Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Germa tức giận trừng mắt nhìn Ersi một cái, chửi: "Mẹ kiếp, ngoài trời gió và tuyết nhiều như vậy, trong khách sạn thoải mái hơn nhiều không làm? Có cần phải ra bên ngoài đánh dã chiến không?" Nói xong liền lấy cái ống nhòm hồng ngoại ra, bắt đầu quan sát phía trước.

Bởi vì không biết bọn Dương Minh vì sao lại đột nhiên dừng xe lại ven đường, Germa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn sợ bọn Dương Minh đang chờ người, lỡ như nhiều người thì xuống tay không tốt.

Đợi nửa ngày, cho đến khi Dương Minh khởi động xe, Germa mới cảm thấy yên tâm, đối phương không phải đợi người mà chỉ là ngừng tạm thời thôi.

Đương nhiên, điều làm cho hắn cảm thấy yên tâm là Dương Minh không có ý lừa hắn.

"Đi theo sau, tìm một chổ không người xuống tay" Germa cảm thấy tự trách về phán đoán sai lầm của mình, lên tiếng.

Ersi khởi động xe, liền đuổi theo chiếc xe của Dương Minh.

Đương nhiên, Dương Minh không biết Germa và Ersi là ai, nên cũng không cần phải lừa họ, nhưng mà, đối với hành động theo dõi này, hắn đã phát hiện ra.

Trước đó bởi vì có chuyện của tên phóng viên, cho nên Dương Minh cũng không để ý, lúc đầu còn tưởng là đội chó săn đi theo dõi, chẳng qua, khi Dương Minh thấy rõ người ngồi trong xe là hai người nước ngoài, liền sinh ra cảnh giác.

Buổi tối, xem trên đường không nhiều, hơn nữa Dương Minh cũng không đi đường lớn, cho nên, nguyên con đường trống trải chỉ có hai chiếc xe một trước một sau thôi.

Tính cảnh giác của Thư Nhã mặc dù không cao bằng Dương Minh, chẳng qua vì đã có kinh nghiệm chống đội chó săn, cho nên nàng đã nhanh chóng phát hiện ra phía sau đang bị bám đuôi.

"Dương Minh, phía sau có một chiếc xe đang đi theo chúng ta" Thư Nhã quay đầu lại, nhìn nhìn, sau đó nói với Dương Minh.

"Có thể là phóng viên đấy?" Dương Minh cũng không muốn hù dọa Thư Nhã, vì hắn cảm thấy hai người này có lẽ hướng về mình, bởi vì đầu năm việc lạ xảy ra nhiều, cho nên loại chuyện này không thể tính là không có.

"Ồ?" Nghe Dương Minh nói là phóng viên, Thư Nhã cũng yên tâm, chẳng qua, ngẫm lại, nếu Dương Minh nói hắn chính là đầu lĩnh hắc đạo Tùng Giang, như vậy cũng không có ai dám đến gây phiền toái cho hắn.

"Chờ tôi cắt đuôi bọn họ đã" Dương Minh nói.

"Làm sao chứ?" Thư Nhã không tin, bởi vì chiếc xe phía sau là loại xe việt dã Vera Kesi đời hiện đại, mà chiếc xe Dương Minh đang lái lại là một chiếc Van tồi tàn sắp rớt ra từng mảnh. Trong một đoạn đường trốn trải như vậy, Van có thể cắt đuôi một chiếc xe việt dã sao?

Một người bạn của Thư Nhã đã từng mua một chiếc Vera đời này rồi, khi chạy tốc độ cao, có thể vượt qua 200km/h, nhưng còn chiếc Van này, bình thường muốn được 150km/h thì cũng khó, huống chi. =))

Dương Minh cười cười, không đáp, thật ra trong lòng hắn cũng không có kế hoạch cụ thể, tính năng của xe này rõ ràng không bằng người ta, muốn cắt đuôi người ta, cũng chỉ có thể dựa vào mưu kế và kỹ xảo, khinh thường là không được.

Chẳng qua, làm một sát thủ, có thể gặp đủ loại tình huống, đầu tiên là phải giữ được bình tĩnh, rồi sau đó lợi dụng hết tất cả những điều kiện có lợi, cho dù không có, thì cũng phải biết tạo ra cho mình.

Thử nghĩ xem, nếu bây giờ đang bỏ trốn, thì nên làm thế nào? Nếu thật sự không cắt đuôi được, vậy thì chờ chết đi.

Cũng may, Dương Minh có chổ khác thường, có được ưu thế mạnh hơn người khác, khi tầm mắt của Dương Minh đảo qua các ngã tư đường, hắn rốt cục đã nở nụ cười tà ác.

Xem ra chiếc xe phía sau cũng không có kế hoạch gì, có lẽ đang tìm một chổ vắng người để ra tay. Nhưng không thể nghi ngờ đây lại là một cơ hội cho Dương Minh.

Dương Minh cầm lấy tay lái, bắt đầu quẹo trái quẹo phải, cuối cùng quẹo vào một ngã tư đường nhỏ.

Phía trước con đường này có một cái hố đang thi công, cái hố này được đào ở sát một sườn núi, hơn nữa trên con đường này cũng không có đèn, buổi tối căn bản là không nhìn thấy rõ.

Còn biển báo hiệu thi công thì không biết là do công nhân quên hay là do bị tên nào đó trộm đi bắt sắt vụn rồi, nói túm lại là không có vật cảnh báo nào cả.

Chẳng qua, cái hố này thì Dương Minh đã nhìn rất rõ ràng, chậm rãi nhẹ nhàng lái xe nhếch qua bên trái một chút, sau khi vượt qua cái hố, Dương Minh mới dần dần trở về bên phải của đường đi.

Một loạt động tác này vô cùng tự nhiên, không có gì khiến cho người khác hoài nghi, hơn nữa, Ersi cũng không nghĩ nhiều như vậy.

"Nơi này rất tốt, tăng tốc lên, chặn đường chúng!" Germa nói.

Ersi nhấn ga, lập tức tăng tốc độ lên, lao về phía trước, chẳng qua, đáng tiếc chính là, chưa chạy được bao xa thì đã nghe một tiếng rầm thật lớn, chiếc Vera lao thẳng xuống cái hố.

Ersi và Germa bất thình lình bị lọt hố, thiếu chút nữa đã hộc máu.

"Mẹ nó! Sao lại thế này?" Ersi tức giận mắng.

Cũng may, cái hố này không sâu, bằng không tiêu đề ngày mai trên trang nhất các báo sẽ là hai người nước ngoài lái xe rơi xuống hố bất hạnh gặp nạn rồi.

Germa là lính đánh thuê, cho nên năng lực ứng biến cũng mạn, nhanh chóng mở cửa xe ra, nhảy ra khỏi xe, mà Ersi cũng nhanh chóng nhảy xuống xe.

"Khốn nạn!" Ersi mắng to một câu, tự nhiên xuất hiện một cái hố! hơn nữa còn không có biển báo hiệu, điều này làm cho Ersi rất là tức giận.

Mà chiếc xe phía trước lại không bị lọt xuống.

Chẳng qua, Ersi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng người lái xe là dân địa phương, biết con đường này đang thi công.

Mà hai người ở nơi này, con đường tối đen không có đèn, trời cũng tối thui, cái gì cũng không biết, xe thì lọt xuống hố. Mà ngay cả Germa cũng không cho rằng Thư Nhã sẽ hoài nghi gì bọn họ, cùng lắm là cho rằng phóng viên đuổi theo, cũng không nghĩ nhiều.

Lúc Dương Minh vượt qua cái hố kia, Thư Nhã liền hoảng sợ nói: "Sao nơi này không có biển báo hiệu? Nếu xe bị lọt hố thì sao?"

"Cũng bởi vì nơi này không có, cho nên tôi mới đi vào" Dương Minh cười cười đáp.

Thư Nhã nghe xong, không hiểu Dương Minh đang nói gì, đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe một tiếng ầm thật lớn sau lưng, còn chiếc xe phía sau thì biến mất. Trong nháy mắt Thư Nhã liền hiểu được lời nói của Dương Minh, đờ đẫn cả khuôn mặt, sau một hồi lâu mới hỏi: "Bọn họ lọt hố?"

"Đại khái là như vậy." Dương Minh đáp: "Ai kêu gấp, không có mắt nhìn, rơi xuống cũng xứng đáng."

"Vậy bọn họ có chết không?" Thư Nhã khủng hoảng, tuy rằng nàng cũng rất hận đám phóng viên săn tin, nhưng người ta cũng vì chén cơm thôi, nếu như vậy mà hại chết người khác, nàng rất là băn khoăn.

"Chết thì chết, có quan hệ gì đến chúng ta?" Dương Minh nhún vai nói. Chẳng qua, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Dương Minh, vì thế cười nói: "Yên tâm đi, hố không sâu, xe của hắn cũng tốt, không chết được đâu"

"Vậy là tốt rồi." Thư Nhã bây giờ mới yên tâm gật đầu, không tự kìm hãm được oán trách Dương Minh: "Nhưng mà, Dương Minh, anh bây giờ thật sự rất xấu."

"Hả?" Dương Minh sửng sốt: "Cái gì mà tôi bây giờ rất xấu? Lúc cô biết tôi, tôi không xấu sao?"

Thư Nhã cả kinh, biết mình lỡ miệng, vội nói: "Anh không phải đã nói, thời điểm sơ trung, anh là một học sinh tốt sao?"

"Tôi có nói sao?" Dương Minh gãi đầu, kinh ngạc hỏi.

Lúc đưa Thư Nhã về khách sạn, trời đã muốn sáng rồi, Dương Minh chào tạm biệt Thư Nhã xong, liền phân phó những người phụ trách an toàn trong khách sạn, dặn họ đặc biệt chú ý an toàn của Thư Nhã.

Sau đó, Dương Minh liền lái xe về cái con đường đang thi công ấy, dừng xe cách một khoảng, sau đó đi bộ đến hướng này.

Hơn nửa đêm rồi, trên đường này chẳng có xe nào qua lại, làm cho Germa và Ersi rất lo! Tuy rằng nói chiếc xe này thuê, làm hỏng thì cùng lắm là đền tiền, chẳng qua, hành lý của hai người ở sau cốp xe, mà gần đây chẳng có chiếc taxi nào cả, hai người cũng không thể ném đồ lại ở trỏng, chỉ có thể buồn bực ngồi chờ đến sáng, sau đó nhờ người ta đến giúp.

Bây giờ Dương Minh lại mặc cái áo khoát ngược vào, tin tưởng rằng sức quan sát của hai người này không lợi hại như vậy.

Dương Minh làm bộ lơ đãng, đi đến trước chiếc xe của Germa và Ersi, kinh ngạc kêu lên: "Trời ơi, sao lại gặp tai nạn thế này?"

Germa và Ersi nhìn thấy có người đi qua, nhất thời mừng rỡ, ở một nơi đất khách như vậy, ngôn ngữ hai người đều không thông, muốn đón taxi hay làm gì khác cũng cần phiên dịch, nhưng bây giờ chuyện này bọn họ không thể để cho phiên dịch đi theo, cũng không biết nên gọi cho ngàng nghề nào bây giờ.

"Này!" Germa liều mạng nắm lấy tay của Dương Minh, mở miệng ra nói nguyên một trán tiếng anh, đại ý là xảy ra chuyện, muốn cần giúp đỡ.

Vốn tiếng anh của Dương Minh cũng không kém, hơn nữa khi làm sát thủ cũng đã đi học thêm rất nhiều, ít nhất là trao đổi với người khác cũng không thành vấn đề.

"Hai người làm sao vậy, tại sao lại lái xe qua đây?" Dương Minh dùng vốn tiếng anh cứng ngắc của mình hỏi, ra vẻ cảnh giác nói: "Các người là ai?"

"Chúng tôi là du khách nước ngoài, không cẩn thận bị lọt xe xuống hố, xin giúp chúng tôi lấy xe ra được chứ? Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tạ ơn anh" Germa nói.

"Du khách?" Trong lòng Dương Minh cười lạnh, quả nhiên không phải là phóng viên, hai người này thật biết diễn trò, du khách thì theo dõi xe mình để làm gì?

Chẳng qua, Dương Minh cũng đang băn khoăn, hai người này không phải nhằm vào mình sao? Dương Minh đã dâng đến tận miệng, cũng là muốn thử ý. Nếu hai người này nhắm vào mình, vậy nhất định sẽ mượn cơ hội đó mà ra tay, nếu không phải tìm mình, vậy thì sẽ không biết mình.

Hiển nhiên, hai người này không biết mình, nếu không thì không cần nói nhiều với mình như vậy. Nhưng bọn chúng nhắm vào ai? Chẳng lẽ là Thư Nhã?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK