Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên cầu thang chật hẹp là đủ thứ vật dụng để lung tung, còn có tủ đựng đồ dùng và một vại dưa lớn, trên tay vịn cầu thang treo từng mớ dưa leo hành tây, trên khung cửa sổ còn có một bắp cải lớn, cách bày bố thế này mang hơi hướng của một hộ nông dân chính gốc.

Quang cảnh thế này chỉ còn rất ít trong một vài tiểu khu, mà chỉ có những người già làm thế này, thanh niên hiện tại có mấy ai biết muối dưa chứ?

- Trong khu này phần lớn là công nhân của nhà máy hóa chất về hưu, cuộc sống quả thực khó khăn.

Bạo Tam Lập nhìn thấy Dương Minh đảo mắt khắp hành lang thì giải thích.

- Cha mẹ của Trầm Vũ Tích làm nghề gì? Dương Minh gật đầu hỏi.

- Cha của Trầm Vũ Tích là Trầm Đại Kỳ, trước đây là công nhân của nhà máy hóa chất Tùng Giang, hiện đã về hưu, ở trong khu chợ rau mở ra một quán nhỏ bán bánh nướng, Mẹ của Trầm Vũ Tích là Tôn Lệ Bình trước đây đi làm việc nhà cho người ta, hiện do Trầm Vũ Tích không tiện đi lại nên ở nhà lo cho cô ấy, Ngoài ra bà ấy còn nội trợ và làm một ít điểm tâm cho Trầm Đại Kỳ mang ra chợ bán. Trong chợ cũng có thu phí buôn bán, nhưng sau tôi có thì bọn họ giảm một nửa. Bạo Tam lập trả lời.

- Anh có đại diện công ty cho người nhà Trầm Vũ Tích một khoản không? Dương Minh nghe gia cảnh Trầm Vũ Tích khốn khó như vậy hỏi.

- Cũng có, nhưng Trầm Đại Kỳ bảo cái gì cũng không cần. Bạo Tam Lập cười khổ.

- Trầm Đại Kỳ là một người đàn ông ngay thẳng, biết được công ty ta đã ứng nhiều tiền cho Trầm Vũ Tích lo thuốc men nên cảm thấy còn lấy nữa thì thật khó ăn khó nói.

Dương Minh hơi sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ lại. Tính cách của Trầm Đại Kỳ như vậy so với bố hắn cũng không khác gì mấy, thà rằng mình cực khổ cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác.

- Đến rồi Dương ca, chính là nhà này. Bạo Tam Lập đứng trước cửa một căn phòng trên tầng thượng nói với Dương Minh.

- Hả? Nhà Trầm Vũ Tích ở cao như vậy, vậy hiện tại cô ta làm sao đi lên đi xuống chứ?

Dương Minh thấy Trầm Vũ Tích ở tận lầu trên cùng, không khỏi nhíu mày.

- Dùng cáng khiêng lên. Bạo Tam Lập cười khổ.

- Trong công ty chúng ta nhiều thanh niên trai tráng như vậy, chỉ cần gọi một tiếng đã tranh nhau đi rồi.

Dương Minh nghe xong thì im lặng nghĩ ngợi. Bạo Tam Lập gõ cửa.

Một lát sau trong phòng truyền ra tiếng của một người đàn ông: - Lão Lưu phải không? Hôm nay anh ra quán đi, tôi không đi đâu.

Còn đang nói thì cửa phòng mở, lộ ra một gương mặt trung niên đầy nếp nhăn đượm nét tang thương, nhìn thấy Bạo Tam Lập thân âm liền sửng sốt.

- Bạo tiên sinh, sao lại là ngài? Mau vào nhà đi, tôi còn tưởng là lão Lưu lầu dưới tìm tôi cùng ra quán chợ.

- Chú Trầm, đây là Dương Minh Dương tiên sinh, chúng tôi đến thăm Vũ Tích.

Bạo Tam Lập cười với Trầm Đại Kỳ giới thiệu Dương Minh.

So về tuổi tác thì Trầm Đại Kỳ tuổi tác chênh lệch Bạo Tam Lập không nhiều, nhưng do Bạo Tam Lập hiểu lầm mối quan hệ giữa Dương Minh cùng Trầm Vũ Tích, sợ sau này cùng Dương Minh lại rối loạn vai vế nên đã gọi Trầm Đại Kỳ là chú.

- Hả? Trầm Đại Kỳ sửng sốt có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh, thời gian này con gái thường đề cập đến cái tên Dương Minh, mỗi lần lại lộ vẻ sâu đậm khiến Trầm Đại Kỳ hiểu lầm. Còn nghĩ rằng Dương Minh là bạn trai của con mình. Trầm Đại Kỳ đã hỏi qua về Dương Minh nhưng Trầm Vũ Tích đều im như thóc khiến Trầm Đại Kỳ càng khẳng định Dương Minh là bạn trai của Trầm Vũ Tích!

Chẳng qua con gái bây giờ đã trở ra nông nỗi này, chắc là gã bạn trai kia đã quất ngựa truy phong. thế nên Trầm Đại Kỳ cũng không dám gặng hỏi, tránh làm nàng thương tâm.

Điều này khiến Trầm Đại Kỳ âm thầm tức giận, mắng gã Dương Minh này sao lại quá bạc tình bạc nghĩa. Từ lúc con gái gặp chuyện, chưa một lần đến thăm, khiến Trầm Đại Kỳ điên tiết lên. Vừa nghe Bạo Tam Lập nói thanh niên này là Dương Minh, sắc mặt lão thoáng trở nên âm trầm.

- Dương Minh, nghe danh đã lâu. Trầm Đại Kỳ phán cho một câu rồi cũng không thèm nhìn Dương Minh thêm cái nào hướng Bạo Tam Lập nói:

- Bạo tiên sinh, mời vào.

- Chú Trầm. Dương Minh nghi hoặc, không biết sao Trầm Đại Kỳ lại có thái độ bất lịch sự như vậy, giữa hai người đâu có khúc mắc gì.

Bạo Tam Lập cũng buồn bực, không hiểu sao Trầm Đại Kỳ lại xử sự như vậy.

- Hừ. Trầm Đại Kỳ hừ lạnh một tiếng không đáp lời Dương Minh. Cũng không thèm mời hắn mà đi thẳng vào nhà.

Dương Minh liếc Bạo Tam, nhún vai cười khổ. - Tiểu Báo, hình như tôi đã đắc tội với chú Trầm rồi.

- Tôi cũng không biết, anh và ông ta còn chưa có gặp nhau. Bạo Tam Lập cũng khó hiểu.

- Chẳng lẽ vì anh thân là chủ tịch cả tập đoàn mà chưa đến thăm Trầm Vũ Tích khiến ông ấy mới tức giận chăng?

- Ông ấy sao biết tôi là chủ tịch? Dương Minh khó tin đáp.

- Ừm, khó hiểu thật, lát nữa cứ hỏi thử xem. Bạo Tam Lập nghĩ không ra đành nói.

- Quên đi thôi, việc này hỏi thărng thì quá khiếm nhã, cứ vào xem thế nào. Dương Minh và Bạo Tam lập cùng đi vào Trầm gia.

Quả đúng là nhà nghèo điển hình, chỉ có một phòng khách và một căn phòng, vừa bước vào phòng đã thấy một cô gái có khuôn mặt tiều tụy đang ngồi ghế salon, cúi đầu xem sách.

- Vũ Tích, Bạo tiên sinh đến thăm con. Trầm Đại Kỳ nói với Trầm Vũ Tích.

- Hả? Báo ca? không phải anh vừa đi sao? Sao lại trở lại rồi? Trầm Vũ Tích ngạc nhiên bỏ sách xuống.

Gần đây quan hệ giữa nàng và Bạo Tam Lập cũng thân hơn rất nhiều. Cách xưng hô Bạo tổng trước kia bị Bạo Tam Lập chê là quá xa lạ, kêu nàng cứ gọi hắn là Báo ca là được.

- A?

Trầm Vũ Tích ngẩng đầu thấy Dương Minh đi cùng Bạo Tam Lập thì sửng sốt, hai gò má phớt hồng lên, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trầm Vũ Tích mong Dương Minh đến thăm mình nhưng nàng biết đây chỉ là hy vọng có chút viển vông. Hiện Dương Minh có còn nhớ nàng vẫn còn là một câu hỏi? Rồi nhớ thì Dương Minh liệu có đến thăm nàng?

Gần đây trong lúc cùng Bạo Tam Lập nói chuyện, Trầm Vũ Tích đã biết thân phận thật sự của Dương Minh chính là chủ tịch tập đoàn Danh Dương, ngay cả Báo ca còn là thủ hạ của hắn thì sao có thể cùng phát sinh tình cảm nàng? Tuy vậy lần hành động anh hùng cứu mỹ nhân đã gieo một ấn tượng, từ ấn tượng cùng nhung nhớ đã thành tình cảm sâu đậm trong nàng.

Thấy khuôn mặt đỏ bừng ngượng nghịu của con gái, Trầm Đại Kỳ lại càng thêm khẳng định điều lão nghĩ. Sắc mặt có chút đau xót vì con gái ngu muội, đồng thời thêm căm tức họ Dương.

Xem ra bộ dạng Dương Minh rất bình thản, nào có phải bạn trai gì chứ? Tựa hồ chỉ là bạn bè bình thường. Xem ra lúc này Dương Minh đến thăm chính là do Bạo Tam Lập đã dùng quan hệ xã hội lôi cổ hắn tới đây.

- Bạo tiên sinh, mời dùng trà. Trầm Đại Kỳ rót một chén trà đưa tới trước Bạo Tam Lập mà chẳng ngó ngàng gì tới Dương Minh.

- Ồ, cảm ơn chú. Bạo Tam Lập nhận trà, uống cũng không ổn mà đưa cho Dương Minh cũng không xong, nhất thời có chút xấu hổ, không biết lão già này hôm nay làm sao vậy, lại đẩy hắn vào tình cảnh khó xử a!

- Anh uống đi, tôi không khát. Dương Minh cười khổ nhìn Bạo Tam lập nói.

Mày muốn uống cũng không có đâu! Trầm Đại Kỳ trong lòng chửi đổng một câu nhưng vẫn còn nén được. Lão còn muốn xem chút nữa Dương Minh nói gì với con gái, nếu như quay lại thì không sao, còn như muốn chia tay hoặc không ổn thì mắng sau cũng còn kịp chán.

- Trầm Vũ Tích, chân cô sao rồi? Dương Minh quay đầu nhìn Trầm Vũ Tích, ân cần hỏi.

- Không có cảm giác nữa. Trầm Vũ Tích nghe nhắc đến chân của mình thì mặt tối sầm đi, niềm vui cũng giảm bớt lại.

Nàng không biết Bạo Tam Lập sao mời được Dương Minh đến, theo lời Bạo Tam Lập thì Dương Minh mới về chưa lâu.

Tâm ý của nàng thì Bạo Tam Lập hiểu rõ, nhưng không biết Báo ca có nói với Dương Minh không? nghĩ đến chuyện này mặt nàng lại nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Dương Minh không thấy sự ngượng ngùng của Trầm Vũ Tích, thấy nàng cúi đầu còn tưởng nàng đau lòng vì vết thương ở chân, an ủi nói.

- Y học ngày nay tiến bộ như vậy thế nào cũng còn cách, bác sĩ nói sao?

- Bác sĩ nói Tây y đã bó tay, gợi ý em sang bên Đông y thử xem. Trầm Vũ Tích thở dài.

- Em cũng đã thử mát xa và châm cứu nhưng Báo ca đưa em đến vài bác sỹ đều chưa có hiệu quả.

- Em đừng buồn. Chỉ cần còn hi vọng là được. Dương Minh gật đầu an ủi.

- Phương pháp này cần thời gian lâu dài, trong một vài ngày khó có thể thấy ngay tác dụng.

Trầm Vũ Tích thấy Dương Minh cổ vũ mình thì lại gợi lên hy vọng. - Cũng hi vọng một ngày em lại có thể lần nữa bước đi.

- Cố gắng nhé, à. em đang xem gì vậy? Dương Minh gật gật đầu chuyển đề tài, bàn tiếp sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.

- Chính sách quản ký khách sạn.Trầm Vũ Tích hơi ngượng nhưng cũng không giấu.

- Trước kia làm quản lý khách sạn em đã mua, định học thêm một chút, không ngờ hiện lại xảy ra chuyện. Bây giờ cũng đang rỗi nên em lấy ra xem qua, hiện giờ em chỉ còn có thể đọc sách, mà cũng chỉ có quyển này thôi.

Khi Trầm Vũ Tích nói câu sau, thì mang đậm nét ngượng ngùng.

Dương Minh tự nhiên là hiểu câu nói chỉ có một quyển sách có ý gì, cha mẹ Trầm Vũ Tích đều là công nhân về hưu ít đọc sách, dĩ nhiên là không có.

Trước kia tuy Trầm Vũ Tích có làm quản lý một thời gian nhưng không dư giả hay là có tâm tư gì để mua thêm nhiều sách.

Nghe lời của nàng, trong lòng Dương Minh cảm thấy khó chịu, không ngờ nói đi nói lại vẫn là chuyện buồn.

- Giữ gìn sức khỏe cho tốt, sau khi em khỏe lại thì kiến thức học được nhất định có thể dùng. chắc chắn là vậy!

- Hì, cứ cho là như thế đi.

Trầm Vũ Tích nở nụ cười ngọt ngào, cảm thấy từ khi xảy ra chuyện thì hôm nay chính là ngày vui vẻ nhất của nàng. Dù rằng Dương Minh chỉ nói chuyện phiếm bình thường nhưng nàng đã mãn nguyện.

Hơn nữa tâm tình của Trầm Vũ Tích đã bình lặng trở lại, biết rằng nàng tuyệt không xứng với Dương Minh, không còn chút lòng riêng nào nên không còn gò bó.

- Em đã thích đọc sách thì để tôi về ký túc xá tìm một chút, có mấy quyển sách khiến tôi phiền muốn chết, sẽ đem tới cho em.

Dương Minh nhớ trước kia Điền Đông Hoa và Trương Tân đều mua vô số sách quản lý, sau khi Điền Đông Hoa rời đi thì để lại, hắn đương nhiên chiếm tiện nghi.

- Vậy thì tốt quá. Trầm Vũ Tích nghe vậy thì cao hứng gật gật đầu.

- Được rồi, vậy cứ như vậy đi, tối nay tôi còn có việc, hôm nào lại tới thăm em.

Dương Minh nhìn đồng hồ trên điện thoại di động nói.

- Vâng.

Trầm Vũ Tích trong lòng rất cao hứng. Hôm nay Dương Minh đến thăm lại còn đáp ứng hôm sau đến tặng sách. dù biết rằng không xứng với Dương Minh nhưng trong vẫn mong hắn có thể ở cùng mình nhiều một chút.

- Cậu cứ như vậy mà đi sao? Nhìn thấy Dương Minh muốn rời đi, Trầm Đại Kỳ cuối cùng không nhịn được, cản đường không cho hắn rời đi.

- Chú Trầm? Sao cháy lại không thể đi chứ? Trầm Đại Kỳ khiến Dương Minh mê muội, khó hiểu nhìn vẻ mặt vô cùng căm giận của lão, rốt cuộc sao hắn đắc tội với lão già chân chất này?

- Cậu xem con gái tôi như người qua đường, bây giờ khi con gái tôi chân tay khiếm khuyết thì lại bỏ mặc. Lương tâm để ở đâu? Chó tha mất rồi à? Trầm Đại Kỳ thấy Dương Minh giả vờ khó hiểu thì giận đến run người, chỉ vào hắn chửi ầm lên.

Trình độ văn hóa của Trầm Đại Kỳ cũng không cao, lão chỉ muốn nói con gái lão có tình với Dương Minh mà hắn thấy nàng gặp chuyện không may lại bỏ rơi nàng. Lúc này đến miệng thì lại kích động lại thành Dương Minh khi phụ Trầm Vũ Tích.

- Hả! Dương Minh mở to hai mắt nhìn Trầm Đại Kỳ không nói nên lời, trên trán đổ mồ hôi lạnh, từ lúc nào hắn lại chơi đùa Trầm Vũ Tích chứ, lại còn mặc kệ?

Bạo Tam Lập cũng ngây ngẩn cả người, trân trối Trầm Đại Kỳ không thốt ra được lời nào.

Còn Trầm Vũ Tích nghe lời cha thì ngay lập tức hiểu ngay, ra là cha hiểu lầm mối quan hệ của nàng và Dương Minh! Thái độ ấp úng lúc trước của nàng khiến lão tưởng hai người có quan hệ tình cảm, làm ra một màn xấu hổ này!

Trầm Vũ Tích cảm thấy khuôn mặt nóng như lửa đốt, thực sự xấu hổ chết người! Cha sao lại nói ra chuyện này?

- Cha, cha nói cái gì vậy chứ? Trầm Vũ Tích có chút tức giận hỏi cha nàng.

- Vũ Tích, con đừng sợ, hôm nay cha sẽ đứng ra làm chủ! Trầm Đại Kỳ vung tay ngắt lời Trầm Vũ Tích.

- Dương Minh, uổng cho con gái tôi hết lòng vì cậu, tới bây giờ cậu vẫn không hề thay đổi! Cậu cam tâm sử xự vô tình thế sao?

- Tôi.Dương Minh bị Trầm Đại Kỳ nói đến không biết đường đỡ nhưng mơ hồ nhận ra lão đang hiểu lầm!

Trầm Vũ Tích thấy cha đem tâm sự trong lòng nói trước mặt Dương Minh, nhất thời thẹn đỏ mặt la lớn. - Cha, cha nói sai rồi, hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì? Trầm Đại Kỳ nhìn thấy con gái mình như bị ma ám giúp Dương Minh giải vây thì càng nóng nảy.

- Tên tiểu tử Dương Minh này chính là người con thương nhớ, suốt thời gian con phải nằm một chỗ, chân cẳng tàn khuyết thì nó không thèm hỏi tới một lần, chẳng lẽ còn có gì hiểu lầm sao?

- Người thương nhớ? Dương Minh lẳng lặng nhìn Bạo Tam Lập cười khổ. - Báo tử, giải thích thế nào đây?

- Chú Trầm, ông đừng quá kích động, chuyện này là hiểu lầm! Lúc này Bạo Tam Lập cũng rõ chuyện gì đang xảy ra, vội vã giải thích.

- Sao? Bạo tổng, Dương Minh không phải do anh lôi cổ đến gặp Vũ Tích sao? Trầm Đại Kỳ không ngờ lúc này Bạo Tam Lập lại lên tiếng, nhất thời sửng sốt.

- Tôi lôi cổ tới? Bạo Tam Lập ngẩn người lắc đầu. - Tôi sao có bản lãnh đó. Là Dương tiên sinh muốn tới, tôi chỉ là đi dẫn đường thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK