sao chổ dựa ấy lại chưa bao giờ xuất hiện? Nói là bạn trai của nàng rất lợi hại, nhưng mà chưa bao giờ thấy đến đón cả? Mà lần nào nàng ta cũng chỉ đi thẳng về trường mà thôi.
Cho nên, Vương Hiểu Nhiễm cho rằng, cái chổ dựa vững chắc của Kinh Tiểu Lộ kia, căn bản là do chính nàng ta tạo ra, chứ thật sự là chẳng có gì.
Thật ra, đây xuất phát từ sự ghen ghét lẫn nhau của con gái, vì sao Vu Trì nói hắn có bối cảnh, Vương Hiểu Nhiễm liền tin, còn Kinh Tiểu Lộ nói nàng có bối cảnh, Vương Hiểu Nhiễm lại không tin?
Nhưng mà Kinh Tiểu Lộ hình như chẳng có ý tứ gì với Vu Trì cả, căn bản là không hề phản ứng hắn, nhưng mà càng như vậy, Vu Trì càng ve vãng bên cạnh Kinh Tiểu Lộ hơn, khiến cho Kinh Tiểu Lộ vô cùng bất đắc dĩ, ngoài chuyện công việc ra thì không thèm nói chuyện gì với hắn nửa câu cả.
Nhìn thấy Vu Trì bị Kinh Tiểu Lộ từ chối mà vẫn còn vui vẻ bám đuôi nàng, Vương Hiểu Nhiễm tức giận, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà Vu Trì lại thích Kinh Tiểu Lộ, còn mình lại bị Vu Trì bỏ qua?
Vương Hiểu Nhiễm càng nghĩ càng giận, nhìn Kinh Tiểu Lộ giống như đang thấy một cô công chúa kiêu ngạo vậy, Vương Hiểu Nhiễm giận đến cắn chặt răng! Hừ, Kinh Tiểu Lộ, không phải mày nói mày rất có bối cảnh sao? Như vậy để tao xử đẹp mày luôn!
Nghĩ đến đây, một kế hoạch độc ác nảy sinh trong đầu của Vương Hiểu Nhiễm.
Ngày hôm nay, cũng giống như một ngày bình thường, Tiểu Lý ngồi làm việc, nhàn rỗi đến buồn chán, lên mạng dạo một vòng coi thử, bỗng nhiên nhìn thấy một tiêu đề hấp dẫn!
"Bản thân nguyện ý dùng một tháng của mình, để thuê xe BMWs chạy một vòng!"
Đây là ý gì? Tiểu Lý vô thức nhấn vào nó, chỉ thấy:
Xin chào mọi người, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Lộ, là một sinh viên còn đang đi học, năm nay hai mươi tuổi.
Tôi làm một nhân viên cho một công ty nổi tiếng, bằng cấp cao, tướng mạo cũng không tồi, tôi viết bài này, chính là muốn dùng một tháng của mình để đổi lấy quyền được lái BMW một vòng!
Vì sao phải làm như vậy? Ở dưới tôi sẽ nói nguyên nhân, nguyên nhân của chuyện này thật ra là như vậy.